Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 123: Chương 123: Chương 108: Bắt đầu trò chơi của chúng ta thôi




Đường Sâm làm khách ở nhà họ Diệp thêm một chút rồi xin phép ra về. Sau khi tiếp chuyện với Đường Sâm, hai vợ chồng Diệp Thiệu Quân đều có suy nghĩ riêng của mình. Lâm Thanh Âm nghĩ về chuyện hợp tác của công ty, Diệp Thiệu Quân thì lại có cảm giác quen biết với Đường Sâm, ông cố lục lọi lại trí nhớ của mình nhưng vẫn không sao nhớ ra được người đàn ông đó. Nhưng vẫn có thể xác định được ông ta có thái độ thù địch với ông.

Việc hợp tác giữa Đường thị và Diệp thị đã được Hội đồng quản trị công ty đồng ý thông qua. Lần này mẹ con Diệp Thiệu Kỳ cũng coi như được nở mày nở mặt trong nhà họ Diệp, dĩ nhiên vợ chồng Lâm Thanh Âm không mấy vui vẻ gì về việc này. Tranh đấu nhiều năm như vậy, tự nhiên từ đâu xuất hiện một người đàn ông làm đảo lộn cả cục diện từ trước giờ.

Diệp Dịch Lỗi huỷ hết tất cả các cuộc hẹn trước. Tình hình gần đây thay đổi xoành xoạch khiến tâm tình anh cũng phiền muộn không thôi. Chuyện của công ty không được thuận lợi, chuyện của Băng Ngưng lại càng làm anh mâu thuẫn hết sức. Anh cũng không biết do đâu mà mọi chuyện lại tiến triển theo hướng này. Băng Ngưng, Tuyết Ngưng... Mỗi ngày đều xuất hiện trong giấc mơ anh. Tuyết Ngưng luôn chất vấn anh tại sao lại phản bội mình... Anh có cảm giác mình giống như một con cá bị mắc cạn, không sao thở được, có thể chết bất cứ lúc nào. Nếu như có thể, anh thật muốn say một trận tuý luý, không cần tỉnh lại, cũng không cần đối mặt với những lựa chọn khó khăn này...

Băng Ngưng vội vàng ra về từ cửa sau trường học. Điều cô luôn lo lắng chính là gặp phải Dương Tư Thần trong trường. Quan hệ giữa cô và Diệp Dịch Lỗi chỉ mới vừa tốt lên, cô không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn phá hỏng nó, một chút xíu cũng không muốn.

Cửa sau trường hơi vắng vẻ, bởi phía sau trường là một công trường ngổn ngang, đây vốn là khu dân cư đang huy hoạch, các hộ dân phải di dời sang nơi khác, bình thường ở đây có rất ít xe cộ qua lại, cũng không có nhiều người đi đường. Cho dù đang là ban ngày, nơi này vẫn vắng lặng đến rợn người. Băng Ngưng có hơi sợ, bước chân cũng nhanh hơn, chỉ muốn đi khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt, nhưng đúng lúc cô đang thấp thỏm sợ hãi thì đột nhiên có một bóng người lao đến.

“Á—!” Băng Ngưng giật mình hét lên một tiếng. Không ngờ bóng người kia lại quỳ phịch xuống trước mặt cô. Trong nhất thời cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt mình.

“Lạc tiểu thư, còn nhớ tôi không?” Người đàn ông giương mắt nhìn Băng Ngưng. Tóc hoa râm cùng với quần áo đã sờn bạc càng khiến ông thoặt nhìn có vẻ nhếch nhác suy sụp. “Là tôi đây.”

“Chú Điền.” Băng Ngưng kinh ngạc vội khom người xuống đỡ ông ta đứng dậy. Ông ta không phải ai khác mà chính là cha của Điền Mộng Manh – Điền Quân. “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy chú?”

“Lạc tiểu thư, chú cầu xin con, xin con hãy bỏ qua cho Manh Manh nhà chúng tôi!” Điền Quân không chịu đứng dậy. “Nó không phải cố ý đâu, chú đảm bảo sau này nó sẽ không dám làm chuyện như vậy nữa.”

“Chú Điền, chú làm gì vậy, nhanh đứng lên đi!” Cô cố nâng ông ta lên.

