Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 114: Chương 114: Chương 99: Cô gái xảy ra tai nạn




Nhiều lần Diệp Dịch Lỗi bận rộn ở trong công ty. Vì đã là những ngày cuối năm rồi, nên những chuyện phải làm có rất nhiều, cũng có lẽ là anh nghĩ muốn mượn chuyện của công ty để né tránh Băng Ngưng. Lúc nào cũng muốn đối xử tốt với cô một chút, nhưng mỗi khi có ý nghĩ này thì anh sẽ nhớ tới Tuyết Ngưng. Trở về từ công ty lúc đêm khuya, anh dừng lại ở lầu hai, dường như là không khống chế được mà đi tới phòng của cô. Bệnh hay quên của cô bé này luôn luôn tốt hơn so với trí nhớ, thậm chí ngay cả cửa phòng cũng quên không chốt. Diệp Dịch Lỗi nhẹ nhàng đi vào, trong phòng mở một ngọn đèn nhỏ, cô đang cuộn mình ở trong chăn. Anh rón rén đi tới, cầm lấy chiếc bút và quyển sách trong tay của cô ra.

“Cô bé! Không ngờ em cũng ngủ được.” Anh không nhịn được cười, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô.

“Có phải đời này em tới chính là để hành hạ anh không?” Giống như đang oán trách, anh nhẹ nhàng nằm xuống ở bên giường.

“Băng Ngưng! Em có biết không, hận một người mệt mỏi quá!” Hận người mình yêu lại càng mệt mỏi. . . . . .

“Nhóc con nhà ngươi tuyệt đối là rất tuyệt tình. Rõ ràng là nói yêu thích anh, nhưng vừa nói không quan tâm thì liền không để ý đến anh nữa!” Không có tiếng trả lời nhưng anh lại thích thú nói một mình. Diệp Dịch Lỗi nắm tay Băng Ngưng nhỏ giọng lầm bầm, có ai có thể nói cho anh biết, rốt cuộc nên làm gì bây giờ. . . . .

Băng Ngưng đang ngủ chợt mở mắt, cô thở mạnh giống như vừa mơ thấy chuyện đáng sợ, lại là trận hỏa hoạn kia! Bóng lưng đó lúc nào cũng thấy trong giấc mơ khiến cô có chút không phân biệt được sự kiện kia chỉ là giấc mơ hay là trong tiềm thức của cô có gì đó. . . . . .

Động tác của Băng Ngưng khiến Diệp Dịch Lỗi giật mình, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, bởi vì ‘tỉnh lại’ sẽ không biết đối mặt với cô ra sao. Lúc Băng Ngưng nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi thì ngẩn ra, ban đầu còn tưởng rằng bản thân nhìn lầm rồi! Chậm rãi giơ tay lên khẽ vuốt gương mặt gầy đi của anh.

“Thật ra thì. . . . . . Anh có thể không cần trốn tránh em.” Băng Ngưng có chút mất mát mà lẩm bẩm. Giày vò bản thân mình như vậy, cần gì phải vậy chứ! Nhẹ nhàng ngồi dậy, giúp anh tháo cà vạt, nhân tiên cởi khuy áo, cô hi vọng khi anh ngủ dậy sẽ thoải mái một chút nên mỗi một động tác đều thật cẩn thận.

Diệp Dịch Lỗi nhắm mắt lại hưởng thụ sự “dịu dàng” của cô. Ngưng nhi, nếu như những chuyện trước kia chưa từng xảy ra, có phải chúng ta cũng sẽ không như thế này . . . .

Băng Ngưng giúp anh lau qua mặt rồi mới nằm xuống, chống cằm, nhìn lên gương mặt trước mặt này.

“Thạch Đầu!” Đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy.

“Anh có biết em thích anh đã lâu rồi hay không. . . . . .” Biết anh sẽ không nghe thấy, lúc này cô cũng cực kỳ lớn mật.

“Anh sẽ không biết được!” Cô tự hỏi tự đáp: “Nhưng mà cũng không còn quan trọng.” Nhẹ nhàng hôn môi anh, bởi vì cho tới bây giờ cô cũng chưa từng hối hận . . . .

