Tư Đồ Mạch nhìn Điền Mộng Phỉ khóc lóc ủ ê, ngực như có hòn đá chặn lại. Từ nhỏ cô ta được nâng niu trong lòng bàn tay, dĩ nhiên là không chịu nổi chút uất ức nào.
“Được rồi, đừng khóc nữa!” Tư Đồ Mạch nhẹ giọng an ủi.
“Anh...” Nghe anh ta an ủi Điền Mộng Phỉ càng thêm uất ức. “Anh, anh đã nói là sẽ giúp em mà!” Cô ta tiến lên ôm lấy cánh tay Tư Đồ Mạch.
“Coi như Phỉ Phỉ cầu xin anh, được không? Xin anh hãy giúp em!” Cô ta khóc đến mắt đỏ ừng lên.
Nét mặt Tư Đồ Mạch phức tạp, không biết phải trả lời như thế nào.
“Anh muốn sao mới chịu giúp em?” Vẫn luôn khóc thút thít, cô ta như nghĩ ra được chuyện gì, bắt đầucởi áo ngoài của mình.
“Em muốn làm gì vậy?” Tư Đồ Mạch ngăn cô ta lại. “Phỉ Phỉ, em đừng làm bậy.”
“Em không làm bậy, em rất nghiêm túc!” Cô ta gạt đi nước mắt. “ Em biết, em biết rất rõ là anh yêu em, em muốn ở lại với anh, chỉ cần anh giúp em, anh nói gì em cũng tình nguyện làm hết.”
“Đủ rồi!” Thấy cô đang không ngừng cởi bỏ quần áo của mình, Tư Đồ Mạch lớn tiếng nói. “Anh nói sẽ giúp em, thì nhất định sẽ giúp!”
“Em biết mà, em biết là anh sẽ không bỏ mặc em đâu mà.” Cô ta ôm chặt lấy Tư Đồ Mạch. “Anh, em cám ơn anh, biết ơn anh cả đời.”
Tư Đồ Mạch cười khổ sở. Cảm ơn? Lời cảm ơn này, không cần cũng được.
“Vậy anh định làm gì?” Điền Mộng Phỉ thử hỏi thăm dò.
“Chuyện này em không cần quan tâm.” Anh ta vỗ vỗ bờ vai cô ta. “Đến phòng khách nghỉ ngơi đi!”
Điền Mộng Phỉ gật đầu, thân mật tựa vào vai Tư Đồ Mạch. Trong mắt cô ta tràn đầy ánh mắt ác độc tàn nhẫn. Lạc Băng Ngưng, tao muốn xem thử xem mày có đấu lại tao hay không...
Đồ ngực phẳng!
——— ———
Nhà họ Diệp.
Dạo gần đây Diệp Thiệu Kỳ đang xử lý một dự án rất lớn ở công ty, bận đến nỗi đã mấy ngày không về nhà. Lưu Duệ Hàng cứ hễ về nhà là say khước. Lâm Thanh Âm cũng đã hết chịu nỗi hai mẹ con nhà này, chỉ mong có thể tống khứ bọn họ ra khỏi nhà càng nhanh càng tốt. Mà bây giờ lại xuất hiện thêm một chuyện khiến bà phải đau đầu, đó là chuyện của Băng Ngưng. Có lẽ... Hai việc này có thể xử lý cùng lúc được...
Lúc Diệp Dịch Lỗi về đến nhà thì đã khuya lắm rồi. Nhưng khi bước vào phòng khách, anh ngạc nhiên vì người đang ngồi đó chờ anh không phải Băng Ngưng, mà là mẹ.
“Ngưng nhi đang ở trong phòng, mẹ muốn nói chuyện với con.” Lâm Thanh Âm đứng dậy.
Thật ra thì bà đã muốn nói chuyện với anh sớm hơn. Nhìn ra được gần đây anh cũng rất vui vẻ, ngay cả những người trong công ty cũng đang bàn luận chuyện này. Tổng giám đốc có phải là đang yêu không?
Vốn anh vui vẻ thì người làm mẹ như bà cũng nên vui mừng mới phải, nhưng... Lúc nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Băng Ngưng thì bà lại nhớ đến những năm tháng đau khổ của mình. Nó chỉ khiến bà càng căm hận hơn.
