Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 120: Chương 120: Chương 105: Cô ta sẽ trở thành trợ thủ của bà




“Mộng Phỉ! Cháu nói như vậy là khách khí rồi, chỉ là gặp mặt thì có gì đâu, nhưng mà. . . . . . Hôm nay thật không khéo, vợ chồng trẻ đã ra ngoài hẹn hò rồi, có thể là một lát sẽ không trở lại.”

Vợ chồng trẻ ư? Đối với hình dung như thế, trong lòng Điền Mộng Phỉ bùng lên cơn tức giận. Lạc Băng Ngưng có tư cách gì mà được ở cùng một chỗ với anh Dịch, cô mới là người phụ nữ xứng đáng ở bên cạnh anh ấy. Bất luận là tuổi tác hay gia thế, cũng chỉ có cô mới xứng được với Diệp Dịch Lỗi.

“Không sao, chúng tôi chờ một chút.” Thang Nhã cười cười.

Bởi vì chuyện lần trước mà Diệp Dịch Lỗi hoàn toàn cắt đứt liên lạc với nhà họ Điền. Nếu như anh không có ở đây, sợ rằng con gái của bà ta thật sự không có hy vọng rồi. Với bà ta, không có gì quan trọng hơn hạnh phúc của con gái mình.

“Tốt!” Lâm Thanh Âm gật đầu nói: “Quản gia, mang bộ pha trà của chủ tịch ra đây. Tuấn Nam, Thang Nhã, mời dùng trà.”

Trong lòng của Điền Tuấn Nam có chút không vui, lẽ nào thật sự muốn cả nhà ông ta ngồi đây chờ bọn họ. Nhưng mà. . . . Nghĩ đến sau này vẫn phải nhịn. Hạnh phúc của con gái quan trọng, mà nhà họ Điền . . . . Cũng cần sự ủng hộ của nhà họ Diệp. Hiện tại tình trạng của công ty không quy mô như trước, nếu như không có một khoản tài chính, sợ là. . . . Mọi thứ cũng kết thúc.

Một nhà ba người ngồi liền từ buổi sáng đến chiều. Chưa nói gì đến chuyện xấu hổ, chỉ riêng việc người hầu cứ một lát cà phê, một lát phục vụ bánh ngọt, thậm chí không có người nào đề cập đến chuyện bữa trưa. Ba người thấy trong bụng như bốc cháy. Điền Mộng Phỉ lại càng nóng giận, nhưng lại có chút hưng phấn, bởi vì có thể lập tức nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi rồi.

Từ sau lần trước, nếu cô ta chủ động tìm anh đều bị chặn ngoài cửa, gọi điện thoại cũng không nhận. Có lần đi ra ngoài dạo phố lại thấy anh và Lạc Băng Ngưng ở chung một chỗ, xem ra hai người rất ngọt ngào hạnh phúc. Nhưng cũng vì vậy mà cô ta bị đám chị em chế giễu. Mấy tháng trước cô ta xuất hiện ‘ phá hư ’ hôn lễ, tất cả mọi người ở sau lưng bàn tán cô ta là người thứ ba. Vì lúc đó có Diệp Dịch Lỗi ở bên mình, cô ta có thễ nhẫn nhịn, bây giờ anh không còn ở đây, vì sao cô ta còn phải chịu bị người ta sỉ nhục.

Gần tối, Diệp Dịch Lỗi rốt cuộc cũng trở về. Anh ôm bả vai của Băng Ngưng, hai người vừa nói vừa cười vào cửa. Lúc nhìn thấy có người trong phòng khách, Băng Ngưng ngẩn ra, trái lại thì Diệp Dịch Lỗi bình tĩnh hơn nhiều, giống như anh đã đoán được sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ đến.

“Đã về rồi! Chú Điền và mọi người chờ các con một ngày rồi!” Lâm Thanh Âm tiến lên.

“Sao không quay về sớm một chút?” Mặc dù bà nói như thế, nhưng lại không có một chút ý trách cứ.

“Chú, dì!” Băng Ngưng bước đến lễ phép chào hỏi.

“Ừm!” Mặc dù trong lòng không tình nguyện, nhưng ngoài mặt vẫn phải khách khí, Thang Nhã cười làm lành: “Đã về rồi!”

