Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 122: Chương 122: Chương 107: Người đàn ông này là ai




“Phải!” Mặc dù trong lòng có thắc mắc, nhưng mà Băng Ngưng vẫn trả lời khẳng định. Cô lo lắng nhìn Diệp Dịch Lỗi, tại sao anh lại hỏi như thế?

Phải! Câu trả lời khẳng định này khiến Diệp Dịch Lỗi hoàn toàn mất khống chế. Môi của anh áp xuống lần nữa, vội vàng giống như muốn chứng minh cái gì đó. Cạy mở hàm răng của cô, anh đưa tay mở cánh cửa sau lưng, hai người lảo đảo ngã về phía trước.

“Anh Dịch Lỗi . . .” Băng Ngưng khó chịu giãy dụa.

“Đừng gọi là ‘anh’ nữa, không được nhắc tới cái chữ này. Ngưng nhi! Theo anh đi. . . . . .” Anh nói xong liền đưa tay cởi nút áo của Băng Ngưng. Hơi thở gấp gáp của anh nói cho cô biết, lúc này anh có bao nhiêu cấp bách.

Đi? Đi nơi nào? Đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng Băng Ngưng có nghi ngờ, nhưng Diệp Dịch Lỗi cũng không cho cô thời gian để suy nghĩ. Mãi đến khi cô bị đặt lên giường, anh liền gấp gáp hôn khiến cho cô hít thở cũng khó khăn.

“Anh Dịch! Anh Dịch . . .” Âm thanh kia không ngừng vang bên tai, anh chợt khôi phục lại tinh thần, nhìn Băng Ngưng gần như trần trụi, tim của anh chợt trầm xuống.

“Anh Dịch Lỗi . . .” Cô dè dặt, khẽ gọi anh: “Đã xảy ra chuyện gì? Chuyện của công ty không hài lòng sao?”

Diệp Dịch Lỗi không ngừng dùng sức cầm lấy cổ tay của cô, ngay cả chính anh cũng không có phát hiện. Băng Ngưng thật sự đau đến mức không chịu nổi, giãy giụa: “Đau . . . . .”

“Làm sao vậy?”

Phản ứng của cô khiến Diệp Dịch Lỗi cảm thấy khó hiểu. Nâng cánh tay của cô lên nhìn, thấy một mảng đỏ trên cổ tay cô.

“Chuyện gì xảy ra?” Giọng của anh bởi vì hô hấp không yên mà run rẩy

“Không có, không có việc gì. . . . . .” Băng Ngưng lắc đầu, giấu tay ở phía sau.

“Nói!” Diệp Dịch Lỗi lạnh giọng quát, Băng Ngưng run rẩy, uất ức nuốt nước bọt.

“Ngưng nhi! Em nên biết, anh ghét người khác gạt anh!” Dục vọng trong mắt anhlui dần, chỉ còn lại sự lạnh lùng, giống như anh bị lừa gạt, căn bản cũng không phải là chuyện này.

“Theo vú Lưu học nấu ăn thôi!” Cô chậm rãi nhìn ánh mắt của Diệp Dịch Lỗi.

“Em muốn làm món ăn cho anh ăn, nhưng. . . . . . Em quá ngu ngốc.” Cô có chút mất mát, đã học rất nhiều ngày rồi, nhưng điều cơ bản cũng không học được.

Diệp Dịch Lỗi nhìn bộ dạng tội nghiệp của Băng Ngưng mà trái tim nặng nề trầm xuống, giống như bị một bàn tay vô hình dùng sức bóp chặt, anh cảm giác mình sắp điên rồi.

“Không có chuyện gì, một chút cũng không đau.” Băng Ngưng thấy dáng vẻ của anh thì lên tiếng an ủi.

“Dịch Lỗi . . . . . Thạch Đầu.” Băng Ngưng vươn cánh tay lên vòng qua cổ của anh rồi nói: “Em biết rõ em không hiểu chuyện của công ty, nhưng mà có chuyện phiền lòng thì anh có thể nói với em.”