“Mẹ, tìm con có việc gì vậy?”
“Mẹ con chúng ta đã lâu rồi chưa ngồi nói chuyện với nhau.” Bà cười dịu dàng. “Bây giờ thấy các con vui vẻ như vậy, tình cảm tốt như vậy, mẹ cũng rất vui mừng.”
Diệp Dịch Lỗi chỉ cười không nói. Vui vẻ sao? Đúng vậy! Rất vui vẻ. Đồng thời anh cũng có một loại cảm giác tội lỗi mãnh liệt, còn có... Áy náy nữa.
“Mẹ cảm thấy các con bây giờ rất tốt, những chuyện đã qua thì cho nó qua đi!” Lâm Thanh Âm vỗ nhẹ vào tay anh. “Ngưng nhi là một cô bé tốt. Dẫu con bé có làm việc gì sai trái thì cũng đều là vì quá yêu con mà thôi!”
“Vì yêu con mà có thể làm bất cứ việc gì sao, dù là sai trái đi nữa?” Đột nhiên Diệp Dịch Lỗi lớn tiếng hỏi ngược lại, như ý thức được mình đã mất kìm chế nên hạ giọng xuống, nói: “ Mẹ, con biết nên làm như thế nào. Chuyện của chúng con thì hãy để cho bọn con tự giải quyết đi!”
Lâm Thanh Âm gật đầu. “Đúng vậy! Các con đã trưởng thành rồi, đương nhiên tự có cách nghĩ của mình. Mẹ không quan tâm nữa, chỉ là... Kết hôn là chuyện trọng đại của đời người, mẹ hi vọng con có thể suy nghĩ cho thấu đáo, Dịch Lỗi, con cũng không còn nhỏ nữa, lúc ba con bằng tuổi con bây giờ thì đã yên bề gia thất rồi.”
Lời của Lâm Thanh Âm khiến cho Diệp Dịch Lỗi phải suy nghĩ. Đúng vậy! Anh đang rất hạnh phúc, Băng Ngưng cũng đang rất vui vẻ, nhưng mà còn Tuyết Ngưng... Anh từ từ nắm chặt tay. Cô ấy đã chết rồi, đừng nói đến hạnh phúc, ngay cả cơ hội được sống cũng không có...
Nhìn cảm xúc trên mặt của con trai đang thay đổi, Lâm Thanh Âm khẽ nhếch khoé môi.
‘Dịch Lỗi, bây giờ mẹ chỉ còn lại mình con, không thể để ngay cả con cũng phản bội mẹ. Cho nên con đừng trách mẹ, con muốn cái gì, mẹ cũng sẽ dốc toàn lực giúp con đạt được. Con thích bất kì ai cũng đều được, duy chỉ Ngưng nhi là không được. Mẹ sẽ không để cho kế hoạch mà mẹ đã khổ tâm sắp đặt mười mấy năm thất bại như vậy được. Tuyệt đối không được...’
“Mẹ mệt rồi, con cũng lên phòng nghỉ ngơi đi!” Lâm Thanh Âm cười dịu dàng với con trai.
‘Dịch Lỗi, là Phương Úc Đình phá hoại cuộc sống gia đình của chúng ta, là cô ta khiến chúng ta cả đời phải sống trong đau khổ, cho nên chúng ta phải trả thù, phải trả thù...’
Diệp Dịch Lỗi lên lầu cũng không về phòng mình mà đi tới trước một căn phòng, anh đứng bên ngoài do dự thật lâu mới lấy sức giơ tay lên đẩy cửa ra bước vào. Trong phòng tối đen như mực, xộc vào mũi chính là một mùi ‘lạnh lẽo’ trống rỗng đã lâu không có người ở.
“Anh Dịch, anh đến rồi...”
Tựa người vào khung cửa, tiếng nói của Tuyết Ngưng ríu rít như chú chim non đang đậu trên nhánh cây ngoài cửa sổ kia, không ngừng vang vọng trong căn phòng trống rỗng. Anh bước vào trong nhìn quanh, dường như lại nhìn thấy Tuyết Ngưng đang thử quần áo trước gương, sau đó quay lại hỏi ý kiến của anh.