Diệp Dịch Lỗi chịu đựng run sợ, sợ mình biểu lộ ra sơ hở, Thạch Đầu sao? Đây là lần đầu tiên cô bé gọi anh như vậy, ha ha. . . . Thật là buồn cười, thậm chí có cảm giác tim đập thình thịch. . . .

Băng Ngưng nhẹ nhàng tựa vào bên cạnh anh. Lạc Băng Ngưng, đây là lần cuối cùng. Nếu thật sự có một ngày mày phải rời đi, cũng có có thể nhớ lại kỉ niệm gì đó, mày từng nằm ở bên cạnh anh, hít thở mùi hương của anh, nghe nhịp tim của anh. . . . . .

Lắng nghe cô bé bên cạnh dần dần không có động tĩnh gì, Diệp Dịch Lỗi mới dám mở mắt. Vươn cánh tay ôm lấy cô, hóa ra muốn bước ra một bước lại khó khăn như vậy. Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt cô, tựa như mùa hè một năm kia, cô tựa vào đầu vai của anh ngủ thiếp đi, chảy nước miếng ra người anh. Khi đó Ngưng nhi đơn thuần như vậy, tốt đẹp. . . .

Nhưng mà. . . . . . Đều là đã từng rồi.

Lúc đầu Diệp Dịch Lỗi định thức dậy sớm, nhưng vừa mở mắt lại đã là gần trưa rồi. Thật ra thì Băng Ngưng cũng muốn chậm chút, giả vờ như không biết anh đã tới, nhưng bản thân thật sự không nhịn được. Lúc anh thức dậy, nhìn thấy trên tủ ở đầu giường để một ly sữa tươi, trên môi thoáng hiện lên một nụ cười.

Khi Băng Ngưng cầm y phục của anh đi vào, nhìn thấy anh liền giật mình một cái, vội vàng xoay người.

“Băng Ngưng!”

Diệp Dịch Lỗi gọi cô nhưng mà dường như Băng Ngưng cũng không có nghe thấy. Anh bước mấy bước đuổi theo, không phải Tư Đồ Mạch nói tai của cô không có chuyện gì sao! Làm sao lại càng ngày càng nghiêm trọng đây chứ, mãi cho đến tận cửa mới giữ được cô lại.

“Em đi đâu?”

“Mẹ muốn em đưa quần áo cho anh!” Băng Ngưng ấp úng giải thích: “Em xuống dưới!”

“Đây là phòng của em!” Diệp Dịch Lỗi nhìn trong ánh mắt của cô, sau đó tay giơ lên vốn định gạt sợi tóc của cô sang một bên, không ngờ Băng Ngưng theo bản năng nhắm mắt lại. Ngực Diệp Dịch Lỗi chợt nhói đau. Tội nghiệp Ngưng nhi, động tác này đã tạo thành phản xạ có điều kiện với cô sao?

“Từ nay về sau anh sẽ không ra tay với em nữa, anh bảo đảm.” Dáng vẻ sợ hãi của Băng Ngưng khiến anh đau lòng: “Có người ra tay với em, tại sao không đánh trả?”

“Đôi khi là không có cơ hội, có lúc. . . . . .” Là không nỡ. “Anh thay quần áo đi! Mẹ nói trong khoảng thời gian anh rất vất vả.” Băng Ngưng hơi mím môi nói tiếp: “Anh Dịch Lỗi! thật ra em có thể dọn ra ngoài. Em suy nghĩ đã lâu rồi, chờ đến khai giảng em sẽ dọn tới kí túc xá!”

“Nhà em ở đây, em muốn đi đâu?” Nghe cô nói khiến Diệp Dịch Lỗi không vui mà cau mày.

“Chỉ là em không muốn anh. . . . . . Cả ngày ở công ty làm việc.”

“. . . . . . Anh ở công ty, là bởi vì anh thật sự rất nhiều việc.” Nắm lấy cổ tay của Băng Ngưng, anh nói tiếp: “Không cần nói lời như vậy. Băng Ngưng, anh nói rồi, anh sẽ không cần em rời khỏi nơi này.”

