Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 118: Chương 118: Chương 103: Nguy hiểm đến gần




Kể từ ngày gặp Joy và Lưu Duệ Hàng ở trung tâm thương mại, trong lòng của Băng Ngưng vẫn luôn lo lắng. Cô hiểu rất rõ Joy, cô nhóc này và cô không giống nhau, cô ấy rất có chính kiến của mình. Nếu đã nhận định một chuyện gì, cho dù đâm đầu vào chân tường cũng sẽ không quay đầu lại.

Quay mặt nhìn Diệp Dịch Lỗi một chút, dường như anh hoàn toàn không có dáng vẻ lo lắng. Điều này khiến Băng Ngưng bất mãn chu miệng.

“Joy có suy nghĩ của riêng mình, em lo lắng như vậy có ích lợi gì?” Thấy cô gái nhỏ mang vẻ mặt bất mãn lườm mình, Diệp Dịch Lỗi bình tĩnh nói.

“Nhưng người đó là Lưu Duệ Hàng, Kiều Kiều sẽ chịu thiệt thòi đấy!”

“Không phải cô ấy cũng không thích em ở chung một chỗ với anh sao. Chẳng lẽ em sẽ vì lời của cô ấy mà rời khỏi anh ư?”

“Tất nhiên là không!”

Băng Ngưng cau mày, hoàn toàn không ý thức được mình bị lừa. Diệp Dịch Lỗi nghe được lời này, nụ cười trên môi không ngừng khuếch đại.

“Nhưng Lưu Duệ Hàng không giống!” Cô lẩm bẩm: “Không bằng chúng ta giới thiệu Kiều Kiều cho anh Tử Hạo, thế nào?”

“Hiện tại, em chỉ cần quản tốt chuyện của mình, biết không?” Anh nhắc nhở.

Nếu như Băng Ngưng đề nghị như vậy thì ở trong lòng Tử Hạo sẽ rất khổ sở. Hơn nữa. . . . Cô gái kia căn bản không xứng với Tử Hạo.

“Dịch Lỗi. . . . . .”

“Chuyện này hãy để tự mình Joy cân nhắc được không?” Nếu như tình yêu giống như đồ vật, nói buông tha là có thể buông tha, như vậy anh cũng sẽ không rối rắm và đau khổ rồi.

“Chuyện tình cảm, chỉ có thể dựa vào chính mình!”

Những lời này của Diệp Dịch Lỗi làm Băng Ngưng nghĩ đến chính mình. Trong quá khứ, không phải Diệp Dịch Lỗi cũng đối xử với cô rất hung ác sao! Nhưng cô vẫn như cũ không buông tay được, vậy bản thân cô có tư cách gì mà dạy đời Kiều Kiều chứ!

Diệp Dịch Lỗi có việc gấp phải về công ty xử lý. Thấy cảm xúc của Băng Ngưng vẫn không tốt, anh không yên lòng để cô lại một mình ở căn hộ, đành phải đưa cô cùng ra ngoài, nhưng cô bé này lại không muốn vào với anh.

“Theo anh vào trong!” Diệp Dịch Lỗi nói: “Chắc anh sẽ xử lý nhanh thôi!”

“Em vẫn nên chờ anh ở đây đi!” Băng Ngưng cười cười.

“Ừ, cũng được! Vậy anh sẽ sớm trở lại.” Diệp Dịch Lỗi tới lấy đồ ngọt để trên bàn cho Băng Ngưng rồi mới rời đi.

Băng Ngưng nhìn ra ngoài, trong lòng mặc dù lo lắng cho Kiều Kiều, nhưng cũng không phải là không hiểu rõ về cô ấy. Nếu như bây giờ có người muốn cô từ bỏ Diệp Dịch Lỗi, cô cũng sẽ không bằng lòng . . . . Không, chắc là sẽ không từ bỏ. Băng Ngưng vẫn thất thần, ngay cả có người đến gần mà cô cũng không biết.

Ai! Thở dài một tiếng rồi xoay mặt lại, vừa nhìn thấy người ngồi ở đối diện liền khiến cho cô bị dọa sợ đến mức hô nhỏ một tiếng: “Anh...làm thế nào anh lại ở đây?”

“Làm gì mà giống như gặp quỷ thế?” Tư Đồ Mạch buồn cười, nói tiếp: “Tôi ngồi ở đây đã lâu rồi! Cô mới nhìn thấy tôi thì đã không nể mặt gì cả!”