“Con không đồng ý thì chú sẽ không đứng lên đâu.” Điền Quân quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu. “Cầu xin các người tha cho con gái tôi.”

“Chú đứng lên trước đã, rồi chúng ta từ từ nói chuyện được không?” Băng Ngưng cảm thấy thật đau lòng thay cho người đàn ông này, đã lớn tuổi rồi mà phải quỳ xuống xin lỗi người khác thay cho đứa con gái hư hỏng của mình.

“Chú đứng lên trước đi, cháu đồng ý, cháu đồng ý với chú.”

“Thật sao?” Trong mắt ông xẹt qua một tua vui mừng.

“Thật ạh!” Băng Ngưng đảm bảo, một lần nữa khom người xuống đỡ ông ta đứng lên.

“Nếu Lạc tiểu thư đã đồng ý, thì mời cô theo tôi đến một nơi.” Điền Quân nói xong, sắc mặt liền thay đổi.

“Chú... Chú Điền...” Sắc mặt Băng Ngưng trắng bệch, cũng không dám động đậy, bởi lúc này con dao trong tay ông ta đang đặt sát ngoài sau lưng cô. Chỉ cần đâm mạnh một cái thì...

“Chú Điền, có gì từ từ nói.” Dù thế nào Băng Ngưng cũng không ngờ được người đàn ông thật thà này lại có thể làm ra việc này.

“Đi theo tôi!” Mặc kệ Băng Ngưng đang run rẩy vì sợ hãi, Điền Quân kéo mạnh Băng Ngưng đi. “Không được giẫy giụa, nếu không tôi giết cô!”

Băng Ngưng cực kì hoảng sợ, ở đây vắng vẻ thế này. Sẽ không có ai phát hiện ra, cô lại không biết người đàn ông kia muốn làm gì.

“Chú Điền. Có gì chúng ta từ từ thương lượng, chú đừng kích động.”

“Đừng kích động? Thương lượng?” Trên gương mặt già nua của Điền Quân tràn ngập hận ý. “Vậy các người cho bọn chúng uống thuốc, hại con gái tôi thê thảm như vậy. Lúc đó có từng thương lượng qua không? Ngậm miệng lại! Đi!”Con dao găm sắc bén kề sát vào bụng Băng Ngưng, ông ta rống lên đầy giận dữ.

Băng Ngưng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thuốc? Hại thê thảm? Sao có thể như vậy? Việc này thì liên can gì đến cô? Chẳng lẽ... Là ngày hôm đó sao...

“Sao? Nhớ ra rồi à?” Điền Quân lôi Băng Ngưng vào trong khu nhà dân cư cũ nát, đẩy cô ngã xuống đất mới dừng lại. “Tôi không truy cứu những việc các người đã làm, là do con gái tôi có lỗi trước, nhưng tại sao các người lại tàn nhẫn như vậy? Lại có thể đưa những bức hình chụp đó ra để uy hiếp nó?” Ông kích động hầm hừ, không ngừng quơ quơ con dao sáng loáng trong tay trước mặt Băng Ngưng.

“Chú Điền!” Cơ thể Băng Ngưng hơi lùi về phía sau tránh né con dao. “Chú bình tĩnh lại đi, chuyện này... Có phải là chú đã hiểu lầm rồi không? Anh Dịch Lỗi sẽ không làm chuyện như vậy đâu.”

“Không làm? Ha ha... ” Điền Quân cười. “ Cô có biết hậu quả của ba người kia như thế nào không? Bị đánh gãy chân, phải nằm viện mấy tháng trời mới xuống giường được. Vừa mới xuất viện là bọn chúng kéo đến nhà chúng tôi gây phiền toái, còn nói là bị chúng tôi làm hại nên phải được bồi thường. Bây giờ chúng tôi có nhà mà không thể về, cô có biết không hả?” Ông gầm gừ, trong mắt vằn lên toàn là tia máu.

“Chú Điền...”

“Tôi khép nép cầu xin, chịu hết mọi xem thường nhục nhã, nhưng bọn chúng cũng không chịu tha cho chúng tôi...” Ông túm chặt quần áo Băng Ngưng, Điền Quân giống như lên cơn điên, không kìm chế được hành động của mình.