Băng Ngưng không nói gì, không rời khỏi sao? Dây dưa cả đời như vậy sao! Nàng không tự tin sẽ giống như mẹ, yêu một người gần ba mươi năm cũng không thay đổi.

“Ừm! Được!” Chỉ cần anh nói, cô sẽ không cự tuyệt.

“Chờ anh!” Anh chỉ nói ra hai chữ liền cầm quần áo đi vào, không biết là đang nói cô ở chỗ này chờ anh, hay là có ý tứ khác. . . . . .

*********************

Về việc thiếu nợ bữa tối và lời xin lỗi với Băng Ngưng, Diệp Dịch Lỗi vẫn muốn bồi thường, nhưng kéo dài lại tới tận năm sau. Một năm mới, trải qua chuyện bắt cóc, anh lại không có cách nào hận cô giống như trước kia nữa.

“Dịch Lỗi! Mấy ngày này mẹ và ba con ra nước ngoài, con ở nhà chú ý kỹ hành động của chính mình cho mẹ.” Lâm Thanh Âm nhìn chằm chằm Diệp Dịch Lỗi dặn dò.

“Lời này của mẹ bắt đầu nói từ ba ngày trước rồi! Mẹ, con đã 26 rồi!”

“Nếu đã biết mình 26 rồi, sẽ càng chính chắn hơn.” Diệp Thiệu Quân nói: “Diệp Dịch Lỗi! Ba nói lại một lần nữa, ba không muốn lại thấy Ngưng nhi có cái gì ngoài ý muốn!”

Diệp Dịch Lỗi không nói.

“Được rồi, chúng nó cũng không phải là đứa bé!” Lâm Thanh Âm kéo chồng.

Một năm mới bao giờ cũng bận rộn, Diệp Thiệu Kỳ vội vàng củng cố quan hệ với người của mình. Trải qua chuyện của Hứa Kiệt, vụ án nhà họ Điền, Diệp Dịch Lỗi dứt khoát không hề nhúng tay nữa, tất cả đều ném cho Lưu Duệ Hàng. Người nhà họ Điền, trong lòng anh rõ ràng là không muốn đối mặt.

“Băng Ngưng! Hôm nay chúng ta ra bên ngoài ăn cơm đi!”

“Vì cái gì?”

“Không đi ăn làm sao em biết?” Hình như đây là một cơ hội tốt, vú Lưu không có ở đây, bữa cơm này cũng không có vẻ là cố ý sắp đặt.

‘Em không đi có được chứ!” Chẳng phải anh không muốn đưa cô đến nơi đông người, ngay cả bạn bè gặp gỡ cũng không muốn mang cô theo sao.

“Đi lên thay quần áo đi!” Để tránh gây thêm rắc rối, lần này anh quyết định cả hai cùng đi từ ở nhà: “Băng Ngưng! Anh không muốn nói lần thứ hai.”

Dường như. . . . . . Chuyện anh quyết định rất khó thay đổi, Băng Ngưng không lay chuyển được đành phải nghe theo. Mặc dù ngoài miệng luôn nói ghét cô không có chủ kiến, nhưng khi thấy cô nghe theo lời nói của anh, loại cảm giác này. . . . . . Thật ra cũng rất tuyệt vời. Anh thích cô thuận theo, cũng đã sớm thành thói quen, mà không biết đến khi có một ngày những thứ này đều không còn tồn tại, đến lúc mất đi rồi, vậy sẽ có cảm giác như rơi xuống vực thẳm. . . . . .

Gian phòng Diệp Dịch Lỗi đặt rất tao nhã, lúc bước vào, Băng Ngưng suýt đã giật mình.

“Anh chỉ không muốn người khác quấy rầy chúng ta. . . . .” Anh nuốt lại những lời đến miệng; “Ngồi đi!”

“Thật ra thì. . . . . . Ăn một bữa cơm mà thôi.” Băng Ngưng dè dặt nói.

“Không phải là anh nợ em một bữa ăn tối sao!” Lúc này anh lại thản nhiên: “Không biết em thích ăn cái gì, cho nên tùy tiện chọn một chút.”

“Cám ơn.” Nhìn nhau không nói gì khiến không khí bữa tối lúng túng tới cực điểm, cho dù là ưu nhã, lãng mạn di nữa cũng bị bầu không khí phá hỏng. Giống như ăn hết toàn bộ cũng đều giữ lại nghẹn lại ở ngực rồi.

