Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 115: Chương 115: Chương 100: Ngọt ngào bất ngờ




“Này, chị có nghe nói gì chưa? Phía đầu đường xảy ra tai nạn giao thông đó. Nghe nói là một cô gái rất xinh đẹp...”

Lúc Diệp Dịch Lỗi đang lo lắng tìm kiếm Băng Ngưng thì nghe được đoạn nói chuyện này, tim anh như ngừng đập. Anh kinh ngạc nhìn hai người phụ nữ đang nói chuyện đằng xa kia. Họ nói có tai nạn giao thông? Một dự cảm xấu dần dâng lên trong lòng. Tai Băng Ngưng không nghe rõ, chẳng lẽ...

Diệp Dịch Lỗi, sao mày lại có thể bỏ cô ấy một mình ở đây được chứ... Chuyện này... Sẽ không đâu! Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu... Anh lo lắng chạy như điên về phía đường hai người phụ nữ kia nhắc tới, rõ ràng chỉ có vài chục mét thôi, nhưng sao chạy mãi mà không thấy điểm cuối vậy.

Nơi đầu đường đó đã bị một đám người vây quanh, không thể nào nhìn được tình hình bên trong. Thấy cảnh này, tim Diệp Dịch Lỗi ngày càng đập nhanh dữ dội, không phải là Ngưng nhi, không phải đâu...

“Xin nhường đường. Làm ơn cho qua!”

Cơ thể Diệp Dịch Lỗi cực kì căng thẳng, dường như sức lực bị rút đi đâu hết, ngay cả sức để tách người ra chen vào cũng không có, cứ liên miệng nói nhường đường, cố gắng lách qua đám người tiến vào trong. Càng tiến gần vào trong anh càng cảm thấy căng thẳng, đến nỗi anh chỉ thở bằng miệng, đến bước cuối cùng thì ngay cả thở cũng không nỗi nữa. Anh sững sờ nhìn vào giữa con đường...

Ở giữa con đường là một cô gái đang nằm đó. Máu chảy loang ra mặt đường cả một khoảng lớn, quần áo của cô gái cũng bị máu thấm ướt nhuộm thành màu đỏ, không nhìn rõ dáng vẻ, nhưng trong tay cô gái ấy vẫn còn cầm một cây kẹo đường, đã bị thấm đầy máu tươi...

Kẹo đường! Như bị sét đánh, đầu anh hoàn toàn trống rỗng không suy nghĩ được gì. Thậm chí anh còn không nhớ được lúc nãy Ngưng nhi đã mặc quần áo trông như thế nào. Anh đứng im thất thần, rồi bất giác bước lại gần, nhìn chầm chầm cô gái đang nằm trong vũng máu kia.

“Ngưng nhi...” Giọng anh run rẩy, mũi cảm thấy cay cay. Anh đang muốn đưa tay vén tóc cô gái lên để nhìn cho rõ ràng, nhưng anh lại sợ rằng cô gái này đúng là Ngưng nhi của anh.

Bé con, em sẽ không dể dàng rời bỏ anh mà đi như vậy đâu, đúng không?

“Anh Dịch Lỗi...” Lúc Diệp Dịch Lỗi đang đấu tranh tư tưởng có nên xác minh cho rõ ràng hay không, thì một giọng nói quen thuộc truyền đến từ sau lưng.

Tiếp sau đó, có một chàng trai luồn lách xông qua đám người tiến vào trong, ôm lấy cô gái kia, đau đớn kêu gào tên cô gái, tên gì thì Diệp Dịch Lỗi không nghe rõ, nhưng... Không phải là Băng Ngưng. Quay đầu lại nhìn về phía cô gái nhỏ đang đứng lẫn trong đám người kinh ngạc nhìn anh không hiểu chuyện gì, hình như cô vừa bị anh hù cho hết hồn.

Trong nháy mắt, Diệp Dịch Lỗi có cảm giác như vừa được hồi sinh từ trong cõi chết vậy. Đột nhiên anh đứng dậy, lao qua đám người, kéo Băng Ngưng ôm chặt vào trong ngực, chắc là do chạy quá nhanh nên anh không kiềm được quán tính, khiến cho hai người ngã oạch xuống đường, nhưng mặc dù vậy anh cũng không hề buông tay ra, chỉ ôm càng chặt thêm, chỉ hận không thể khảm cơ thể cô vào trong cơ thể của mình vậy...