“. . . . . .” Băng Ngưng áy náy cười: “Xin lỗi! Tôi đang suy nghĩ một vài việc.”

“Thời gian dài như vậy cũng không liên lạc với tôi, đã quên mất tôi rồi sao?” Anh ta nói xong liền cười, trong lời nói mập mờ không rõ.

“. . . . . . ?”

Băng Ngưng nhìn anh ta, chỉ cảm thấy dường như hôm nay Tư Đồ Mạch có chút không giống thường ngày mà không chú ý những lời anh ta nói có ý tứ khác. Cô không suy nghĩ nếu như những lời này bị Diệp Dịch Lỗi nghe thấy sẽ có hậu quả gì.

“Không phải như vậy!” Băng Ngưng giải thích.

Nhìn bộ dạng của cô, Tư Đồ Mạch cười cười.

“Tôi đùa thôi!” Anh ta nhấp một ngụm cà phê rồi nói: “Rời xa tôi, đối với cô . . . . Thật sự rất có ích.”

“Tư Đồ! Anh không cần nói như vậy.” Băng Ngưng khẩn trương nói, hình như sợ anh ta suy nghĩ nhiều chuyện gì. Bạn bè của cô không nhiều lắm, cho nên từng người cô đều rất quý trọng.

“Cô khẩn trương cái gì? Tôi đã nói tôi là bác sĩ của cô. Nếu cô không liên lạc với tôi, chứng tỏ gần đây cô rất tốt.”

Băng Ngưng cười có chút xấu hổ, là mình đã hiểu lầm ý tứ của anh ấy sao? Nhưng mà cô luôn cảm thấy hôm nay Tư Đồ Mạch có chút khác thường.

“Gần đây anh khỏe không?”

“Ừm!” Anh ta gật đầu.”Tại sao cô lại ở đây?” Tư Đồ Mạch nhìn Diệp Thị ở đối diện.

“Chờ anh Dịch Lỗi!” Băng Ngưng nói xong thì khẽ mỉm cười. Nụ cười đó là mang theo ngọt ngào và thẹn thùng.

“Xem ra bây giờ cô sống cũng không tệ.” Tư Đồ Mạch cười khẽ. Thật ra thì Tư Đồ Mạch hiểu rõ, Điền Mộng Phỉ đã sớm nói với anh ta nhiều lần về chuyện của bọn họ rồi.

“Tâm tình của anh không tốt sao?” Băng Ngưng hỏi, nhìn bộ dạng anh ta có vẻ là lạ: “Hay là anh không thoải mái ở đâu?”

“Không có! Nhìn tâm tình của cô tốt nên tâm trạng của tôi cũng tốt lắm!” Anh nửa đùa nửa thật nói: “Băng Ngưng, thấy cô hạnh phúc như vậy, tôi rất vui. Gần đây cô cảm thấy lỗ tai thế nào?”

Băng Ngưng sờ lên tai mình, mất mác lắc đầu một cái. Không nghe được. Nếu như không phải mặt đối mặt nói chuyện, có lẽ cô cũng không nghe được anh ta đang nói gì.

“Đừng lo lắng.” Tư Đồ Mạch xoa đầu của Băng Ngưng, an ủi: “Sẽ khá hơn!”

“Thật sao?” Băng Ngưng thăm dò hỏi, thật ra. . . . Cho tới bây giờ cô cũng không hy vọng sẽ được đáp lại như vậy.

“Tôi là bác sĩ của cô, phải tin tưởng tôi!”

“Ừm! Tôi tin.” Băng Ngưng gật đầu, hoàn toàn không cảm thấy được nguy hiểm đang tới gần . . . .

****************

Sau khi Diệp Dịch Lỗi giải quyết xong công việc, bên ngoài trời đã tối. Công việc chất đống nhiều ngày như vậy khiến anh mệt chết đi. Nhưng khi nghĩ tới Băng Ngưng đang chờ mình ở dưới lầu, cả người mệt mỏi dường như đều tan biến hết vậy.

Khi Diệp Dịch Lỗi đi tới, Băng Ngưng nằm ở trên bàn giống như ngủ thiếp đi. Từ từ bước đến bên cạnh cô, anh khẽ hạ xuống một nụ hôn trên môi cô, hương vị bánh ngọt tràn đầy trong khoang miệng. Thực ra anh không thích ăn ngọt, nhưng lúc này vị ngọt lại có một mùi vị tuyệt vời.