“Ngưng nhi! Mộng Phỉ cố ý tới thăm cháu!” Thang Nhã nói xong liền đẩy đẩy con gái mình.

“Ngưng nhi! Cô đã về rồi!” Điền Mộng Phỉ đứng dậy, gượng gạo nở một nụ cười.

Đối với Điền Mộng Phỉ, Băng Ngưng vẫn không thể nào ưa thích: “Điền tiểu thư tìm tôi có việc sao?”

“Ngưng nhi! Chúng ta đã biết lâu như vậy rồi, không cần lạnh nhạt như thế được không? Tôi biết rõ trước kia đã làm rất nhiều chuyện có lỗi. Cô tha thứ cho tôi, được không?”

“Điền tiểu thư, cô nói quá lời rồi!” Không đợi Băng Ngưng mở miệng, Diệp Dịch Lỗi đã đi tới.

Đứng gần sát anh khiến cho Điền Mộng Phỉ theo bản năng lui về phía sau. Dù sao thì cô ta cũng không quên được Diệp Dịch Lỗi đã làm gãy chân Hứa Kiệt như thế nào. Mỗi lần cô ta mơ thấy những việc này đều hoảng sợ ra đầy mồ hôi, người đàn ông này quá độc ác. Nhưng mà. . . . Có thể được một người đàn ông như vậy bảo vệ thì quả thật rất hạnh phúc, cho nên. . . . . . Cô ta muốn trở thành người phụ nữ được anh bảo vệ.

“ Chú Điền! Xin lỗi khiến chú đợi lâu, có chuyện gì để cho chú phải tự mình đến nhà vậy? Thật ra chỉ cần chú gọi một cuộc điện thoại, cháu và Ngưng nhi đi tới là được.”

Điền Tuấn Nam cười đến mức có chút khó coi. Vì việc xin lỗi nên đến nhà, tất nhiên. . . . . Cũng là có việc nhờ rồi! Mỗi ngày, đứa em trai không có tiền đồ của ông ta đều gọi điện thoại tới khóc lóc kể lể, người một nhà thì như thế nào, rồi hiện tại đang lo lắng đề phòng, sống không bằng chết. Lúc nó nói đến người một nhà, lời của nó chính là có thâm ý khác, đúng vậy! Có một số việc ông ta không thể bỏ mặc.

“Nếu đã trở lại thì đi lên rửa mặt. Lát nữa dùng cơm, hai con liệu mà xin lỗi chú Điền và mọi người cho tốt.”

“Mẹ, con biết rồi!” Diệp Dịch Lỗi cầm tay Băng Ngưng lên lầu.

Điền Mộng Phỉ thì đứng ở đấy đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, tay không ngừng nắm chặt. Anh Dịch, anh nhất định phải làm cho em cảm thấy khó chịu sao? Mặc dù họ không có khả năng làm cái gì, nhưng chính những cử chỉ trong lúc vô ý toát ra tình cảm và ngọt ngào càng làm cho cô ta phát điên.

Lạc Băng Ngưng! Cô cho là mình thực sự có thể đấu lại tôi sao? Chúng ta cứ chờ xem.

Sau bữa ăn tối, Băng Ngưng ngồi ở bên cạnh Lâm Thanh Âm tiếp hai mẹ con nhà họ Điền nói chuyện phiếm, Điền Tuấn Nam ngồi cạnh Diệp Dịch Lỗi, mặt dáng khó xử.

“Chú Điền! Có chuyện gì chú cứ việc nói thẳng đi!” Diệp Dịch Lỗi khẽ cười nói.

“Dịch Lỗi! Chuyện của Manh Manh, chú nghe nói rồi!” Ông ta khổ sở nói: “Có thể không. . . . .”

“Chú Điền tới là để hỏi tội sao?” Diệp Dịch Lỗi hỏi: “Chuyện thành ra như vậy cháu cũng không muốn thấy, nhưng. . . . . . Là cháu gái của chú cho ba người kia dùng thuốc, kết quả chuyện này là do cô ta tạo ra, cháu chỉ có thể nói. . . . . . Thật đáng tiếc.”

“Nhưng mà chung quy thì nó cũng chỉ là đứa bé. . . . . .”