Tiếng còi xe cảnh sát, còi xe cấp cứu, tiếng ồn ào xung quanh cũng không làm anh phân tâm, anh chỉ biết ôm chặt người trong ngực mình, vĩnh viễn cũng không buông tay, vĩnh viễn cũng không thể để cô ấy rời khỏi tầm mắt. Thậm chí bây giờ anh còn nghĩ trong khoé mắt anh có gì đó ươn ướt, chắc có lẽ là nước mắt.

“Ngưng nhi...” Cánh tay anh siết chặt khiến cô hít thở không thông. Anh kề sát tai cô liên miệng thì thầm gọi tên cô. “Băng Ngưng! Băng Ngưng! Băng Ngưng! Thật may là em không có việc gì, thật tốt quá! Băng Ngưng! Thật may là không có chuyện gì...”

Băng Ngưng bị ôm chặt đến nỗi cô ngây người ra, không hiểu chuyện gì. Chỉ là cô mới rời khỏi anh một lúc định mua vài thứ lặt vặt thì nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi chạy như điên qua phía bên này. Cô cũng bất giác đuổi theo, nhưng ai mà ngờ được lại chứng kiến một cảnh như này chứ.

Mãi lúc lâu sau, Diệp Dịch Lỗi mới dần bình tĩnh lại, trừng mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Băng Ngưng.

“Em chạy đi đâu vậy hả?” Anh lớn tiếng trách. “Không phải anh đã bảo em đừng chạy lung tung rồi sao?” Băng Ngưng chưa từng thấy anh to tiếng như vậy bao giờ, chứng tỏ lần này anh đang rất tức giận, nhưng trong lòng cô thì cảm thấy cực kì vui vẻ, anh ấy... Đang quan tâm cô.

“Anh Dịch Lỗi...” Băng Ngưng lên tiếng giải thích, nhưng chưa kịp nói gì thì Diệp Dịch Lỗi đã phủ xuống môi cô một nụ hôn, nụ hôn vẫn còn mang theo tức giận và nhẹ nhõm.

“Ưhm..”

Băng Ngưng cứng đờ cả người. Điên rồi! Đang đứng giữa đường lớn đó! Nụ hôn của anh mạnh mẽ như vậy, từ mãnh liệt đến dịu dàng chậm rãi, dịu dàng đến nỗi cô muốn hoà tan cả cơ thể mình vào tim anh.

Diệp Dịch Lỗi ôm Băng Ngưng thật chặt, hôn cô say đắm. Đôi môi cô vẫn còn lưu lại vị ngọt của kẹo đường, ngọt ngào đến tận đáy lòng. Ngưng nhi không có việc gì cả, thật tốt...

Dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều không hề tồn tại. Chỉ có cảm giác vui mừng và sợ hãi khi mất rồi lại có. Lại một lần nữa anh chứng kiến ‘cái chết’ là một thứ đáng sợ như thế nào. Lúc này anh không muốn quan tâm đến bất cứ ai, bất cứ việc gì, chỉ muốn ôm cô thật chặt, hưởng thụ mỗi giây mỗi phút có cô ở bên cạnh mà thôi...

Băng Ngưng nhắm mắt lại, lúc này tất cả đều có vẻ mơ hồ, cô không dám tin đây là thật, hình như chỉ là một giấc mơ đẹp mà thôi. Nếu như là mơ, xin hãy dừng lại vào giây phút này có được không? Hoặc là... Đừng cho cô tỉnh lại quá nhanh, vì giấc mơ này quá đẹp, dù biết là không có thật, nhưng cô cũng nguyện lòng mê đắm trong lòng ngực người đàn ông này...

“Ngưng nhi, đừng rời xa anh, có được không...?” Hơi thở anh phả lên gò má cô. “Anh không cho phép em rời khỏi anh...”

“Vâng!” Nghe được nhịp tim dồn dập của anh, Băng Ngưng nhẹ giọng trả lời. Em sẽ không rời xa anh, sẽ không đi đâu hết...

