Dương Tư Thần đau đến đổ mồ hôi. Nhưng khi nhìn dáng vẻ lo lắng sợ hãi của Băng Ngưng thậm chí cậu ta cảm giác có một niềm hạnh phúc. Bởi vì cô gái này quan tâm đến cậu ta! Trong lòng lạnh lẽo mấy tháng giống như cuối cùng cũng được tưới vào một dòng nước ấm.
Băng Ngưng dừng rất lâu, mới đem chuyện nói rõ ràng, sau đó lại lảo đảo chạy đến bên người Dương Tư Thần đỡ cậu ta dậy.
“Học trưởng! Anh thế nào, có sao không . . . .”
“Không sao!” Dương Tư Thần gật đầu, cậu ta đau đến toàn thân đổ mồ hôi. Vết thương không ngừng chảy máu, Băng Ngưng xé ống tay áo của mình xuống để bịt vết thương của cậu ta, hi vọng có thể cầm máu, nhưng máu rất nhanh đã thấm ướt mảnh vải.
“Ô ô. . . . . . Làm sao bây giờ?” Băng Ngưng khóc: “Học trưởng! Anh không được xảy ra chuyện gì, không được . . . .”
Anh đưa tay lên gạt đi nước mắt, sau đó giữ lấy gáy của cô thật chặt, áp trán cô hướng về phía môi mình.
“Băng Ngưng! Thả lỏng một chút, thật sự anh không có việc gì!” Cậu ta cười: “Không phải đều nói tai nạn do trời sao! Mạng anh sẽ rất dài.”
“Đến lúc nào rồi, anh còn nói giỡn.” Băng Ngưng vừa khóc vừa mắng.
Dương Tư Thần dựa lưng vào vách tường, nhìn cô gái nhỏ đang nổi giận mà cười yếu ớt. Vì sao lúc nào cô cũng nổi giận với cậu ta chứ! Dịu dàng một chút sẽ như thế nào đây?
“Ngưng nhi! Cũng may không phải là em!” Cậu ta nhẹ nói, may mắn mình tới kịp để ngăn cản người đàn ông kia, may là người bị thương không phải là cô. Lúc đầu cậu ta định rời khỏi trường học, đột nhiên nhận được một cú điện thoại nói Băng Ngưng bị uy hiếp, cậu ta mới chạy tới. Không nghĩ đến sẽ thấy một màn như vậy.
“Trước hết anh không cần nói. Không cần nói nữa.” Bàn tay nhỏ bé của Băng Ngưng dính đầy máu tùy tiện bịt miệng của cậu ta lại: “Bác sĩ Tư Đồ nói anh ấy đang ở gần đây, anh ấy cũng sắp tới.”
Dương Tư Thần đưa tay kéo Băng Ngưng vào trong ngực: “Anh thật sự không sao. Ngưng nhi! Chỉ cần em không có việc gì là tốt rồi!”
Phía xa truyền đến tiếng xe đang chạy tới rất nhanh. Băng Ngưng nghe thấy liền quay lại nhìn, thấy Tư Đồ Mạch từ trong xe xuống, ánh mắt của Băng Ngưng liền sáng lên.
“Chúng tôi ở đây, chúng tôi ở đây!” Cô lớn tiếng kêu, chỉ sợ Tư Đồ Mạch không nghe được.
Nhìn Tư Đồ Mạch tới, Dương Tư Thần dường như thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta cầm lấy vạt áo của Băng Ngưng nói: “Buông lỏng một chút!”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Vốn là đã chuẩn bị tâm lý, trong lòng biết rõ Điền Mộng Phỉ xếp đặt nhưng không ngờ là sự việc sẽ nghiêm trọng như vậy. Trên mặt, trên người của Băng Ngưng đều là máu.
“Ngưng nhi! Cô bị thương sao?”
Băng Ngưng mếu máo dùng sức lắc đầu nói: “Là học trưởng, anh ấy chảy rất nhiều máu, anh mau cứu anh ấy đi.” Băng Ngưng lôi kéo ống tay áo của anh ta.