“Ngưng nhi. . . . . .” Anh nhẹ giọng gọi cô. Lời nói được một nửa liền dừng lại, bởi vì anh nhìn thấy một chiếc áo khoác nam trên ghế, đúng hơn là từ trên vai của cô trượt xuống. Trong ánh mắt của anh hiện một tầng sương, là ai?

Cho dù là ngủ cô cũng có thể cảm nhận được rất nhanh, có lẽ là từ chính hơi thở nguy hiểm của Diệp Dịch Lỗi.

“Anh Dịch Lỗi! Anh . . . .” Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh, Băng Ngưng cũng cẩn thận lời nói: “Anh hết bận rồi!”

“Ừm!” Anh gật đầu.

“Vậy chúng ta đi thôi!” Cô ngủ dậy thấy có chút lạnh.

“Ừm!” Diệp Dịch Lỗi không có hỏi tới chuyện cái áo khoác. Quan hệ của bọn họ vừa mới chuyển biến tốt, anh không hy vọng có đồ vật gì phá vỡ phần tốt đẹp này.

Đợi hai người rời đi, Tư Đồ Mạch đi ra từ trong góc, trong tay của anh ta cầm điện thoại vẫn đang tiếp tục cuộc trò chuyện: “Lời của ngài, tôi đã cân nhắc qua rồi, tôi đồng ý!” Nói xong, anh cúp điện thoại. Băng Ngưng, có lẽ. . . . Anh chỉ có thể nói với em một câu: thật xin lỗi.

“Hôm nay em đã gặp bác sĩ Tư Đồ.” Đấu tranh rất lâu, Băng Ngưng vẫn lựa chọn nói ra. Bây giờ nói ra, nếu như anh nổi giận thì bản thân mình còn có thể giải thích rõ. Ở đây gần Diệp Thị, nếu như anh nghe thấy từ trong miệng của người khác thì đã không dễ nói chuyện.

“Hả? Thật sao?” Thật bất ngờ, Băng Ngưng lại tự nói ra.

“Dạ!” Cô gật đầu một cái:“Anh ấy nói đến đây bàn công việc, vừa gặp liền nói chuyện một lát. . . .”

“Một lát?” Anh hỏi lại.

“Một lúc lâu!” Nhìn sự uy hiếp trong mắt của Diệp Dịch Lỗi, Băng Ngưng thú nhận.

Gật đầu một cái, hình như rất hài lòng với sự thành thật và chủ động giải thích của Băng Ngưng, Diệp Dịch Lỗi xoa đầu của cô cười khẽ: “Như vậy mới ngoan. Gần đây có một nhà hàng, chúng ta đi thử một chút.”

“Được!” Thấy anh lộ ra khuôn mặt tươi cười, lúc này Băng Ngưng mới thở phào nhẹ nhõm, sát lại gần ôm lấy cánh tay của anh hỏi: “Đây là phần thưởng cho sự ngoan ngoãn sao?”

“Phần thưởng trong lời nói . . . . . Đêm nay cho em!” Nhìn ánh mắt mập mờ của anh khiến Băng Ngưng đỏ bừng cả mặt. Tại sao có thể nói ra như vậy?

Diệp Dịch Lỗi chuyên tâm lái xe. Khi gần đến nhà hàng, trên đường bị một đám người chen lấn ngăn cản.

“Phía trước đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Dịch Lỗi xuống xe hỏi thăm.

Anh chỉ thấy làn khói dầy đặc cuộn lên ở đằng xa, đến nỗi đứng ở chỗ này cũng có thể nhìn thấy ánh lửa đỏ rực không ngừng bốc lên. Ngay sau đó phát ra một tiếng nổ lớn.

Bùm ——

Tiếng vang ầm ầm đinh tai nhức óc, dường như ngay cả mặt đất cũng rung động.

Băng Ngưng ngồi ở trong xe, cô cũng không nhìn thấy phía trước xảy ra chuyện gì. Sau khi nghe thấy tiếng nổ, thân thể Băng Ngưng bỗng run lên thật mạnh. Cô nhìn chằm chằm đám người trước mặt, trong mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống,. Cháy rồi sao. . . . . .

“Ngưng nhi. . . . . .” Tiếng nổ và tiếng người đang gọi tên cô vẫn cứ vang vọng ở bên tai.