Tại căn hộ.

Băng Ngưng rót cho Diệp Dịch Lỗi một li nước. Hình như anh bị mình doạ cho hoảng lên rồi. Mình không nên chạy lung tung nữa.

“Anh Dịch Lỗi!” Băng Ngưng dè dặt gọi tên anh. Khi hoảng loạn qua đi, có khi nào anh lại nỗi giận hay không đây. “Em xin lỗi...”

Thấy Băng Ngưng bước lại gần, đột nhiên anh đứng bật dậy, mặc kệ trong tay cô còn cầm li nước mà kéo cô vào trong ngực mình. Chuyện vừa rồi thật sự làm anh rất hoảng loạn, nhưng đó cũng là để nhắc nhở anh phải biết quý trọng những gì ở trước mắt.

“Ngưng nhi...” Anh nhắm mắt lại, cảm nhận cơ thể cô đang nép vào lòng ngực mình, cảm nhận từng hơi thở ấm áp của cô.

Băng Ngưng hơi căng thẳng. “Anh Dịch Lỗi...”

“Cho anh một cơ hội nữa nhé?” Anh ôm chặt Băng Ngưng. “Chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi, được không?” Vừa hỏi vừa siết chặt vòng tay đang ôm cô. “Ngưng nhi, đừng rời xa anh!”

Một lần, hai lần, ba lần... Đã bao nhiêu lần anh cũng không nhớ rõ, bọn họ đã phải trải qua nhiều chuyện khó khăn nguy hiểm, anh sợ vận may sẽ không mỉm cười với bọn họ nữa, anh sợ một ngày nào đó Ngưng nhi sẽ chợt biến mất khỏi thế giới của mình...

Băng Ngưng chớp chớp mắt, tai phải của cô không nghe rõ, nhưng lúc này lời nói của anh lại rõ ràng từng chữ truyền thẳng vào tai cô, chính xác là những lời cô mong ước muốn nghe nhất, nhưng, đây có phải là lời anh nói với cô không?

“Anh Dịch Lỗi, em là...”

“Gọi anh là Thạch Đầu. Cũng không cần nói với anh em là ai. Anh rất rõ ràng, anh đều biết...” Anh ngắt lời, xoá tan nghi vấn của cô, cọ cọ vào gò má cô. “Cho anh một cơ hội nữa để anh chăm sóc em, được không?”

Nhịp tim của Băng Ngưng đập thật nhanh, thật loạn. Cô không thể tin nỗi những gì mình đang nghe cho đến khi Diệp Dịch Lỗi cầm tay cô áp lên ngực anh, nơi trái tim anh cũng đang loạn nhịp, thình thịch thình thịch chạm đến lòng bàn tay cô, chạm đến tim cô.

“Tha thứ cho anh nhé!”

Băng Ngưng nhìn anh. Cô có thể tha thứ cho anh, nhưng liệu anh có thể quên đi những chuyện trước kia không? Bọn họ cứ thế im lặng nhìn vào trong mắt nhau. Dường như bầu không khí trong căn hộ dần dần trở nên khác lạ, Băng Ngưng bối rối mở to mắt, lại bị Diệp Dịch Lỗi áp môi xuống gương mặt nhỏ nhắn của cô.

“Anh không xem em là thế thân của ai cả, Ngưng nhi, em chính là em!”

Nhẹ nhàng nâng cằm cô lên. Một câu nói này của anh, không cách nào phân biệt được rốt cuộc là có ý gì. Đôi môi Diệp Dịch Lỗi phủ xuống lần nữa. Băng Ngưng bị động đón nhận nụ hôn của anh. Cô ngập ngừng giống như đang châm ngòi lửa, đốt cháy anh từng chút từng chút một...

“Có thể không?” Vậy mà anh lại ‘khách khí’ xin phép cô. Nhưng động tác của anh vẫn chưa hề có ý muốn dừng lại.

Băng Ngưng hơi sợ, đã qua lâu như vậy rồi, nhưng cô vẫn còn cảm thấy sợ. Cô nhớ tới lần đó... Vẫn cảm thấy rất đau. Cố có thể cự tuyệt không? Nếu cô nói không thể, anh sẽ dừng lại chứ?