Mũi Diệp Dịch Lỗi cảm thấy chua xót, anh nhìn chằm chằm Băng Ngưng không chớp mắt.

“Ngưng nhi có chuyện lừa gạt anh sao?”

“. . . . . .”

“Thế nào?” Thấy Băng Ngưng không trả lời anh hỏi: “Có, có phải hay không. . . . .”

“Anh Dịch Lỗi! Em yêu anh!” Băng Ngưng thổ lộ.

Diệp Dịch Lỗi kéo Băng Ngưng vào trong ngực.

“Nhưng. . . . . . Em có biết không, yêu anh không phải là lý do để em làm chuyện sai lầm.” Âm thanh của anh rất nhẹ, lẩm bẩm ở bên tai phải của Băng Ngưng. Căn bản là cô cũng không nghe được cái gì, cái ôm này của anh khiến cho cô nghĩ là công ty xảy ra chuyện gì,

“Thạch Đầu! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, em sẽ đều ở bên cạnh anh.”

Diệp Dịch Lỗi bất động, vẫn ôm cô thật chặt như cũ, dường như hận không thể khảm cô vào trong thân thể của mình.

“Chúng ta rời khỏi đây, có được không . . . . Đến một nơi không có Tuyết Ngưng, có được không. . . .” Anh cúi đầu, giọng nói tràn đầy đấu tranh và thống khổ. . . .

Băng Ngưng không rõ nguyên do, chỉ có thể để mặc cho anh ôm, khẽ vuốt lưng của anh.

“Ngưng nhi! Không nên yêu anh, cũng không cần. . . . . .”

Một đêm này, Diệp Dịch Lỗi điên cuồng, giống như hận không thể dùng hết sức lực của cả hai, giống như. . . . . . Ngày mai sẽ là Ngày Tận Thế, bọn họ sẽ không còn có cơ hội nữa. Băng Ngưng có chút không chịu nổi, nhưng mà vẫn cố gắng theo anh, đáp lại anh. Cô chỉ muốn anh biết là cô thương anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô đều sẽ ở bên anh mọi nơi . . . .

Khi Diệp Dịch Lỗi tỉnh lại, Băng Ngưng vẫn ngủ như cũ. Cả đêm điên cuồng như vậy, kích tình đi qua chính là nỗi đau tê tâm liệt phế. Nhìn Băng Ngưng, anh đột nhiên nhớ lại một năm trước, Tuyết Ngưng cũng tỉnh lại ở trong ngực của anh . . . . .

Đau đớn nhắm mắt lại, nỗ lực muốn bản thân không thèm nghĩ tới chuyện đó nữa . . . . Diệp Dịch Lỗi! Nhìn cho rõ ràng, cô ấy là Băng Ngưng. Bé con bên cạnh bỗng nhúc nhích, anh vội vàng nhắm mắt lại.

Băng Ngưng mang theo toàn thân đau nhức tỉnh lại, nhìn Diệp Dịch Lỗi ở bên cạnh, cô lại gần nhẹ nhàng hôn xuống trên môi anh một cái.

“Chào buổi sáng . . . .”

Đưa tay cầm lấy áo sơ mi của anh, cô khó khăn đi vào tắm. Trời, cô khẽ than thở. Người đàn ông này lúc nhiệt tình, quả thật có chút đáng sợ. Tắm nước nóng đến khi ra một tầng mồ hôi, cô mới rón rén đi ra ngoài. Nghe thấy tiếng đóng cửa, Diệp Dịch Lỗi mới mở mắt, nhìn về phía cửa phòng đóng chặt như suy nghĩ điều gì. . . .

****************

Không khí nhà họ Diệp bỗng trở nên khác lạ. Lâm Thanh Âm một tay xử lý chuyện của công ty, một tay điều tra Diệp Thiệu Kỳ. Chỉ biết là mấy tháng gần đây bà ta vẫn qua lại với một người đán ông ở bên ngoài, nhưng bà còn chưa kịp tra rõ người này là ai thì Diệp Thiệu Kỳ đã đưa người về. Mà người bà ta mang về khiến cho mọi người cũng cả kinh. Ông ta không phải ai khác mà chính là người mà báo chí tích cực đưa tin gần đây: Tổng giám đốc Đường thị- Đường Sâm.

