Bốp!
“Đồ vô dụng, rốt cuộc làm việc như thế nào mà...” Tiếng quát bén nhọn của Điền Mộng Phỉ vang lên ngoài sân...
Nghe được tiếng cãi vả ngoài sân, vợ chồng Điền Tuấn Nam vội vàng chạy ra.
“Anh nói cho tôi đi! Nói đi!” Điền Mộng Phỉ gào lên như phát điên.
“Tư Đồ Mạch, anh muốn hại chết tôi mới vừa lòng phải không? Có phải muốn hại chết tôi đúng không?”
Tư Đồ Mạch mới bước từ trên xe xuống thì vô cớ bị ăn một cái tát, có chút không hiểu được.
“Mộng Phỉ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh không cảm thấy xấu hổ mà còn hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì sao?” Điền Mộng Phỉ tức giận đến trợn mắt giậm chân.
“Không phải tôi bảo anh phải xử lí chuyện của Hứa Kiệt cho gọn gàng sao? Sao lại để anh Dịch tìm được gã ta, bây giờ anh ấy đã biết chuyện đó rồi! Anh ấy chán ghét tôi rồi!”
Tư Đồ Mạch hít một hơi thật sâu, mới nói: “Em bình tĩnh một chút, anh cũng vừa mới biết chuyện này!”
“Đã đến lúc này rồi, tôi... Anh còn muốn tôi phải bình tĩnh như thế nào đây.” Cô ta gào to.
“Mộng Phỉ, con đang làm cái gì vậy hả?” Điền Tuấn Nam bước lên, nhìn gò má của Tư Đồ Mạch, ông ta hơi cau mày.
“Tâm tình của con bé không được tốt, con đừng chấp nhặt với nó.”
“Sẽ không đâu, ba!” Anh ta cười cười.
Lúc nhìn thấy Thang Nhã, anh ta hơi cúi đầu, thưa: “Mẹ!”
“Ừ, vào đi!” Thái độ của Thang Nhã rất lạnh nhạt.
Tư Đồ Mạch đi vào nơi này, tính ra... Mười tám tuổi mình rời đi, đến bây giờ cũng đã mười năm rồi.
Điền Mộng Phỉ bị Thang Nhã kéo đi vào, rất rõ ràng là bọn họ đều đổ hết tội lỗi lên đầu Tư Đồ Mạch.
“Ken, con không cần chấp nhặt với con bé, ba đã nói qua tình hình ở trong điện thoại rồi, con bé là bị hoảng sợ thôi.”
“Ba, con hiểu!” Tư Đồ Mạch gật đầu.
“Bên phía nhà họ Diệp như thế nào rồi? Lạc Băng Ngưng bị thương có nghiêm trọng không?” Điền Tuấn Nam hỏi.
“Diệp Dịch Lỗi vẫn luôn đề phòng con, lần này anh ta không có gọi con.” Tư Đồ Mạch lắc đầu. “Cho nên con không biết, nhưng hẳn là cũng không nghiêm trọng đâu.”
“Lúc trước anh đã nói như thế nào? Không phải anh nói là sẽ không để Lạc Băng Ngưng trở thành chướng ngại vật của tôi sao? Anh à! Không phải anh đã nói, anh sẽ giúp em sao?”
Điền Mộng Phỉ đột nhiên thay đổi thái độ.
“Anh vẫn là anh trai thương yêu em như trước kia đúng không? Anh sẽ không từ chối em đâu đúng không?”
Vẻ mặt Tư Đồ Mạch rất phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
“Anh, chỉ có anh là tốt nhất thôi.” Điền Mộng Phỉ nín khóc mỉm cười ôm lấy anh ta.
“Anh à, anh nhất định phải giúp em đó.”
“Ken, con cũng biết Mộng Phỉ là do chúng ta cưng chiều đến lớn, lúc con ở nhà, cũng luôn đối xử với con bé rất tốt. Nếu như sau này chúng ta không còn nữa, hai con chính là người thân duy nhất của nhau, con nói xem, con là anh trai của con bé, không giúp nó thì ai giúp nó đây!”
Tư Đồ Mạch gật đầu.
“Mẹ, con đều hiểu những gì mẹ nói, chỉ là tâm tư của Lạc Băng Ngưng đều đặt hết cả vào Diệp Dịch Lỗi rồi.”
