Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 119: Chương 119: Chương 104: Sống phải thấy người, chết phải thấy xác




Một câu, rồi lại một câu. Như xa lạ, nhưng dường như cũng rất quen thuộc không ngừng vang vọng trong đầu. Đôi mắt nhắm chặt của Băng Ngưng chợt mở ra, bừng tỉnh.

“Chị! Tuyết Ngưng...”

Vừa nghe thấy tiếng nỉ non của cô, Diệp Dịch Lỗi chợt phanh gấp lại.

Két—!

Đột ngột phanh gấp làm hai người bổ nhào về phía trước. Sau một hồi chấn động, Diệp Dịch Lỗi ngạc nhiên quay mặt sang nhìn Băng Ngưng. Lúc cái tên mà anh luôn trốn tránh không dám nhắc đến vang lên bên tai, tim của anh chợt nhói lên đau đớn. Tay nắm chặt vô lăng, lâu thật lâu sau cũng không thể bình tĩnh được.

Cơn chấn động này cũng làm cho Băng Ngưng tỉnh táo lại. Cô xoay mặt sang thì nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Diệp Dịch Lỗi. Hai người cùng im lặng nhìn đối phương, không khí trong xe bị đè nén khiến người ta phải khó chịu đến không thở nổi.

“Anh Dịch Lỗi...”

Diệp Dịch Lỗi hồi phục lại tinh thần, kéo Băng Ngưng vào trong lồng ngực mình. “Không sao đâu, Ngưng nhi, đều đã qua rồi!” Khẽ hôn lên trán cô, Diệp Dịch Lỗi nhẹ giọng an ủi.

Băng Ngưng tựa vào ngực Diệp Dịch Lỗi, nghe tiếng tim anh đập đều đều. Cọ tới cọ lui trong ngực anh một hồi cô mới thở phào nhẹ nhõm, tâm tình cũng buông lỏng, giống như tảng đá trong lòng đã được nhấc lên vậy. Cô không biết tại sao mình lại bật thốt lên tên của chị, nhưng mà... Người đó tuyệt đối không phải là Tuyết Ngưng. Vậy người đó là ai? Người đó là có thật hay chỉ là do cô hoa mắt nhìn nhằm mà ra?

“Ngưng nhi, mọi chuyện đều đã qua rồi. Đừng suy nghĩ nữa, nhé?”

Băng Ngưng khẽ thút thít nhẹ nhàng gật đầu. Lúc này trong lòng cô vẫn còn vươn buồn bã đau thương. Tiếng nổ kia gây ra cho cô kinh động quá lớn, cảm giác chân thật đó như thể cô đã từng trải qua rồi vậy...

Diệp Dịch Lỗi vuốt nhẹ tóc Băng Ngưng. Tiếng khóc nức nở của cô như đang đâm vào tim của anh, đau! Nghĩ đến việc khi cô còn nhỏ như vậy mà đã phải chứng kiến những chuyện kinh khủng đó, thật là quá tàn nhẫn với cô. Anh không lái xe về căn hộ của mình mà đưa cô trờ về biệt thự nhà họ Diệp. Ở ngoài đã lâu như vậy, bọn họ định về nhà trước khi cha mẹ ở nước ngoài trở về. Nhưng không ngờ khi anh và Băng Ngưng về đến nơi thì đã thấy vợ chồng Diệp Thiệu Quân đang ngồi trong phòng khách. Hình như bọn họ chỉ mới vừa về đến nhà, mà Băng Ngưng lúc này đang được Diệp Dịch Lỗi ôm trong ngực, cô giật mình như bị bắt quả tang.

“Anh Dịch Lỗi!” Đến khi Băng Ngưng nhắc nhở, Diệp Dịch Lỗi mới buông tay ra.

Tình huống này không chỉ làm hai vợ chồng Diệp Thiệu Quân kinh ngạc mà những người giúp việc ở đó cũng giật mình. Mọi người nhìn bọn họ vẻ khó hiểu. Từ lúc nào mà hai người họ trở nên thân mật như vậy?

“Mẹ!” Băng Ngưng lúng túng như là bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu.

Lâm Thanh Âm giật mình kinh hãi một lúc mới bình tĩnh lại, bước lên phia trước hỏi: “Con sao vậy? Bị thương àh?” Bà thử dò hỏi. “Sao sắc mặt con nhợt nhạt vậy?”