“Ha ha. . . .” Nghe lời này Diệp Dịch Lỗi đột nhiên bật cười: “Chú Điền! Lời này của chú không đúng rồi! Ngưng nhi nhà cháu cũng là đứa bé, nếu so với cháu gái của chú còn kém hơn hai tuổi. Tại sao chú không đổi lại ví trí mà suy xét chứ?”

Điền Tuấn Nam không nói gì, Diệp Dịch Lỗi so với cha anh còn là nhân vật khó đối phó hơn.

“Chú hiểu biết rõ chuyện này là do chúng ta có lỗi trước, nhưng mà đoạn clip. . . . . .”

“Chú Điền! Vật kia chúng cháu lưu lại để cho chính cháu gái của chú thưởng thức. Cháu không có mấy sở thích đặc biệt, sẽ không giữ lại những thứ đó.”

Điền Tuấn Nam nghẹn lời. Không có, làm sao có thể chứ!

“Thay vì chú ngồi đây làm khó cháu, không bằng về nhà giáo dục tốt cháu gái chú. Tất nhiên, nếu thuận tiện thì nói chuyện với con gái chú thật tốt, đừng làm những chuyện mà mình không thể gánh chịu hậu quả. Cháu tự nhận bản thân không phải người tốt, nếu như là vì chuyện ‘ tụi nhỏ’ mà chọc cho hai nhà không vui vẻ, như vậy sẽ không tốt.”

Diệp Dịch Lỗi không chút do dự cự tuyệt nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của Điền Tuấn Nam, trong lúc nhất thời ông ta càng không biết phải mở miệng như thế nào.

“Chú ngồi uống trà, cháu xin lỗi vì không ngồi tiếp chuyện được!” Anh khẽ cười đứng dậy.

Thì ra là vì chuyện đoạn clip, ha ha. . . . Vô tình như ông ta, làm sao có thể vì một cháu gái mà đi cầu xin. Mọi người đều biết, ba của Điền Mộng Manh là con riêng, căn bản là không được nhà họ Điền thừa nhận, đã là như vậy thì lại càng không có lý do gì. Xoay mặt nhìn Điền Tuấn Nam, ông ta đang gọi điện thoại, vẻ mặt khó xử. Chẳng lẽ. . . . Quan hệ của bọn họ có cái gì đặc biệt sao? Ha ha. . . . Có chút hứng thú.

Trong phòng khách, hai người phu nữ đều có suy nghĩ riêng của mình mang theo nụ cười, nhìn qua thì tưởng như trò chuyện rất vui vẻ. Từ chuyện việc nhà vụn vặt đến chồng con, giống như đều là những phụ nữ hạnh phúc, nhưng khổ sở của mỗi người thì chỉ có tự mình mới hiểu.

Băng Ngưng ngồi bên cạnh Lâm Thanh Âm, bàn tay nhỏ bé vẫn được Lâm Thanh Âm nắm chặt ở trong lòng. Bà không ngừng tán dương Băng Ngưng, điều này khiến cho Thang Nhã không hề hài lòng, nhưng lại không thể không hùa theo khen ngợi cô.

“Mẹ, người đừng nói vậy!”

“Nhà chú Điền cũng không phải người ngoài.” Lâm Thanh Âm cười: “Mọi người thấy hai con vui vẻ cũng mừng cho hai đứa. Bây giờ xem các con không tách được nhau ra, vậy đợi sang năm thì cho hai đứa cử hành hôn lễ!”

Hôn lễ sao? Sắc mặt của Điền Mộng Phỉ liền thay đổi.

“Mẹ. . . . . .” Băng Ngưng nhìn Lâm Thanh Âm một chút, tại sao lại nhắc tới chuyện đó vào lúc này!

“Có cái gì khó nói chứ!” Lâm Thanh Âm cười: “Chuyện lần trước tóm lại là do Dịch Lỗi không tốt.”

Chuyện lần trước, Thang Nhã tự nhiên sẽ không thể không nghe ra ý của bà là lúc đính hôn, Điền Mộng Phỉ theo Diệp Dịch Lỗi rời đi.

“Mẹ! Đừng nói nữa!” Băng Ngưng lắc đầu.

“Được, không nói nữa!”