“Ba! Đây chính là người con đề cập với ba, Đường Sâm.” Diệp Thiệu Kỳ ưỡn ngực giới thiệu. Dường như được hãnh diện trong nháy mắt, bà ta nhìn giọng điệu và sắc mặt của Lâm Thanh Âm thì cảm thấy hối hận không đưa Đường Sâm trở lại sớm một chút.

“Bác trai! Ngài khỏe chứ?” Đường Sâm cung kính nói: “Thật ra thì muốn tới thăm ngài sớm hơn, nhưng mà. . . . Thiệu Kỳ nói ngài rất bận.”

“Đường tiên sinh không cần khách khí như vậy.” Diệp Triển Bằng cười, ông cụ nhìn người này từ trên xuống dưới.

“Ba! Người làm gì mà nhìn chằm chằm người khác như vậy!” Diệp Thiệu Kỳ lặng lẽ túm tay áo ba mình.

Đối với chuyện riêng của đứa nhỏ này, Diệp Triển Bằng rất ít khi hỏi tới. Con gái cũng độc thân vài chục năm rồi, nếu như quả thật có thể tìm được một người chăm sóc nó cũng là chuyện tốt, để tránh cho trong nhà bọn họ tranh đấu náo loạn. Nhưng trước đây sao chưa từng nghe qua nó đề cập tới người này. Đột nhiên anh ta xuất hiện như vậy, có phải có chút kỳ quái hay không.

“Ba! Mấy năm nay Đường Sâm luôn ở nước ngoài. Chúng con quen biết đã lâu, bởi vì có băn khoăn mới không nói với mọi người trong nhà.” Diệp Thiệu Kỳ ôm vai ba mình nói: “Hơn nữa lần này anh ấy ở trong nước . . . . . Muốn chọn công ty của chúng ta hợp tác.”

“Hả?” Lâm Thanh Âm lên tiếng: “Chẳng lẽ Đường Thị tìm bạn hợp tác đều không cần sàng lọc, cạnh tranh sao?”

Bà nhìn người đàn ông này từ trên xuống dưới. Chẳng lẽ đây chính là người giúp đỡ cho Diệp Thiệu Kỳ sao? Ha ha. . . . . . Có chút địa vị.

“Diệp phu nhân! Thật ra . . . . Thực lực của Diệp Thị thì mọi người quá rõ ràng. Thật không dám đấu diếm, tôi nghĩ trước sau gì tôi và Thiệu Kỳ cũng ở chung một chỗ. Nếu tất cả mọi người đều là người một nhà thì cần gì phải phân rõ ràng như thế.” Đường Sâm vẫn cười, nhưng Lâm Thanh Âm lại cảm thấy người này không vừa.

“Đường tiên sinh! Mặc dù đây là chuyện tốt, nhưng mà công và tư vẫn cần phải phân rõ rành chứ!”

“Nếu đã dự định là người một nhà thì làm sao phải phân rõ giữa ‘ công ’ và ‘ tư ’ nữa!” Ông ta cười đi về phía Diệp Thiệu Quân.

“Diệp tiên sinh! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Đường Sâm nhìn ông nói: “Ngày trước chẳng qua là ở trên báo chí nhìn thấy ngài, không ngờ sẽ có cơ hội gặp mặt.”

“Đường tổng, ngài khách khí rồi!” Diệp Thiệu Quân cười tiếp lời: “Đại danh của ngài vốn như sấm bên tai! Người Hoa ở nước Pháp có ai không biết ngài chứ!”

Hai người tâng bốc lẫn nhau nhưng đồng thời cũng đánh giá nhau. nhất là Diệp Thiệu Quân, lại càng cẩn thận gấp trăm lần. Chưa nói đến sự xuất hiện của ông ta sẽ phiền toái như thế nào, mà chỉ nhìn diện mạo cũng luôn làm cho ông cảm thấy quen thuộc. Nhưng. . . . . . Ông không nhớ rõ mình biết một người như vậy.