“Không sao đâu mẹ.” Diệp Dịch Lỗi trả lời. “Chỉ hoảng sợ một chút thôi.” Anh nhìn mẹ mình dò xét. “Sao mẹ về sớm vậy?”

“Không yên tâm để các con ở nhà một mình, chuyện bên kia cũng đã giải quyết xong xuôi rồi nên mẹ mới trở về sớm một chút.” Lâm Thanh Âm trả lời, không quên thăm dò đánh giá hai người bọn họ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà bà không biết sao?

“Sao lại bị hoảng sợ? Có cần gọi bác sĩ đến không?” Diệp Thiệu Quân hỏi.

“Ba, không cần đâu, con không sao!” Băng Ngưng lắc lắc đầu. Mà sự quan tâm của Diệp Thiệu Quân đối với Băng Ngưng lúc này không nghi ngờ gì chính là một sự đả kích với Lâm Thanh Âm, khiến bà cảm thấy thật khó chịu. Đây không phải là đang quan tâm con gái nuôi, mà là đang quan tâm con gái của người đàn bà kia.

“Hay là gọi cho bác sĩ Tư Đồ khám lại một lần đi! Chúng ta cũng yên tâm hơn.”

“Con thật sự không sao đâu ạh.” Băng Ngưng hơi mím môi. Chuyện vừa rồi cô không biết có nên nói với Lâm Thanh Âm không. Có nên hỏi hay không đây? Liệu cô có còn một người chị nào khác không?

“Vậy cũng được. Nhưng nếu cảm thấy khó chịu ở đâu thì nhất định phải nói cho chúng ta biết đấy.” Lâm Thanh Âm vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô.

Những biểu hiện dù là nhỏ nhặt nhất của bọn họ cũng không thể qua khỏi ánh mắt của Lâm Thanh Âm. Như vậy lại khiến cho lòng bà càng thêm khó chịu. Chẳng lẽ Dịch Lỗi đã yêu con bé rồi? Vậy những chuyện mà bà tốn tâm phí sức sắp đặt không phải là đã trở thành công cốc hết rồi sao? Tay từ từ nắm chặt, mặc cho móng tay cắm sâu vào da thịt.

Trời chập tối, biệt thự nhà họ Diệp lại chìm trong yên lặng. Lâm Thanh Âm tắt hết đèn trong phòng, nhưng cũng không sao ngủ được. Những chuyện gần đây đã vượt quá khỏi tầm kiểm soát của bà khiến bà cảm thấy bất an. Người đàn bà Diệp Thiệu Kỳ vô dụng kia vậy mà lại nắm được trong tay chứng cứ uy hiếp bà, còn chuyện của hai đứa Băng Ngưng và Dịch Lỗi, quan hệ của chúng nó... Lại có thể trở nên tốt đẹp như vậy! Ngoài mặt mọi chuyện như có vẻ không sao, nhưng làm bà phải lo lắng sâu sắc. Diệp Thiệu Quân vừa trở về đã bị tình nhân bên ngoài gọi đi mất. Đối với người chồng này, bà cũng không mong trông cậy gì được. Chồng đã như vậy, bà tuyệt đối không thể để con trai cũng phản bội mình. Trái tim của chồng bà đã bị người phụ nữ đó chiếm cứ cả đời rồi, chẳng lẽ đến trái tim con trai bà cũng bị con gái người phụ nữ đó chiếm đoạt luôn sao?

Tay cầm chặt điện thoại, bà lưu loát bấm một dãy số.

“Alô!”

“Đã tìm được người chưa?” Giọng của Lâm Thanh Âm lạnh lùng hơn thường ngày. Ánh mắt sắc bén bị màn đêm che phủ loé lên sự tàn nhẫn.

“Vẫn chưa ạh!”

“Đồ vô dụng!” Lâm Thanh Âm tức giận mắng. “Chỉ tìm một người thôi. Mà nhiều năm như vậy cũng không có tin tức gì. Các người làm ăn kiểu gì vậy?”

“Bà chủ. Cũng tại thời gian qua lâu rồi. Nên mới khó khăn...”

“Qua lâu rồi?” Lâm Thanh Âm cười lạnh. “Đừng có kiếm cớ cho sự vô dụng của mình. Cái tôi muốn là kết quả! Phải tìm cho được đứa bé đó. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cho dù phải đào mộ thì cũng phải moi cho được xác của nó lên cho tôi.” Bà nói xong thì mạnh bạo cúp máy, quăng di động sang một bên.