Lâm Thanh Âm ra vẻ là người mẹ không còn cách nào với con gái mình. Thấy Diệp Dịch Lỗi đi tới, bà vỗ vỗ vị trí bên cạnh, luôn luôn cố tạo ra hình tượng là một gia đình rất hạnh phúc, vì bà biết Điền Mộng Phỉ sẽ trở thành ‘ trợ thủ ’ tốt nhất của bà.

Nhà họ Điền ngồi ở đó đến tận khuya mới rời khỏi. Chuyện ngày hôm nay, có lẽ cả đời Thang Nhã và Điền Mộng Phỉ cũng sẽ không quên. Mỏi mắt chờ đợi lại bị người ta châm chọc, bất luận như thế nào thì bọn họ cũng không nuốt trôi được cơn tức này. Vừa về tới trong nhà, Thang Nhã liền bộc lộ tích khí nóng nảy.

“Được rồi! Bà cũng không cần tức giận, không phải đã sớm chuẩn bị tinh thần rồi sao! Con người của Lâm Thanh Âm thế nào, không phải là bà không biết.”

“Ông đừng diễn trò. Điền Tuấn Nam! Đừng tưởng rằng tôi không biết ông đang suy nghĩ cái gì. Ông đến nhà họ Diệp nói giúp đỡ con gái mình sao? Không phải là vì việc của con tiểu tiện nhân Điền Mộng Manh mà đến cầu xin tha thứ sao!” Bà ta cười lạnh: “Tôi cho ông biết, đừng mơ tưởng giúp bọn chúng. Chỉ cần Thang Nhã tôi còn ở đây một ngày, vậy thì bọn chúng đừng hòng bước chân vào cánh cửa này.”

“Khi nào thì tôi nói là cho bọn họ vào cửa rồi, bà nói cái gì vậy hả? Nó là con gái của em trai tôi.”

“Thật sao?” Vẻ mặt Thang Nhã khinh bỉ: “Điền Tuấn Nam! Tôi đã nói với ông, ông nghĩ như vậy là tốt nhất.”

Đối với người vợ kiêu ngạo chua ngoa, ông ta cũng đã sớm tạo thành thói quen. Nếu không có nhà mẹ của bà ta giúp đỡ thì ông ta sẽ không có địa vị như bây giờ ở nhà họ Điền, cho nên nhiều năm qua ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

“Điền Tuấn Nam! Tôi và ông là vợ chồng lâu năm, không nên ép tôi mang chuyện xấu của ông phơi bày ra ngoài, cũng không cần bức tôi làm ra chuyện gì đáng sợ.” Để lại một lời cảnh cáo, bà ta xoay người đi lên lầu. Nhìn bóng lưng vợ mình, ông ta chỉ có thể than thở, từ lớn đến bé trong nhà cũng không khiến ông bớt lo.

Ở nhà họ Diệp phải chịu uất ức lớn như vậy, Điền Mộng Phỉ giận điên lên. Vừa rời khỏi đó, cô ta liền chạy thẳng tới chỗ của Tư Đồ Mạch.

“Tư Đồ! Anh mở cửa cho em!” Giọng nói kiêu ngạo ngang ngược của cô ta vang vọng ở trong hành lang, âm thanh đập cửa khiến cho hàng xóm oán trách. Đầu Tư Đồ Mạch choáng váng đứng dậy, cửa mới vừa hé ra, Điền Mộng Phỉ liền xông vào.

“Phỉ Phỉ, làm sao vậy?” Anh ta về nhà sau khi hết ca trực ở bệnh viện, cũng chỉ mới vừa đặt người xuống ngủ.

“Không phải anh nói bằng lòng giúp chúng tôi rồi sao? Rốt cuộc thì lúc nào anh mới chịu hành động.” Dùng sức ném túi xách trong tay xuống đất, cô la lớn tiếng chất vấn.

“Chuyện như vậy phải tiến hành theo trình tự, không gấp được.”

“Không gấp được ư?” Điền Mộng Phỉ nhìn Tư Đồ Mạch.

“Anh không có nhầm chứ? Anh bảo em không nóng nảy được sao? Anh có biết bọn họ đã sắp kết hôn rồi không?” Cô ta gào thét rồi bỗng nhiên khóc lên: “Em mặc kệ, em muốn anh lập tức xử lý Lạc Băng Ngưng, lập tức. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.