Trong lòng Băng Ngưng lo lắng đề phòng chuyện mình nói dối trong một thời gian dài. Dù Diệp Dịch Lỗi không hỏi tới chuyện ngày đó, nhưng càng như vậy thì cô càng lo lắng. Cô đã đi tìm Dương Tư Thần hai lần, nhưng lần nào cũng không nhìn thấy người. Cô muốn nói chuyện này cho Diệp Dịch Lỗi mấy lần nhưng vẫn quyết định, đợi sau khi sinh nhật của bọn họ, lúc đó tâm tình của anh tốt hơn một chút sẽ nói ra.
Đầu cô lại bắt đầu đau, chẳng lẽ là do gần đây không có nghỉ ngơi tốt sao? Nhức đầu càng ngày càng nhiều nên ở trong túi luôn có thuốc giảm đau. Cô lấy ra uống một viên mới có thể giảm bớt.
Chờ đợi dày vò rất lâu, rốt cuộc chờ đến một ngày, Băng Ngưng hận không thể lập tức nói hết sự việc cho Diệp Dịch Lỗi, như vậy cô sẽ không cần áy náy. . . . . .
Ở nhà ăn mặc thật tốt, Băng Ngưng chờ Diệp Dịch Lỗi tới đón mình. Hôm nay là sinh nhật của Diệp Dịch Lỗi, thật ra thì. . . . . . Cũng vì chị em cô quá nhỏ, cho nên không nhớ rõ sinh nhật của mình. Vì vậy chọn ngày bọn họ từ nhà họ Lạc chuyển đến làm ngày sinh nhật của hai chị em, mà ngày đó cũng vừa đúng là ngày sinh nhật của Diệp Dịch Lỗi.
Người trong nhà đều không ở đây, bắt đầu từ sinh nhật mười mấy tuổi, bọn họ đã có thói quen chào đón sinh nhật của mình. Lúc Diệp Dịch Lỗi trở lại, Băng Ngưng đã chuẩn bị tốt lắm. Nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi vào cửa, Băng Ngưng để máy trợ thính xuống, đứng dậy nhanh chóng bước ra.
“Thạch Đầu!” Băng Ngưng vui mừng tiến lên: “Sinh nhật vui vẻ!” Cô kiễng mũi chân, hôn lên má anh.
“Sinh nhật vui vẻ!” Diệp Dịch Lỗi cười.
Hôm qua anh ở công ty làm thêm giờ. Đến lúc không giờ, có tin nhắn nhắn gửi tới “Hôm nay anh rất đẹp.” Trái tim liền lỡ một nhịp.
Băng Ngưng cười ngượng ngùng, vươn cánh tay vòng qua hông anh nói: “Sinh nhật năm sau, chúng ta cùng nhau trải qua, có được không? Chỉ có hai chúng ta thôi!”
“Đến lúc đó, nhất định em đã biết làm thật nhiều món ăn rồi!” Cô nói xong, trong mắt chợt có tia sáng, giống như hận không thể lập tức tới luôn ngày sinh nhật năm sau.
“Được!” Diệp Dịch Lỗi gật đầu. Tất cả đề nghị của Băng Ngưng anh đều không có từ chối.
Băng Ngưng hạnh phúc tựa vào trong ngực của anh: “Ngưng nhi sẽ nhớ mỗi ngày đều ở bên cạnh chăm sóc cho anh.”
“Anh cũng nghĩ vậy!” Diệp Dịch Lỗi vuốt lên tóc của cô, giọng của anh vẫn nhẹ nhàng, ôn nhu như vậy: “Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”
“Ngưng nhi! Có một bí mật muốn nói với em.” Anh cười rất dịu dàng, lấy máy trợ thính của Băng Ngưng xuống, không biết lẩm bẩm cái gì ở bên tai phải của cô. Sau đó nâng khuôn mặt của cô lên rồi hôn môi.
“Đi thôi!” Anh kéo Băng Ngưng đi, dáng vẻ hài lòng giống như nói ra lời đường mật nào đó.
“Anh nói cái gì vậy!” Băng Ngưng bĩu môi.
“Chờ cơ hội thích hợp sẽ nói cho em biết!” Diệp Dịch Lỗi cười nhưng không nói đáp án cho Băng Ngưng. Lúc thích hợp sẽ nói, hiển nhiên bây giờ không phải là lúc.
Thanh Phong Các.
Mấy người Phương Tử Hạo đã chờ ở đó từ sớm. Thấy bọn họ cùng nhau đi vào, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng trong lòng ba người vẫn cả kinh. Thật ra thì rất khó tưởng tượng Thạch Đầu lại tha thứ cho Băng Ngưng. Chỉ là. . . . . . Như vậy cũng tốt. Chỉ cần bọn họ hạnh phúc thì tốt rồi!
“Sinh nhật vui vẻ!” Ba người đưa quà tặng ra.
“Cám ơn!” Băng Ngưng nói cám ơn từng người, lúc ngẩng đầu nhìn thấy Phương Tử Hạo, anh mắt cô thoáng qua một chút không tự nhiên.
“Hôm nay Ngưng nhi rất đẹp.”
Thật ra thì hôm nay anh ấy nghĩ sẽ không đến. Nam Phong cũng đã sớm nói cho anh ấy biết chuyện của bọn họ. Mặc dù nói cho oai là ‘ đau trước ’ nhưng đối với anh ấy mà nói thì mỗi ngày một đau đớn hơn.
“Cầu nguyện đi!” Nam Phong đốt cây nến sinh nhật lên.