“Lòng của cô ta đặt vào ai cũng không quan trọng, con chỉ cần gây ra mâu thuẫn cho bọn họ là đủ rồi, mẹ cảm thấy... Lúc trước con làm cũng rất tốt mà.” Thang Nhã cười nói.
“Mộng Phỉ vẫn luôn thích Diệp Dịch Lỗi, coi như con giúp con bé một chút đi.”
“Con biết nên làm như thế nào!” Tư Đồ Mạch gật gật đầu.
“Con có lộ diện ở trước mặt Hứa Kiệt không?” Điền Tuấn Nam lo lắng hỏi.
“Ừm, không có!” Tư Đồ Mạch lắc đầu.
“Chuyện này là do con làm việc bất cẩn...”
“Lời này của con không đúng rồi!” Thang Nhã nhìn Điền Tuấn Nam cười mỉa mai.
“Không phải do con không làm được, mà là do ba con quá tài giỏi thôi. Nếu không phải do con bé Điền Mộng Manh đê tiện kia làm chuyện xấu, chuyện cũng sẽ không biến thành như vậy.”
Sắc mặt Điền Tuấn Nam tái nhợt, cúi đầu không biết nên nói gì.
“Ken, con nên biết rằng, chúng ta mới là người nhà của con. Bất kì việc gì cũng nên đứng trên lập trường của người nhà mà xem xét.”
Tư Đồ Mạch gật đầu, anh chỉ cần nghe theo những gì bà ta nói là được rồi, nhiều năm như vậy, không phải cũng đều đối mặt như thế sao!
Chỉ là... Món nợ tình nghĩa này, thật đáng sợ, thật sự quá đáng sợ rồi. Cho nên, anh còn đáng thương hơn cả Băng Ngưng, một người đáng thương hại.
Sau bữa tối, Tư Đồ Mạch rời khỏi nhà họ Điền, không ngờ Điền Mộng Phỉ lại đuổi theo ra ngoài.
“Tư Đồ Mạch.”
Cô ta kéo lấy anh, không còn bộ dáng đáng thương vừa rồi, nói: “Về phía nhà họ Diệp, tôi hi vọng bọn họ không biết quan hệ của chúng ta.”
“Em yên tâm, thật ra thì anh cũng không muốn họ biết.” Tư Đồ Mạch quay mặt đi.
“Anh...Vẫn còn thích tôi sao?” Điền Mộng Phỉ hỏi.
Tư Đồ Mạch nhắm mắt lại, một lúc lâu....
“Em làm như vậy thật sự đáng giá không?” Tư Đồ Mạch nhìn cô ta.
Thật ra đúng là rất khó hiểu, Diệp Dịch Lỗi có gì tốt chứ, tất cả mọi người đều vì anh ta mà làm tất cả mọi thứ.
“Chỉ có tôi muốn hay không muốn, không có đáng giá hay không!” Điền Mộng Phỉ hít sâu một hơi.
“Vẫn là câu nói kia, tôi không muốn Lạc Băng Ngưng được sống tốt.”
“Anh cũng đã nói rồi, anh không làm được chuyện này!”
“Đừng có nói đến mấy nguyên tắc khỉ gió gì đó của bác sĩ nữa!” Điền Mộng Phỉ lắc đầu.
“Nếu như thân phận của anh bị Diệp Dịch Lỗi biết được, anh nói xem, anh ta sẽ bỏ qua cho anh sao? Nói không chừng, kết cục hôm nay của Hứa Kiệt sẽ là kết cục sau này của anh đấy, còn có Lạc Băng Ngưng, anh nói thử xem, nếu cô ta biết anh tiếp cận cô ta là có mục đích, cô ta sẽ căm hận anh hay không đây?”
Tư Đồ Mạch không nói gì, bắt đầu từ cái ngày mà anh đồng ý với nhà họ Điền, thì đã định trước được “kết cục” sau này của anh và Băng Ngưng rồi, trường hợp tốt thì giống như là người dưng, trường hợp xấu thì chính là kẻ thù...
Công ty nhà họ Đường.
Diệp Thiệu Kỳ nghênh ngang bước vào phòng tổng giám đốc thấy Đường Sâm đang bận rộn, khóe môi liền hiện lên ý cười, người đàn ông này thật sự quá quyến rũ mà.