“Anh sẽ rất nhẹ nhàng mà!” Anh dịu dàng nói.

Nếu như Băng Ngưng bình tĩnh hơn chút nữa, thì cô sẽ biết lời đàn ông nói lúc này tuyệt đối là không đáng tin. Nhưng lúc này, cô vẫn còn đang mông lung giữa những lời nói của anh, lại bị sự dịu dàng của anh làm cho không cỏn tỉnh táo mà suy nghĩ gì được, cũng bởi vì... Cho tới bây giờ, cô không có cách nào cự tuyệt được người đàn ông này...

Ôm lấy Băng Ngưng, anh dịu dàng bế cô đặt lên chiếc giường lớn. Rõ ràng là cùng một nơi, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác hẵn. Dáng vẻ ngượng ngùng của Băng Ngưng khiến anh càng thêm mê luyến, chỉ muốn dùng cả cơ thể mình dâng hiến cho cô, thương yêu cô hết mức có thể. Sau bao nhiêu biến cố thăng trầm, hai người bọn họ cũng khát khao muốn hưởng thụ khoảnh khắc ngọt ngào lúc này.

Anh khẽ hôn lên trán cô, mi mắt, sống mũi, hai bên má, rồi lần xuống đôi môi mềm mại ngọt lịm của cô. Từng chút từng chút nâng niu giống như cô là một thánh vật mà anh dành trọn tình yêu cuồng nhiệt vào đó. Thân mật ôm chặt lấy nhau, cho tới giờ Băng Ngưng cũng chưa từng biết một người lạnh lùng bá đạo như Diệp Dịch Lỗi cũng có khoảnh khắc dịu dàng ôn nhu như thế, luôn có những hành động trấn an cô, nâng niu cô, khúc dạo đầu miên man khó cưỡng...

“Anh Dịch Lỗi, em...” Cơ thể Băng Ngưng hơi run rẩy. Kí ức đêm đó lại ùa về, thật quá kinh khủng.

“Đừng sợ!” Anh khàn giọng an ủi. “Ngưng nhi, gọi anh là Thạch Đầu...” Anh dụ dỗ. “Anh sẽ nhẹ nhàng hơn, đừng sợ!” Kiên nhẫn an ủi cô gái bé nhỏ đang run rẩy phía dưới thân mình, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Trong không khí tràn ngập ám mụi, vang lên tiếng thở dốc cùng tiếng đôi môi quấn vào nhau. Nụ hôn nồng nàn mãnh liệt khơi lên ngọn lửa dục vọng đã kiềm nén bấy lâu, môi lưỡi quấn quýt không rời. Băng Ngưng nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn mãnh liệt nhưng dịu dàng của anh, như chìm đắm, như hoà tan, như mê luyến.

Bàn tay anh không ngừng vuốt ve cơ thể mềm mại của cô, như đang an ủi, lại như đang trêu ghẹo làm bùng cháy lên ngọn lửa không cách nào dập được. Khi chạm đến nơi nhạy cảm của cô, anh thở dốc một hơi. Cảm nhận được hạ thân của anh đang kề sát chực chờ, cứng rắn nóng bỏng, cô hiểu được ham muốn của anh vì cô cũng đang mong chờ, mong chờ được anh yêu thương, niềm khao khát được cùng anh hưởng thụ.

“Ngưng nhi, gọi tên anh...” Anh khàn giọng dụ hoặc.

“Thạch Đầu...” Giọng của cô run rẩy vì động tác của Diệp Dịch Lỗi. Anh đang nhè nhẹ mơn trớn kích thích cô, đột nhiên một vật nóng bỏng tiến thẳng vào nơi bí ẩn của cô không một lời báo trước. Cô đau đớn đến cực hạn, nhưng cũng cảm nhận được sự dịu dàng cực hạn của anh. Anh cố nén dục vọng, dịu dàng hết thảy, không ngừng an ủi, giúp cô thả lỏng để giảm bớt đau đớn và đón nhận anh. Băng Ngưng cảm thấy dường như một đêm này cô đã hưởng thụ hết sự dịu dàng của cả đời anh rồi! Đau đớn vẫn còn nhưng dường như đã giảm bớt, thay vào đó là cảm giác lâng lâng sung sướng không lời nào tả được. Thấy cô dần thả lòng, anh cũng không thể kìm nén dục vọng thêm nữa, từ từ chuyển động.