“Có điều... Bây giờ không cần quan tâm đến bọn chúng nữa, Lạc Băng Ngưng... Hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào gọi là gậy ông đập lưng ông!” Ông ta nói xong liền ra tay xé quần áo của Băng Ngưng.

“Đừng chạm vào tôi!” Băng Ngưng hét lên. “Cứu tôi vớiiii...”

“Đừng sợ. Tôi sẽ không động đến cô đâu!” Điền Quân cười lạnh. “Tôi chỉ chụp mấy bức ảnh để trao đổi với Diệp Dịch Lỗi thôi.” Nụ cười của ông ta lạnh lùng. Sức của ông ta rất khoẻ, hoàn toàn không giống một người đàn ông đã hơn bốn mươi tuổi, chỉ cần một tay đã có thể xé được đồng phục của Băng Ngưng.

“Buông tôi ra, cứu tôi vớiiiiiii!” Băng Ngưng khóc lóc lớn tiếng kêu cứu. Nhưng Điền Quân không có ý dừng lại. Một tay Điền Quân túm chặt hai cổ tay Băng Ngưng, tay kia cầm con dao. Xoẹt một tiếng cắt rách quần áo của Băng Ngưng, sức lực mạnh vừa đủ để xé rách áo nhưng không làm Băng Ngưng bị thương chút nào.

“Không được....” Quần áo bị cắt rách, Băng Ngưng thét lên chói tai. “ Buông tôi ra, buông raa...”

Điền Quân nhìn dáng vẻ đang giẫy giụa của Băng Ngưng, giơ tay kéo mạnh mảnh áo vốn đã rách nát của cô, phía trước hoàn toàn bị lộ ra, phơi bày phần da thịt trắng trẻo mịn màng của cô. Cô muốn che đi theo bản năng, nhưng Điền Quân cười lớn, càng dồn sức cắt ống tay áo cô, cắt loạn xạ, càng lộ ra nhiều càng tốt. Sau đó đẩy Băng Ngưng ra phía trước, móc ra máy chụp ảnh hướng về phía Băng Ngưng chụp điên cuồng. Băng Ngưng khóc lóc cố dùng những mảnh vải che đi cơ thể, vùi mặt vào trong ngực.

Điền Quân vừa chụp vừa lẩm bẩm: “Manh Manh, có được những bức hình này là ba có thể giúp con rồi.” Ông ta cười, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập phía sau, ngay sau đó là một quả đấm bay tới, không chút phòng bị nào Điền Quân mất đà ngã mạnh xuống nền đất.

“Khốn kiếp, ông muốn làm gì?” Dương Tư Thần gào lên, bước về phía Điền Quân đang nằm dưới đất liên tiếp đá xuống người ông ta. Ông ta không có cơ hội đứng dậy, càng không có cơ hội phản kháng, nên chỉ có thể cuộn mình lại che đầu chịu đòn kêu thảm.

Thấy có người tới cứu mình, Băng Ngưng nằm trên mặt đất khóc oà lên. Cô nắm chặt mảnh áo, dù chỉ lộ một chút trước ngực, hai bả vai và cánh tay nhưng cũng đủ để cô cảm thấy nhục nhã.

“Ngưng nhi!” Dạy dỗ Điền Quân xong, Dương Tư Thần nhanh chóng chạy đến ôm Băng Ngưng vào trong ngực. “Đừng sợ, không sao nữa rồi!”

Băng Ngưng bị doạ sợ, tựa vào ngựa Dương Tư Thần khóc lớn, tiếng khóc của cô khiến tim anh đau như cắt. “Đừng khóc, không sao rồi!” Dương Tư Thần không ngừng an ủi. Giúp cô kéo áo lên che, nhưng không hề chú ý đến phía sau, những hành động này của anh đã bị chụp lại...

Điền Quân nằm đó nhìn Dương Tư Thần an ủi Băng Ngưng, len lén nhặt con dao từ dưới đất lên, ông ta hô to lao đến. Dương Tư Thần không kịp né tránh, chỉ có thể ôm Băng Ngưng thật chặt. Tiếp theo con dao kia đâm phập vào người anh.

“A...” Dương Tư Thần khẽ kêu một tiếng.