“Anh Dịch, anh thấy chiếc váy này có đẹp hay không?”
“Anh Dịch, chờ em lớn lên sẽ gả cho anh, có được không?”
“Anh Dịch, Tuyết nhi không cho anh nhìn cô gái khác đâu...”
Lấy tay bóp trán, những âm thanh này làm cho anh cảm thấy đau đầu, tim cũng đau. Bật đèn lên, ảo ảnh trước mắt biến mất. Phòng của Tuyết Ngưng rất độc đáo. Tất cả mọi thứ trong này đều được giữ nguyên hiện trạng như năm đó, những đồ vật, màu sắc mà cô ấy thích...
Thứ dể thấy nhất trong phòng chính là bức ảnh hai người bọn họ chụp chung với nhau đặt ở trên bàn. Tuyết Ngưng năm đó vui vẻ hoạt bát biết bao nhiêu, nhưng giờ đây lại phải cô đơn lạnh lẽo một mình dưới lòng đất...
Đau đớn trong lòng ập tới như thuỷ triều. Anh bước đến nằm trên chiếc giường không chút hơi ấm, cọ cọ gò má trên tấm drap trải giường, Tuyết nhi... Nhắm mắt lại, hít thật sâu, cố tìm kiếm mùi hương của cô ấy. Nếu không phải hôm nay mẹ nói những lời đó thì có lẽ anh sẽ thật sự quên, quên đi cái chết thảm của Tuyết Ngưng, vui vui vẻ vẻ mà hưởng thụ hạnh phúc không thuộc về mình...
“Anh Dịch Lỗi, Tuyết nhi... Hình như Tuyết nhi mang thai rồi...”
Đột nhiên Diệp Dịch Lỗi mở mắt bừng tỉnh, anh thở dốc dồn dập thật lâu cũng không điều hoà được hơi thở lại bình thường. Anh ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng, tay chậm rãi đặt lên ngực. Tuyết nhi, em trách anh phải không? Trách anh đã phản bội em, trách anh đã không trả thù cho em đúng không...
Tuyết nhi nghi ngờ rằng mình có thai, nhưng... Đứa bé ấy cũng biến mất theo cô ấy rồi...
——— ————
Băng Ngưng đi ra ngoài, cả người ám toàn mùi rượu, thật không hiểu tại sao trong nhà có người giúp việc mà mẹ lại nhờ cô chăm sóc cho Lưu Duệ Hàng. Thời gian này cô theo vú Lưu học nấu ăn mỗi ngày nên đều rất mệt, lại bị con sâu rượt Lưu Duệ Hàng hành hạ, cô cảm thấy nhức đầu muốn chết luôn. Băng Ngưng đấm đấm bả vai mình, thật là mệt.
“Xong rồi àh!” Băng Ngưng vừa bước ra cửa thì nghe tiếng gọi của Diệp Dịch Lỗi vang lên từ sau lưng. Băng Ngưng giật mình quay lại nhìn thì thấy Diệp Dịch Lỗi đang đứng khoanh tay dựa vào tường, có vẻ như đã đợi lâu lắm rồi.
“Sao vậy?” Băng Ngưng cau mày nũng nịu, hù cô hết hồn.
“Ngưng nhi, em sợ anh đến thế sao?” Diệp Dịch Lỗi bước đến gần cô, ôm cô từ phía sau. Hơi thở nóng ấm của anh phả vào hõm cổ cô. Đôi môi không biết là cố tình hay vô ý mà khẽ sượt qua gáy cô. “Anh tưởng rằng em đã không còn sợ anh nữa rồi chứ.”
“Anh Dịch Lỗi, có chuyện gì sao?” Băng Ngưng cẩn thận hỏi han. Hôm nay anh kì lạ thế nào ấy, hay cô bị ảo giác? Sao cô lại cảm thấy trong không khí phảng phất mùi hương của Tuyết Ngưng nhỉ? Tình trạng của anh khiến cô có chút lo lắng.
“Em là vợ chưa cưới của anh, phải có chuyện gì thì anh mới được tìm em àh?” Anh hỏi. “Em vào đó bao lâu rồi, hả?” Nâng cằm cô lên, anh chất vấn.