Đã lâu như vậy rồi, sao vẫn không hề có một chút tin tức nào hết vậy? Lòng của bà giống như bị mèo cào, cực kì khó chịu. Thật không thể ngờ được con đàn bà Phương Úc Đình kia lại sinh cho Diệp Thiệu Quân một đứa bé. Ha ha... Một đứa bé gái. Vậy bao nhiêu năm nay nó ở đâu? Năm đó bà phải dùng hết mọi mối quan hệ mới có thể xoá sạch toàn bộ hồ sơ hộ khẩu của nhà họ Lạc nên mới gạt được Diệp Thiệu Quân, ông ta không biết mình còn một đứa con nữa.

Day day thái dương, chỉ là... Đứa bé này lại đột nhiên mất tích, không phải là quá kì lạ sao? Nhà họ Lạc xảy ra biến cố lớn như vậy, cũng không thấy đứa bé này lộ diện, thậm chí giống như là biến mất khỏi thế gian này vậy...

Lẽ ra, bà không nên lo lắng như vậy. Cũng chỉ là một đứa bé mà thôi, nhưng không biết tại sao, càng lớn tuổi thì bà lại càng cảm thấy bất an. Bà luôn mơ thấy Phương Úc Đình đến tìm bà. Mơ thấy đứa bé toàn thân máu tươi dầm dề đến bóp cổ bà...

Siết chặt hai tay. ‘Phương Úc Đình, vì sao cô đã chết rồi mà vẫn còn quấy nhiễu cuộc sống của tôi chứ...’

Đèn trong phòng ngủ của Băng Ngưng vẫn còn sáng. Hôm nay phải chứng kiến cảnh tượng kia khiến cho cô rất hoảng sợ, đầu óc cũng loạn hết cả lên. Cô rất muốn biết những âm thanh mơ hồ vang lên trong đầu lúc đó có phải là một phần trí nhớ đã mất của mình hay không. Hai tay nắm chặt, cô đã từng lên mạng tìm kiếm những thông tin về những chuyện xảy ra năm đó nhưng vô ích. Trừ những kí ức lúc cô tám tuổi và biết mình mang họ Lạc ra, thì những chuyện khác cô đều không nhớ, càng không điều tra được chút tin tức gì có ích cả.

Mãi trôi theo dòng suy nghĩ, cô không hề phát hiện ra Diệp Dịch Lỗi đã bước vào phòng từ lúc nào. Việc này làm cho Diệp Dịch Lỗi hơi lo lắng, thính lực của cô có phải càng ngày càng kém đi không? Nhìn dáng vẻ trầm tư của cô, Diệp Dịch Lỗi đoán cô đang suy nghĩ việc gì, anh từ từ bước đến nắm lấy tay cô.

“Anh Dịch Lỗi!”

“Sao còn chưa ngủ?” Anh hỏi.

“Em... Không dám ngủ.” Mỗi khi cô định nhắm mắt ngủ thì lại bất giác nhớ lại trận hoả hoạn lớn đó, mọi thứ âm thanh đan vào nhau vang lên trong đầu cô, làm cô không tài nào ngủ được.

Biết ngay là sẽ như vậy mà! Diệp Dịch Lỗi thở dài. “Được rồi, không có gì phải sợ cả!” Khẽ hôn lên cái trán thấm đẫm mồ hôi của cô. “Anh ở lại với em nhé!”

Băng Ngưng gật gật đầu nhưng sau đó lại lắc đầu. “Mẹ sẽ thấy đấy!”

“Sao phải sợ!” Diệp Dịch Lỗi cười. “Ngưng nhi, chuyển ra ngoài ở với anh đi, được không?” Chuyển đến căn hộ của anh sống, có lẽ cô sẽ thoải mái hơn, anh cũng không muốn Băng Ngưng có vướng bận gì về nhà họ Diệp cả.

Băng Ngưng không biết nên trả lời như thế nào. Anh biết cô vừa trải qua những chuyện không được vui nên cũng không thúc ép cô. Anh cầm lấy điều khiển, ấn tắt đèn, màn đêm bao trùm cả căn phòng. Băng Ngưng nằm co người lại nép vào lòng Diệp Dịch Lỗi.

“Vẫn còn sợ sao?” Diệp Dịch Lỗi hỏi bên tai cô.