“Tư Thần!” Băng Ngưng kinh hoảng muốn kiểm tra xem thương thế của anh ta như thế nào lại bị Dương Tư Thần ôm chặt lại.

“Đừng động đậy!” Anh đau đến hít vào một hơi dài. Ông ta là kẻ điên, anh sợ Băng Ngưng sẽ bị thương. “Anh không sao, đừng cử động...”

Điền Quân ở phía sau đã sững sờ cả người, ông không ngờ chuyện lại sẽ biến thành như vậy, nhìn Dương Tư Thần bị máu tươi nhuộm đỏ cả áo sơ mi, ông ta bị doạ cho hoảng sợ, nhìn cond ao trong tay, ông hốt hoảng xoay người chạy đi, thậm chí cũng quên nhặt máy chụp hình ở dưới đất theo.

Rốt cuộc ông ta cũng đi rồi, Dương Tư Thần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Buông Băng Ngưng ra, anh ta kiệt sức ngồi bệt xuống.

“Dương Tư Thần, anh sao rồi?” Băng Ngưng hốt hoảng hỏi, nhào qua dìu anh đứng dậy, vết thương có vẻ rất sâu. Máu từ trong vết thương chảy ra không ngừng, loang ra cả mặt đất. “Tư Thần...”

“Đừng lo!” Dương Tư Thần cười cười. “Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, không sao đâu.” Anh ta vẫn bày ra bộ dạng cà lơ phất phơ như trước kia, nhưng càng như vậy lại càng làm Băng Ngưng cảm thấy đau lòng.

“Đừng khóc!” Anh ta giơ tay lên lau nước mắt cho Băng Ngưng.

“Tư Thần, để em gọi xe cấp cứu, đừng sợ!” Cô run run, hốt hoảng xoay người tìm điện thoại di động.

“Ngưng nhi!” Dương Tư Thần kéo cô lại. “Đừng! Không cần đâu” Anh ta lắc đầu.

“Nhưng anh bị thương rồi, phải đến bệnh viện ngay...”

“Em không có số điện thoại của bác sĩ riêng sao?” Dương Tư Thần đau đến đổ mồ hôi đầm đìa.

“Có, có!” Cô không còn bình tĩnh để tìm hiểu vì sao anh không chịu đến bệnh viện nữa, Băng Ngưng cầm điện thoại lên tìm danh bạ. Tư Đồ Mạch, Tư Đồ Mạch... Nước mắt cô rơi không ngừng, cô vẫn còn sợ, ngay cả điện thoại cũng không cầm chắc. Rốt cuộc đầu bên kia cũng có người nghe máy. Băng Ngưng khóc oà lên. “Tư Đồ, là tôi, Băng Ngưng. Cứu... Cứu mạng...”

Tư Đồ Mạch nghe tiếng Băng Ngưng khóc trong điện thoại. Trong lòng thầm lo lắng, có thể tưởng tượng được cô đang rất hoảng loạn...

“Chuyện tiếp theo, phải nhờ đến anh rồi!” Thấy anh ta cúp điện thoại, Điền Mộng Phỉ ngồi bên cạnh lên tiếng. “Anh, anh còn nhớ đã đồng ý với ba những gì không? Bây giờ là cơ hội để anh trả lại ân tình của nhà họ Điền rồi đó.”

“Sao em có thể làm ra những chuyện như vậy?” Anh ta nghiến răng.

“Anh đừng lên lớp chỉ trích em, bởi vì... Chẳng mấy chốc nữa anh cũng sẽ trở thành đồng phạm thôi.”

“Vì Diệp Dịch Lỗi mà chuyện gì em cũng dám làm hết sao?” Anh ta hỏi. “Phỉ Phỉ, Điền Quân là chú ruột của em đấy.”

Ha! Điền Mộng Phỉ giống như là đang nghe chuyện cười. “Chú ruột thì sao? Ông ta cũng chỉ vì con gái của mình mà thôi, con gái ông ta gây ra chuyện thì ông ta phải chịu trách nhiệm giải quyết chứ. Anh, em chờ tin tốt của anh.” Cô ta nói xong mở cửa xe bước xuống.

Lạc Băng Ngưng, bắt đầu trò chơi của chúng ta thôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.