“Băng Ngưng!” Lúc rời khỏi nhà hàng, khong ngờ Diệp Dịch Lỗi giữ cô lại: “Thật ra thì. . . . . . Lần trước gọi em đi ăn là bởi vì chuyện của Hứa Kiệt.”

“Ừm?”

Diệp Dịch Lỗi cau mày, chết tiệt! Làm sao cô ấy biết Hứa Kiệt là ai.”Ý anh là, những lời nhục nhã anh nói khi đó. . . . . .”

“Nhưng anh đã nói rất nhiều!” Băng Ngưng nói xong lại cười ha ha.

“Đều bỏ qua đi!” Cô xoa xoa lòng bàn tay.”Anh Dịch Lỗi! Thật ra thì ta không nghĩ tới anh sẽ giải thích chuyện này! Như vậy là đủ rồi, chỉ cần ngươi cùng nguyện ý tin, cho dù lúc đó chậm một chút cũng không còn quan trọng.”

“Nếu như không có nhà họ Diệp . . . . Ý anh là, nếu như không có mẹ, em sẽ đính hôn với anh sao?”

“Ha ha. . . . . .” Băng Ngưng cười, nhìn dáng vẻ cô giống như tâm tình không tệ: “Không có mẹ, căn bản em không có cơ hội gặp gỡ anh! Nói không chừng, ta sẽ tùy tiện được một gia đình thu dưỡng, hiện tại. . . . . . Biết đâu đang ở quán nhỏ bên đường làm thuê . . . .”

“Như vậy. . . . . . Có lẽ cũng là một niềm hạnh phúc.” Nhà họ Diệp quá phức tạp, ngay cả mẹ cũng như vậy, huống chi là người khác !

“Chưa từng làm thì sao em biết đó là hạnh phúc !” Âm thanh của nàng rất nhẹ, nhẹ đến mức làm người ta khó phân biệt nói đùa hay nói thật.

Cách đó không xa, có một quầy hàng bán kẹo hồ lô. Khi vừa tới, ánh mắt của Băng Ngưng đã nhìn chằm chằm nơi đó!

“Anh đi lấy xe, em mua xong thì đứng nguyên tại chỗ chờ anh!”

Ánh mắt của Băng Ngưng trong nháy mắt sáng lên, xoay người hấp ta hấp tấp chạy tới. Mặc dù dùng cái từ này để hình dung Băng Ngưng có chút không thích hợp, nhưng nhìn dáng vẻ vui sướng của cô như vậy, anh thực sự chỉ có thể nghĩ đến cái từ này. Không có anh sẽ không hạnh phúc sao? Như vậy thì dừng lại ở đây đi! Cho dù xảy ra chuyện gì cũng không muốn tách ra. . . .

Lúc Diệp Dịch Lỗi lấy xe, suýt nữa đã xảy ra va chạm ở bãi đỗ xe làm chậm trễ một lát. Vốn tưởng rằng Băng Ngưng sẽ lo lắng, nhưng chờ đến khi anh trở lại, Băng Ngưng lại không có ở chỗ đó. Dạo qua một vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng của cô, trong lúc nhất thời trái tim anh có chút run sợ. Gần đây đã xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, Băng Ngưng có thể lại xảy ra chuyện hay không? Vùa nghĩ tới đã khiến toàn thân anh toát mồ hôi lạnh.

“Ngưng nhi!” Anh gọi một tiếng nhưng không nhận được tiếng đáp lại: “Lạc Băng Ngưng !”

Anh chạy dọc theo đường phố về phía trước. Cô không phải người sẽ chạy loạn, nhưng vì sao lại không có ở nơi này.

“Lạc Băng Ngưng! Em có nghe thấy không?” Anh tìm kiếm ở trong đám người. Trong lúc đang lo lắng, một giọng nói truyền vào trong lỗ tai.

“Ê! Cậu có nghe không? Đầu đường ở phía trước xảy ra tai nạn xe cộ đấy. Nghe nói là một cô gái rất xinh đẹp. . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.