“Muốn nhìn anh thì có thể nhìn quang minh chính đại mà, làm gì phải nhìn lén lút như vậy!” Đường Sâm buông bút xuống.
“Em đâu có lén lút.” Bà ta ngồi lên đùi ông ta.
“Anh đã là của em, em muốn nhìn như thế nào, thì nhìn như thế đó!”
Đường Sâm cười bẹo má của bà ta. Người đàn bà này nhìn thì mạnh mẽ, nhưng thật sự lại mềm yếu, lại không có chút thua kém gì những cô gái trẻ ở bên ngoài cả.
“Hôm nay gọi em tới có phải chuyện của Lâm Thanh Âm đã có tin tức gì không?”
Đường Sâm gật đầu.
“Coi như là vậy!” Ông ta nói xong liền đứng dậy.
“Lần trước anh cũng đã nói rồi, lúc Phương Úc Đình rời đi đã mang thai rồi, sau mới gả cho Lạc Khải! Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao nhà họ Lạc lại có năm người.”
“Anh nói Phương Úc Đình sinh đứa bé đó ra sao?
“Đúng vậy!” Đường Sâm nói.
“Tuy rằng chuyện này đã bị che giấu, nhưng cô ta có thể dùng tiền để che giấu, thì không phải chúng ta cũng có thể dùng tiền để lôi nó ra hay sao?” Ông ta nói xong tự tin cười một tiếng.
“Năm đó Phương Úc Đình sinh ra một đứa bé gái, cũng chính là con gái lớn của nhà họ Lạc, nhưng Lạc Khải là người khiêm tốn, vợ và con gái của ông ta rất ít xuất hiện trước mặt mọi người. Năm đó lúc xảy ra chuyện, cô bé đó mới mười lăm tuổi, đúng lúc tham gia trại hè ở trường mà tránh thoát được trận hỏa hoạn đó, nhưng sau đó không ai biết được cô bé đó đi đâu cả!”
“Anh nói, cô bé sống sót trong trận hỏa hoạn lớn đó chính là con gái của bọn họ?”
“Đúng vậy!”
Chuyện này thật sự đã vượt ngoài dự tính của bà ta rồi. Diệp Thiệu Quân vậy mà vẫn còn một đứa con gái.
“Vậy anh có thể tìm được con bé không?”
“Anhvẫn đang tìm.” Đường Sâm nắm tay bà ta. “Hơn nữa anh tin rằng, chúng ta hoàn toàn không phải là người duy nhất biết chuyện này.”
“Ý của anh là Lâm Thanh Âm cũng biết?”
“Nếu anh đoán không sai, thì người che giấu những chứng cứ này chính là bà ta, hoặc chính bà ta cũng đang tìm, nếu như không tìm nữa, thì nhất định đứa bé kia đã bị hại chết rồi!”
Đúng vậy! Làm sao Lâm Thanh Âm có thể dể dàng khoan dung để cho đứa con gái của chồng mình và người đàn bà khác tồn tại chứ, cho nên chuyện nhà họ Lạc năm đó có thể thật sự có liên quan đến bà ta rồi!
“Anh có một thứ này, anh nghĩ em sẽ cảm thấy hứng thú.”
Đường Sâm lấy một cái hộp vải nhung trong ngăn kéo ra. Từ nhỏ Diệp Thiệu Kỳ đã sống giàu sang sung sướng, đương nhiên là sẽ không để những đồ vật xa xỉ vào mắt, nhưng khi vừa mở cái hộp ra, bà ta vẫn bị giật mình.
Bởi vì nằm bên trong hộp là một dây chuỗi ngọc lục bích, ngoài rìa chuỗi hạt hơi biến thành màu đen, nhìn qua cũng không phải là quá quý giá, nhưng xác thực đây chính là đồ vật của nhà họ Diệp. Năm đó ở nhà họ Diệp, vai vế của mẹ bà ta và mẹ của Diệp Thiệu Quân là ngang hàng nhau, về sau cha đã cho người làm ra hai dây chuỗi đó để dỗ dành các bà ấy, chia ra tặng cho mỗi người một cái.
Sau đó nhà họ Diệp cũng chỉ có hai người con gái là bà ta và Lâm Thanh Âm, mẹ của bà ta giao nó lại cho bà ta, đương nhiên người đàn bà kia cũng sẽ giao nó lại cho Lâm Thanh Âm, ha ha...