“Diệp tiên sinh! Không biết tại sao lại nhìn tôi chằm chằm như vậy?”

“Cảm thấy . . . . Ngài rất giống một người bạn của tôi.” Diệp Thiệu Quân cười.

“Thật sao?” Đường Sâm cười bí hiểm: “Có thể là chúng ta có duyên đi! Tôi cũng có cảm giác giống như đã từng quen biết ngài, cảm giác như gặp lần đầu đã quen . . . .”

Lâm Thanh Âm nhìn người đàn ông này, trong lòng cực kỳ lo lắng, nhìn qua thì không phải là dạng người dễ đối phó. Nếu là ông ta và Diệp Thiệu Kỳ kết hợp lại, như vậy thì kết quả tranh giành Diệp Thị . . . . Sẽ không nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ nữa.

“Đường Sâm! Anh ngồi xuống tán gẫu với ba một lát đi!” Bà ta lôi kéo Đường Sâm ngồi xuống.

“Không phải nói có nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo ba sao?” Nói xong, bà ta quay đầu lại nhìn sắc mặt xanh mét của Diệp Thiệu Quân và Lâm Thanh Âm một chút, trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Diệp Thiệu Quân- Đứa con riêng này chiếm giữ địa vị nhà họ Diệp đã lâu rồi, bây giờ là lúc để cả nhà các người cút ra ngoài.

Lúc Băng Ngưng trở lại, nhìn thấy mọi người trong phòng thì giật mình. Khi Đường Sâm thấy Băng Ngưng cũng giật mình, suýt nữa thì thất lễ. Phản ứng kỳ lạ của ông ta không thể tránh được ánh mắt của Lâm Thanh Âm.

“Băng Ngưng, đã trở về rồi!” Lâm Thanh Âm tiến lên kéo cô lại: “ Giới thiệu với con một chút, đây là bạn của cô con, họ Đường!”

“Đường tiên sinh! Ngài khỏe chứ!” Băng Ngưng lễ phép cười cười.

“Ách. . . . . . Xin chào, chào cháu!”

Lâm Thanh Âm nhìn bộ dạng của Đường Sâm thì cười lạnh một tiếng: “Đường tổng! Vẻ mặt của ngài là thế nào, ngài biết Ngưng nhi nhà chúng tôi sao?”

“Diệp phu nhân cũng thật biết nói đùa.” Đường Sâm cười.

“Chỉ là luôn nghe Thiệu Kỳ nhắc tới lệnh thiên kim xinh đẹp. Hôm nay vừa thấy, quả thật lời nói đó không hề giả dối.” Ông ta đứng dậy nói: “Băng Ngưng cũng không cần khách khí như vậy, gọi tôi là chú Đường được rồi!”

“Đúng vậy! Ngưng nhi, về sau nói không chừng con còn phải gọi Đường tiên sinh một tiếng chú đấy!” Trong lời nói của bà có chút giễu cợt. Hiển nhiên ở trong mắt của bà, việc Diệp Thiệu Kỳ ‘ tái hôn ’ là một chuyện buồn cười, mà truyền ra bên ngoài chưa chắc đã là chuyện dễ nghe.

“Chị dâu! Lời nói cần gì phải xen lẫn cả mùi thuốc súng như thế!” Bà ta cười tiến lên, bả vai khẽ đụng vào Băng Ngưng khiến cô đụng vào vừa, Đường Sâm kịp thời đưa tay đỡ cô.

“Cám ơn!” Băng Ngưng sau khi nói cám ơn thì vội vàng lui ra.

Đường Sâm ngồi xuống, ngoài mặt thì thản nhiên nhưng nội tâm đã sớm không còn bình tĩnh nữa rồi. Đây chính là con gái nhà họ Lạc sao? Ha ha . . . . Rất giống, thật sự rất giống. Ông ta nhìn Băng Ngưng, mà một bên Diệp Thiệu Quân vẫn luôn nhìn Đường Sâm. Ông ta rốt cuộc là ai. . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.