“Có anh ở bên cạnh thì em không còn sợ nữa!” Băng Ngưng không che giấu đi tâm tư của mình. Có anh ở bên cạnh thì dù thế giới xung quanh không có tiếng động thì cũng không làm cô sợ hãi. Hơi ấm trong lòng bàn tay anh luôn làm cô cảm thấy thật an tâm.

“Ngốc!” Anh khẽ hôn lên má cô.”Ngủ đi! Anh sẽ luôn bên cạnh em.”

Băng Ngưng gật đầu, vẫn nép trong ngực Diệp Dịch Lỗi tìm một tư thế thoải mái rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Diệp Dịch Lỗi vẫn duy trì một tư thế này, lẳng lặng nghe tiếng thở đều đều của cô. Anh hi vọng khoảnh khắc yên tĩnh này có thể kéo dài lâu một chút, lâu thêm một chút nữa...

——— —————

Lâm Thanh Âm cũng không hề hỏi đến chuyện của Diệp Dịch Lỗi và Băng Ngưng.

“Ngưng nhi, mẹ mới nhờ người làm cho con cái này.” Lâm Thanh Âm đưa cho cô một cái máy trợ thính mới. “Mặc dù nó không được đẹp lắm, nhưng mà... Tóm lại là nó tiện dụng hơn một chút.”

“Mẹ, con hiểu mà!” Băng Ngưng gật đầu. “Cám ơn mẹ.”

“Con bé ngốc, khách sáo với mẹ làm gì.” Bà xoa xoa đầu cô, đúng là một cô gái dể làm người khác phải động lòng, nếu không... Phương Tử Hạo cũng sẽ không chờ đợi lâu nay, Diệp Dịch Lỗi cũng không vừa yêu vừa hận không dứt ra được giữa những rối rấm nhiều năm như vậy, chỉ là... Cũng nên kết thúc nhanh đi!

‘Ngưng nhi, không phải con muốn rời khỏi nhà họ Diệp sao, mẹ chiều theo ý con.’

Những ngày ngọt ngào nhẹ nhàng cứ như vậy trôi qua. Nếu như không phải người nhà họ Điền đến thăm hỏi thì Băng Ngưng cũng đã quên người tên Điền Mộng Phỉ này rồi. Cả gia đình họ Điền mang theo cả đống quà tặng đến cửa, lấy cớ là muốn xin lỗi. Sau khi trải qua chuyện hôm đó, Điền Mộng Phỉ xuống tinh thần hẵn, thậm chí ngay cả thái độ ngạo mạn phách lối thường ngày cũng không thấy đâu.

“Thiệu Quân, Thanh Âm.” Điền Tuấn Nam cười niềm nở. “Hôm nay chúng ta đường đột đến đây, sẽ không làm phiền chứ!”

“Dù có phiền thì các người cũng đã đến rồi, không phải sao?” Lâm Thanh Âm lẳng lặng thưởng thức cà phê. Thấy bọn họ lộ vẻ lúng túng mới cười cười đổi giọng nói: “Đùa một chút tôi mà, đừng xem là thật nhé.” Dù bà nói như vậy, nhưng lại không có một chút vẻ đùa giỡn gì cả.

“Thanh Âm, bà vẫn luôn hài hước như vậy.” Thang Nhã cười. “Thật ra thì hôm nay tới đây chủ yếu là muốn xin lỗi, là vì những chuyện xảy ra giữa bọn nhỏ lúc trước, đã làm mọi người không được vui vẻ, nể tình giao tình nhiều năm giữa hai nhà chúng ta...”

“Nếu là giao tình nhiều năm cũng không cần khách khí như vậy đâu.” Lâm Thanh Âm cười. “Chuyện của bọn nhỏ thì giao cho bọn nhỏ giải quyết đi!” Những việc Diệp Dịch Lỗi làm, bà đã biết từ trước, Điền Mộng Phỉ còn bị hù cho hoảng sợ, bởi do bên nhà họ Điền đuối lý trước nên bọn họ cũng không dám có ý kiến gì. Nhưng hôm nay bọn họ đến đây làm gì, thật sự là vì muốn nói xin lỗi sao?

“Bác gái, chuyện của Ngưng nhi, con thật sự biết lỗi rồi, cho con gặp em ấy một chút được không ạh?”

Lâm Thanh Âm nhìn Điền Mộng Phỉ. Con bé này rất thích Dịch Lỗi! Ha ha... Một nụ cười đầy mưu tính thoáng hiện ra bên khoé môi. Sau đó Lâm Thanh Âm chậm rãi lên tiếng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.