Giống như bị ném vào trong hỏa hoạn, cô dùng sức vỗ cánh tay, hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của mình. Cô há mồm thở dốc, giống như bản thân hít thở không thông.

“Ngưng nhi, Ngưng nhi. . . . . .” Cái âm thanh kia luôn gọi cô: “Ngưng nhi. . . . . .”

Đầu đau đến kịch liệt, trong đầu cô bắt đầu hiện lên những đoạn kí ức bị đứt quãng, âm thanh bốc cháy, còn có. . . . . . Tiếng nổ mạnh. . . . . . Cô dùng sức túm lấy tóc của mình, muốn kêu to nhưng lúc này lại không nói ra tiếng. Tiếng còi xe từ xa đến gần, giống như chính âm thanh đó càng khiến Băng Ngưng kích thích hơn. Cô đẩy cửa xe, chạy ra ngoài.

Thấy phản ứng của Băng Ngưng khác thường làm Diệp Dịch Lỗi kinh hãi, anh vội vàng đuổi theo. Chân Băng Ngưng dường như không có chút sức lực, chạy mấy bước liền ngã trên mặt đất.

“Ngưng nhi! Làm sao vậy?” Anh lo lắng, ôm người có tâm tình kích động vào trong ngực: “Ngưng nhi. . . .”

Băng Ngưng run rẩy lợi hại.

“Cháy rồi, cháy rồi!” Cô nghẹn ngào nói: “Mẹ. . . . . . Cứu mạng. . . . . .”

“Băng Ngưng! Em bình tĩnh một chút! Nhìn anh!” Bộ dạng này của Băng Ngưng không phải là lần đầu Diệp Dịch Lỗi nhìn thấy. Khi cô mới tới nhà họ Diệp thì đã luôn như vậy. Lúc đó phải mời bác sĩ tâm lý tới điều trị mới đỡ. Nhưng cho dù trước kia nghiêm trọng như thế nào, cũng không có một lần mất khống chế như hôm nay.

“Cứu mạng, cứu mẹ tôi, cứu bà ấy.” Băng Ngưng giữ vạt áo của Diệp Dịch Lỗi kêu khóc, giống như lại vừa một lần tự mình phải trải qua hoàn cảnh tuyệt vọng: “Cứu mạng. . . . . .”

Diệp Dịch Lỗi giữ thật chặt Băng Ngưng. Bên kia lửa càng lúc càng lớn, xem tình hình thì có lẽ vừa rồi là nổ gas nổ. Nhà cháy, xe cộ không ngừng qua lại. Nhìn trong hoàn cảnh này, có lẽ Băng Ngưng không thể tỉnh táo lại.

“Ngưng nhi, đừng sợ, không sao rồi! Không sao! Chúng ta rời khỏi đây.” Anh vỗ về lưng của cô.

Băng Ngưng siết chặt lấy quần áo của anh, khóc lớn: “Mẹ. . . . . . Ô ô. . . . . .”

“Ngưng nhi! Em nhìn anh, tất cả đã qua rồi, đều là quá khứ rồi!” Không có cách nào trấn an người trong ngực , Diệp Dịch Lỗi chỉ có thể ôm lấy cô đặt vào trong xe, sau đó nhanh chóng rời khỏi.

Băng Ngưng lui vào một góc ở trên ghế, hoàn toàn đắm chìm vào những hình ảnh kinh khủng trong trí nhớ. Tiếng hỏa hoạn, tiếng nổ mạnh, tiếng kêu thê thảm của mẹ khi bị lửa thiêu đốt, còn việc làm như không thấy bọn họ, bóng lưng một người phụ nữ . . . .

“Ngưng nhi. . . . . .” Lại cái âm thanh kia. Băng Ngưng liều mạng bịt lấy lỗ tai, nhắm thật chặt mắt lại. Đừng có gọi, đừng có gọi nữa. . . . . .

“Ngưng nhi! Đợi chị trưởng thành, sẽ mua nhiều quần áo đẹp cho em có được không. . . . . .”

“Ngưng nhi. . . . . .”

“Ngưng nhi. . . . . .”

Một câu vừa xa lạ, lại vừa giống như là đã từng quen biết không ngừng vang trở lại. Băng Ngưng khép chặt mắt chợt mở ra. . . . . .

“Chị . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.