“Được, cô đừng sợ, đừng sợ! Không sao, không sao rồi!” Tư Đồ Mạch vừa an ủi Băng Ngưng vừa đưa tay đỡ lấy Dương Tư Thần.
“Đợi chút...!” Dương Tư Thần ngăn Tư Đồ Mạch lại rồi nói: “Đưa máy ảnh kia cho tôi!”
“Lúc này rồi mà cậu còn để ý cái máy ảnh làm gì.” Tư Đồ Mạch không nhịn được nổi giận.
“Tôi không sao!” Cậu ta lắc đầu.
“Bên trong có hình của Ngưng nhi.” Dương Tư Thần khó khăn nói ra.
Nghe cậu ta nói như vậy, Tư Đồ Mạch bước về phía trước nhặt chiếc máy ảnh rơi trên mặt đất lên, thấy hình ở bên trong anh ta khẽ cau mày. Tên Điền Quân ngu xuẩn ày, là muốn tự tìm đường chết sao? Sao ông ta cũng bị lợi dụng? Anh ta đưa máy ảnh tới, Dương Tư Thần chịu đựng đau đớn cầm lấy máy ảnh xóa đi.
“Cậu làm gì vậy!” Tư Đồ Mạch cố gắng ngăn cản: “Về sau những thứ này có thể làm bằng chứng!”
“Tôi chính là không muốn người khác nhìn thấy những tấm ảnh này!” Dương Tư Thần nhìn về phía Tư Đồ Mạch khẳng định: “ Tôi cũng không có ý định báo cảnh sát.”
Cậu ta nói những lời này nằm ngoài dự đoán và suy nghĩ của Tư Đồ Mạch. Dương Tư Thần, chẳng lẽ cậu đã biết Điền Mộng Phỉ là người đứng đằng sau những chuyện này. Băng bó đơn giản vết thương cho Dương Tư Thần, Tư Đồ Mạch đỡ câu ta vào trong xe. Băng Ngưng bị dọa sợ nên đi sát theo phía sau bọn họ. Cô hận chết mình, nếu cô không đi từ cửa sau thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy. . . . . .
Xe của Tư Đồ Mạch chạy nhanh trên đường. Thấy bọn họ rời đi, Điền Mộng Phỉ mới kéo cửa kính xe để nhìn một chút, nụ cười âm hiểm thoáng hiện ở trên môi. Chuyện Hứa Kiệt lần trước mặc dù bị vạch trần, nhưng ít nhất cũng chứng minh một chuyện, đối với chuyện năm đó Diệp Dịch Lỗi rất quan tâm.
Ha ha. . . . . . Cô ta cười, chơi đùa với những tấm hình trong tay mình, mỗi một góc độ đều hoàn mỹ như vậy. Có thể chụp được những tấm hình mập mờ, làm người ta suy nghĩ miên man, trái lại cũng đáng mấy vạn rồi.
“Dương Tư Thần! Anh tới thật đúng lúc.” Ngón tay vuốt lên trên tấm ảnh: “Nếu như vì vậy mà chuyện của bọn họ chấm hết, tôi sẽ cảm ơn anh . . . . . Nhưng mà, anh cũng nên cảm tạ tôi, bởi vì bọn họ kết thúc, anh mới có cơ hội. . . . . .”
Dương Tư Thần được đưa về biệt thự riêng, nơi này bình thường không có ai tới. Tư Đồ Mạch giúp cậu ta băng bó lại một chút. Trên đường đi, bởi vì trong tay anh ta chỉ có một chút thuốc khẩn cấp, mà vết thương như vậy cần khâu lại trước tiên.
Băng Ngưng mang nước tới, giúp cậu ta lau vết máu trên vết thương, vẫn không khống chế được nghẹn ngào.
“Ngốc quá!” Dương Tư Thần cười: “Anh nghĩ là em vẫn còn rất ghét anh chứ!”
“Anh nói bậy bạ gì vậy!” Băng Ngưng giận đến mức muốn đánh anh.
“Anh chỉ không muốn em lo lắng.” Cậu ta cố sức ngồi dậy, một tay cầm lấy khăn lông lau mặt của cô một chút rồi nói: “Còn khóc nữa anh sẽ hôn em đấy!”