“Không, không có... lâu lắm.” Cô không muốn nói dối anh, nhưng cũng không dám nói thật. Nếu như anh biết thì thể nào cũng tức giận cho xem. Nhịp tim mạnh mẽ của anh đập thình thình liên hồi bên tai cô, cô không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.
“Hai tiếng.” Anh nói chính xác khoảng thời gian. “Ngưng nhi, ngay cả chồng chưa cưới của em là anh cũng chưa từng được ưu ái như vậy đâu đấy.” Tay anh từ từ vuốt ve cơ thể cô. “Em ở trong đó làm gì?”
“Em... Em... Anh họ uống say rồi, mẹ nhờ em chăm sóc anh ấy thôi.” Băng Ngưng ngập ngừng nói. “Thật đó, chỉ là giúp một chút thôi.” Sợ anh giận nên Băng Ngưng liền giải thích rõ ràng.
“Về sau em không cần quan tâm đến anh ta.” Anh vân vê tóc cô rồi đưa lên mũi ngửi.
“Được!” Băng Ngưng gật đầu không chút do dự.
“Ngoan!” Diệp Dịch Lỗi hài lòng. “Tối nay... Ngủ với anh, nhé?” Anh khom xuống ngậm lấy vành tai cô. “Anh nhớ em...” Nhắm hai mắt lại, anh tham lam hôn vào cổ cô.
“Anh Dịch Lỗi, anh... Anh đang đùa sao?” Băng Ngưng giật mình. Chúng ta đang ở nhà mà, bị hơi thở nóng hổi của anh phả vào làm cho hơi thở của cô cũng loạn theo. “Không được đâu...”
“Em thấy anh giống như đang nói đùa sao?” Diệp Dịch Lỗi vuốt ve cơ thể cô. “Còn nữa, em không muốn sao?” Ép cô vào tường, tay anh từ từ lần xuống eo cô.
Băng Ngưng lắc đầu. Không, không phải. Từ chối anh, muốn chết sao? “Nhưng trong nhà có nhiều người...” Cô cắn môi.
“Nói vậy là em đồng ý rồi!” Nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, Diệp Dịch Lỗi không nhịn được khom xuống hôn cô. “Anh muốn em, muốn ngay bây giờ...”
“Không được...” Cô lắc đầu càng mạnh hơn. “Anh Dịch Lỗi... Ưhm~~” Diệp Dịch Lỗi ngăn cô lại bằng nụ hôn của mình.
“Gọi anh là Thạch Đầu.” Giọng của anh khàn khàn, gợi cảm dụ dỗ. “Ngưng nhi không yêu anh sao?”
“Em yêu anh!” Cô đỏ mặt, nghiêm túc trả lời anh. Aaa~~ Tay Diệp Dịch Lỗi luồn qua áo cô tiến vào, chạm đúng vào nơi căng tròn mềm mại của cô.
“Thạch Đầu, đừng mà, đừng như vậy mà...” Hai tay của cô luống cuống chống lên cơ thể anh. Đây là hành lang đó! Bị người khác nhìn thấy thì xấu hổ chết mất.
Diệp Dịch Lỗi nhìn dáng vẻ lo sợ bị người khác phát hiện của Băng Ngưng, khoé miệng nở nụ cười vui vẻ. “Em sợ àh?”
“Em không có.” Cô lắc đầu, đối với chuyện thân mật với anh, cô đã không còn xa lạ gì, nhưng mà ở nơi rộng rãi nhiều người qua lại như ở đây thì cô có hơi xấu hổ.
“Ngưng nhi, em như thế này thật là đáng yêu.” Ngón tay anh mơn trớn bờ môi mềm mại cô. “Em phải nhớ kĩ, em là của anh, hữm?”
“Em... Em sẽ nhớ!” Băng Ngưng gật đầu.
Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, đều nhớ sao?” Khẽ hôn lên vành tai cô. Hơi thở phả vào hõm vai cô.
Mặc kệ xảy ra chuyện gì? Băng Ngưng nhìn Diệp Dịch Lỗi. Lời này là có ý gì? Cái gì mà mặc kệ xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ... Có chuyện gì sắp xảy ra àh....