Trong đêm tối, tiếng thở dốc nặng nề của anh cùng với tiếng rên rỉ thoả mãn của cô không ngừng vang lên, hoà vào nhau như một giai diệu ngọt ngào của tình yêu. Cơ thể hai người quấn chặt vào nhau, kết hợp chặt chẽ, nhấp nhô theo từng động tác của anh. Cơ thể cường tráng của người đàn ông phủ lên bao lấy cơ thể mềm mại của cô gái tạo thành một bức tranh thật mê người. Cảm nhận được cô đã tiếp nhận anh và dần cảm thấy khoái cảm, anh để cô tự do hưởng thụ niềm vui sướng mà anh mang đến, anh nhẹ nhàng ra vào, mạnh dần, nhanh dần, khuấy đảo mãnh liệt rồi liên tục không dứt.

Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi không ngừng, nhưng nhiệt độ bên trong phòng lại liên tục tăng lên. Dười ngọn đèn màu cam mờ mờ, trong mắt bọn họ chỉ có đối phương. Giây phút này, cả hai nguyện đắm chìm trong sự ngọt ngào bất ngờ này mãi mãi.

Thì ra, có một loại đau đớn hạnh phúc như vậy. Khi đau đớn dần qua, chỉ cảm nhận được hạnh phúc đọng lại. Đêm nay ngọt ngào triền miên dài như vô tận.

Khi cô lên tiếng gọi tên anh, anh không thích cách xưng hô này nên luôn dùng cách riêng của mình bắt cô phải sửa lại cho đúng.

Thạch Đầu. Cô thích gọi anh như vậy. Và anh, anh cũng thích nghe.

“Ngưng nhi, anh là Thạch Đầu. Là Thạch Đầu của riêng mình em...” Anh nhẽ nhàng hôn lên vành tai cô thì thầm.

Lúc Băng Ngưng tỉnh lại, thì đã thấy mình đang vùi trong lòng ngực ấm áp của anh. Thật ra... Cô hơi sợ, nếu như lúc tỉnh dậy chỉ có một mình trong căn phòng vắng lặng này, thì...

Cũng may, anh vẫn còn ở đây, bên cạnh cô.

Cả người cô nhẹ nhàng sạch sẽ, cũng đã được thay đồ mới. Lúc này Diệp Dịch Lỗi như đang chìm trong giấc ngủ say. Cô chăm chú nhìn anh hồi lâu, nghĩ đến tối qua bọn họ... Gương mặt nhỏ nhắn của cô phút chốc đỏ ửng lên.

“Em định nhìn bao lâu nữa?”

Đột nhiên Diệp Dịch Lỗi lên tiếng hỏi. Băng Ngưng giật mình chui tọt vào trong chăn. Từ từ mở mắt, vẫn còn trong cơn ngáy ngủ, nhìn cô gái bé nhỏ trốn trong chăn chỉ hé ra đôi mắt long lanh khiến anh bật cười. “Bây giờ mới thấy xấu hổ à, có phải là muộn quá rồi không?” Anh kéo bé con đang xấu hổ trong chăn ra.

Băng Ngưng nhíu chặt mày, mặt nhăn lại giống như cái bánh bao. Diệp Dịch Lỗi cười vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của cô.

“Em không định nói gì sao?” Diệp Dịch Lỗi nhíu mày, cố ý muốn trêu chọc cô.

“...” Nói gì bây giờ? “Chào buổi sáng!” Cô nói xong liền lắc đầu. Sao lại có cảm giác như tình một đêm thế nhỉ. “Nói gì ạh?”

Ha ha... Câu hỏi của Băng Ngưng làm tâm tình của Diệp Dịch Lỗi thật vui vẻ. Anh ôm lấy cô, hôn một cái thật sâu. “Ví dụ như là... Tối hôm qua em rất hài lòng. Thêm một lần nữa. Hay đại loại giống vậy ấy...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.