Nghe thấy lời của cậu ta, Băng Ngưng vội vàng dừng khóc, ủy khuất bĩu môi, nước mắt rơi càng nhiều. Lúc này mà còn bắt nạt cô.
“Anh thật sự muốn hôn em.” Cậu ta nói xong liền hôn xuống khóe môi của Băng Ngưng một cái như chuồn chuồn lướt nước.
“Anh . . . .”
“Ngưng nhi. . . . . .” Dương Tư Thần khẽ gọi, sau đó lắc đầu một cái, vẫn là không nên nói. Nếu như không phải bởi vì lần trước thổ lộ, Băng Ngưng cũng sẽ không tránh cậu ta như tránh ôn dịch như vậy, nếu như không phải vì tránh mặt cậu ta thì chuyện ngày hôm nay cũng sẽ không xảy ra.
“Nếu như em hạnh phúc, anh bằng lòng chỉ làm bạn của em!”
Băng Ngưng liền giật mình.
“Học trưởng. . . . . .”
“Em phải luôn hạnh phúc như vậy, biết không?”
Nếu không thì cậu ta sẽ không cam tâm, vì cậu ta đã từng kích động mà tạo thành tổn thương cho Băng Ngưng. Không muốn nhìn thấy dáng vẻ áy náy của Băng Ngưng, cậu ta liền ôm lấy cô. Nếu như cô hạnh phúc, vậy thì ngay cả cơ hội đến gần cô cũng không có, có phải không. . . . . .
Tư Đồ Mạch rất nhanh liền quay lại. Việc làm của Dương Tư Thần khiến cho anh ta kinh ngạc, không ngờ một công tử đào hoa lại vì Băng Ngưng mà làm những chuyện như vậy. Ngưng nhi, mỗi một người bên cạnh em đều đáng giá hơn so với Diệp Dịch Lỗi, tại sao chính em lại không nhìn thấy chứ!
Vết thương của Dương Tư Thần có chút sâu, nhưng vừa định ‘ cấp cứu ’ thì vết thương liền khép miệng, bây giờ cậu ta đã ngủ. Băng Ngưng vẫn trông chừng ở bên giường mà không hỏi tới lúc nào thì cậu ta tỉnh lại.
“Băng Ngưng! Cậu ta vừa mới ngủ, yên tâm đi! Chỉ cần tối nay không phát sốt thì không sao!” Tư Đồ Mạch an ủi: “Tôi giúp cô mua bộ quần áo, cũng không biết có vừa người không, cô đi thay đi!” Áo cô mặc trên người là áo khoác của Dương Tư Thần, nhìn dáng vẻ thật sự có chút nhếch nhác.
Băng Ngưng gật đầu một cái, lau khô nước mắt rồi cầm quần áo lên đi vào tắm. Trong phòng, trải qua một buổi chiều dằn vặt, cô sợ đến mức sắp mệt lả. Điền Quân nói là sự thật sao? Anh Dịch Lỗi khiến ba người kia cường bạo Điền Mộng Manh sao? Còn chụp lại nữa.
Không, sẽ không. Làm sao anh Dịch Lỗi có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn như vậy? Nhất định là anh nói bậy, nhất định là vậy!
Tư Đồ Mạch dọn dẹp cái hòm thuốc ở trong phòng khách. Lúc này, điện thoại của Băng Ngưng để ở trên bàn vang lên tiếng chuông. Nhìn trong màn hình ba chữ ‘ Anh Dịch Lỗi ’, bàn tay Tư Đồ Mạch không khỏi nắm chặt. Điện thoại vẫn vang, nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, Tư Đồ Mạch nhắm mắt lại, ấn từ chối cuộc gọi, xóa bỏ lịch sử cuộc gọi, sau đó anh ta liền tắt nguồn điện thoại của Băng Ngưng.
“Ngưng nhi, thật xin lỗi. . . . . .”
Diệp Thị.