Diệp Thiệu Kỳ sờ nhẹ dây chuỗi, không sai, phía sau còn được khắc tên một người, Linh. Ha ha.. Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn dùng cái tên như vậy, thật là không biết xấu hổ.
Bàn tay bà ta run rẩy nắm chặt dây chuỗi, trong mắt tràn đầy sự căm ghét, cuộc đời bất hạnh của bà ta và mẹ đều là do con người đê tiện đó mang đến, bà ta sao có thể không căm ghét chứ...
“Thiệu Kỳ, em bình tĩnh một chút!” Ông ta nắm lấy tay bà ta.
“Bây giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp, chờ anh điều tra ra thêm nhiều chứng cứ khác, lúc đó hãy mang nó ra, được không?”
Diệp Thiệu Kỳ rưng rưng nước mắt nhìn Đường Sâm.
“Nếu em gặp anh sớm hơn thì tốt biết bao!” Bà ta dựa đầu lên vai Đường Sâm.
“Đường Sâm, em nghe theo anh!”
“Ngốc quá!” Đường Sâm khẽ vuốt tóc của bà ta.
“Anh cũng hối hận vì đã không gặp em sớm hơn một chút, anh đã chờ ngày này rất lâu rồi!”
Lúc này Diệp Thiệu Kỳ vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ nên không nghe rõ ông ta nói gì. Bà ta đang nghĩ tới phải trả thù như thế nào, phải đuổi bọn họ ra khỏi nhà họ Diệp như thế nào.
“Thiệu Kỳ, anh nghĩ nếu như công ty nhà họ Đường cần tìm kiếm công ty trong nước cùng hợp tác, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, vậy thì tìm công ty nhà họ Diệp đi! Anh cũng muốn... Ra mắt bác trai.”
Diệp Thiệu Kỳ đứng dậy từ trong ngực Đường Sâm, kinh ngạc nhìn ông ta. Đã tranh đấu nhiều năm như vậy, bà ta cũng đã sớm hiểu ra một đạo lý, cho dù phụ nữ mạnh mẽ đến thế nào, cuối cùng vẫn phải cần một người đàn ông để làm chỗ dựa! Cho dù Lâm Thanh Âm và Diệp Thiệu Quân không có tình cảm với nhau, nhưng khi đến thời khắc mấu chốt thì bọn họ cũng sẽ đứng về cùng một phía, hỗ trợ lẫn nhau.
“Được!” Bà ta gật đầu.
“Thiệu Kỳ, anh muốn... Chờ sau khi Duệ Hàng chấp nhận anh, thì chúng ta kết hôn đi! Tuổi của chúng ta đã không còn trẻ nữa rồi, anh không muốn nửa đời còn lại phải nuối tiếc...”
“Được!” Hạnh phúc dựa vào trong ngực Đường Sâm. Lúc này bà ta hạnh phúc giống như một cô gái nhỏ vậy.
“Đường Sâm, em biết em đã hơi lớn tuổi rồi, có rất nhiều chuyện mà những cô gái trẻ có thể làm cho anh, em đều không làm được, nhưng em sẽ toàn tâm toàn ý... Chăm sóc anh.”
“Anh sẽ toàn tâm toàn ý yêu em!” Diệp Thiệu Kỳ khó có thể nói ra những lời ngại ngùng này, nhưng ngược lại Đường Sâm lại nói ra rất tự nhiên.
“Đáng ghét! Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn nói ra những lời này!” Diệp Thiệu Kỳ ngại ngùng lườm ông ta.
“Nhưng bây giờ anh cảm thấy bản thân giống như chỉ mới hai mươi tuổi thôi.”
Mặc dù biết những lời này rất không đáng tin, nhưng phần lớn phụ nữ đều không có sức miễn dịch đối với những lời ngon tiếng ngọt này. Cho dù là Diệp Thiệu Kỳ thì cũng không ngoại lệ.
Đường Sâm vừa nhẹ nhàng vuốt ve lưng Diệp Thiệu Kỳ vừa nói những lời ngon ngọt, nhưng không ai biết trong lòng ông ta đang nghĩ gì, càng không biết ông ta có ý định gì. Ông ta vẫn luôn mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại tràn đầy nguy hiểm...