Diệp Dịch Lỗi cau mày nhìn điện thoại di động, cô gái này lại dám từ chối điện thoại của anh, chiều hôm nay không phải là không có tiết học sao? Anh gọi lại thì bên kia đã tắt máy. Ném điện thoại lên mặt bàn, anh đứng dậy đi tới cửa sổ. Phiền não mà đốt một điếu thuốc, dùng sức hít hai hơi rồi dụi tắt. Lúc này anh giống như đang đứng ở giữa ngã ba, không biết nên đi bên trái hay bên phải, không biết nên lựa chọn Tuyết Ngưng hay là Băng Ngưng. . . . . .
“Giám đốc! Anh còn muốn đặt phòng ăn không?”
“Không cần!” Diệp Dịch Lỗi lắc đầu: “Cậu tan ca đi!”
Thật ra thì. . . . . . Cô không nhận điện thoại cũng tốt, hiện tại anh thật sự vẫn không biết nên đối mặt với Băng Ngưng thế nào, không biết tiếp tục mối quan hệ của bọn họ ra sao.
Diệp Dịch Lỗi ôm bó hoa tươi đi đến nghĩa trang. Bước chân cũng có chút nặng nề, trong lòng anh luôn có một cảm giác không biết đối mặt thế nào với Tuyết Ngưng. Tấm hình Tuyết Ngưng trên bia mộ đã dính nhiều bụi, lúc này anh mới ý thức được đã có rất lâu rồi bản thân không có tới đây.
Nhìn gương mặt xuất hiện trong mơ mỗi ngày, bỗng nhiên anh cảm thấy sợ hãi, chột dạ.
“Tuyết Nhi! Có phải em trách anh không?” Bằng không cũng sẽ không khóc nức nở trong giấc mơ của anh mỗi ngày. Nhẹ nhàng lau sạch tấm hình, anh ngồi xổm xuống trước bia mộ. Trách anh làm trái với lời hứa của mình, trách anh lừa dối em, trách anh. . . . . . Phản bội em.
Phản bội, đây là chuyện anh không thể tha thứ nhất trong cuộc đời này. Nhưng bản thân lại nhiều lần phạm phải . . . . . Giơ tay lên khẽ vuốt ve tấm hình lạnh lẽo, dường như anh nghe thấy tim của mình có tiếng rỉ máu. Nhưng làm sao bây giờ, lựa chọn chuyện này thật sự rất khó khăn.
Sắc trời dần tối, Diệp Dịch Lỗi ngồi ở trong nghĩa trang đã lâu mà không rời đi. Tựa vào bên cạnh bia mộ, anh không lên tiếng, giống như ở trong lòng đã quyết định chuyện gì . . . . . .
**************
Dương Tư Thần vẫn không tỉnh lại, Băng Ngưng nắm chặt tay của cậu ta. Tư Đồ Mạch đứng ở sau lưng nhìn bộ dạng lo lắng của cô, trái tim mơ hồ đau đớn.
“Lúc nào anh ấy tỉnh lại?” Băng Ngưng hỏi mà không biết lần thứ mấy, cậu ta chảy nhiều máu như vậy, cô thật sự sợ.
“Yên tâm đi! Không có việc gì!” Tư Đồ Mạch vỗ bả vai của cô: “Vừa tiêm thuốc kháng sinh, bây giờ cơ thể cậu ta không sốt nên không có vấn đề, nhưng mà không thể tỉnh nhanh như vậy.” Anh ta đã tăng thêm một lượng thuốc an thần, đủ để cậu ta ngủ đến ngày mai.
“Tư Đồ, thật sự cám ơn anh! Nếu không có anh, tôi thật sự không biết phải làm sao mới được.”
Băng Ngưng chân thành cảm ơn khiến cho anh ta cảm thấy áy náy. Đứng ở bên cạnh cô, Tư Đồ Mạch cảm thấy bản thân thật đáng ghét.
“Chúng ta là bạn mà! Cám ơn cái gì.” Anh ta xoa xoa tóc Băng Ngưng nói tiếp: “Chỉ là. . . . Một lát nữa tôi còn có việc, cậu ta ở đây thì cô định làm thế nào. . . .”