Thật ra thì với Băng Ngưng, nguyện vọng sinh nhật của cô mấy người đều không hề mong đợi. Hàng năm cô đều hi vọng ba mẹ như thế nào, anh Dịch Lỗi như thế nào. Quả nhiên là năm nay cũng không ngoại lệ.
“Tôi hi vọng thân thể ba mẹ khỏe mạnh, hi vọng anh Dịch Lỗi vui vẻ!” Cô nói xong liền nhìn về phía Diệp Dịch Lỗi. Nhìn ánh mắt của Băng Ngưng, trong đầu của Diệp Dịch Lỗi có chút cảm động.
“Tiểu Ngưng nhi! Em thật nhàm chán!” Nam Phong ghét bỏ nói: “Hàng năm đều như vậy, vậy nguyện vọng thứ ba là gì đây?”
“Dạ . . . . Hi vọng nguyện vọng của anh Dịch Lỗi trở thành sự thật.”
Ồ! Nam Phong đỡ trán, mấy người kia đều cùng một vẻ mặt ‘biết sẽ như vậy mà’.
Diệp Dịch Lỗi ở bên cạnh Băng Ngưng, việc này . . . . Xem như là nguyện vọng mười ba năm của cô. Hàng năm cô đều nói hi vọng nguyện vọng của anh có thể thực hiện, nhưng. . . . . . Ngưng nhi, em biết không, nguyện vọng sinh nhật của anh, rốt cuộc cũng không thực hiện được nữa rồi.
Diệp Dịch Lỗi vốn trầm tĩnh, cho nên gần hai năm này, mỗi lần sinh nhật bọn họ tụ tập cũng chỉ giới hạn ở mức uống chút rượu, ăn bánh ngọt, ba người bạn thân cũng không dám náo loạn, bởi vì. . . . . . Ngày này cũng là sinh nhật Tuyết Ngưng.
Sau khi chúc mừng, bạn bè đều tản đi. Bởi vì nhìn thấy mọi người vui vẻ trong ngày này . . . . Là tàn nhẫn.
Căn hộ.
Băng Ngưng từ trong phòng tắm đi ra. Thấy Diệp Dịch Lỗi đang đứng ở cửa sổ, cô hơi mím môi rồi đi tới sau lưng Diệp Dịch Lỗi, từ đằng sau ôm lấy anh gọi: “Thạch Đầu.”
Thân thể Diệp Dịch Lỗi cứng đờ một chút, sau đó cầm tay của cô xoay người lại. Anh nhìn người con gái ở trước mặt mình.
Băng Ngưng không lên tiếng, nhón chân lên đưa môi mình tới. Cô biết Diệp Dịch Lỗi không vui, trong lòng cũng biết nguyên nhân, là bởi vì Tuyết Ngưng. Trước đây, niềm hạnh phúc đã khiến cô quên mất lo lắng ở trong lòng. Cho tới hôm nay cô mới biết, chuyện dó không phải là không tồn tại, chỉ là bọn họ vẫn không muốn chạm tới.
Lúc này môi của cô mang theo mùi thơm của bánh ngọt và rượu vang, chiếc lưỡi tiếp xúc cạy mở hàm răng của anh, bàn tay nhỏ bé có chút không lưu loát đưa vào trong quần áo của anh. Diệp Dịch Lỗi yên lặng để cho cô hôn.
“Thạch Đầu. . . . . .” Anh không phản ứng chút nào khiến Băng Ngưng không biết làm sao.
“Ngưng nhi! Đây là quà sinh nhật em tặng anh sao?” Anh kéo hông của Băng Ngưng.
Gò má Băng Ngưng đỏ bừng, khẽ gật đầu.
“Hả?” Diệp Dịch Lỗi mỉm cười hỏi: “Ngưng nhi muốn làm như thế nào?”
Câu hỏi của anh khiến Băng Ngưng xấu hổ.
“Vậy Thạch Đầu muốn Ngưng nhi làm thế nào . . . .” Băng Ngưng không trả lời mà hỏi lại.
Diệp Dịch Lỗi nhìn bộ dạng của Băng Băng liền cười, nắm tay của cô đặt lên nơi nào đó.
“A!” Băng Ngưng kêu một tiếng, muốn thu tay về, lại bị Diệp Dịch Lỗi giữ chặt lại.
“Hay là hôm nay chúng ta tặng quà lẫn nhau . . . . . . Ngưng nhi, làm anh vui sướng.” Anh ngậm lấy vành tai của Băng Ngưng , một tay đưa vào trong áo choàng tắm nắm lấy một bên mềm mại mát lạnh.
“Ừ. . . . . .” Băng Ngưng khẽ rên, tay nhỏ bé run rẩy, không để ý dùng sức nắm lấy khiến Diệp Dịch Lỗi thở hốc vì kinh ngạc.
“Tiểu yêu tinh. . . . . .” Anh thở gấp, giọng nói khàn khàn phả lên trên hõm vai Băng Ngưng. Anh dùng thêm sức ôm lấy cô.
Ô. . . . . .”Thạch Đầu. . . . . .” Giọng Băng Ngưng nghẹn ngào, thứ trong lòng bàn tay dần dần bành trướng khiến cô xấu hổ không chịu nổi. Nhưng tay của cô bị đặt tại nơi đó, bị buộc phải cầm nơi nào đó, không thể động đậy.
“Em có thể làm được.” Anh hôn lên mắt của Băng Ngưng.
“Ngưng nhi. . . . . .” Anh nhỏ giọng gọi tên cô, có chút thô lỗ mà nắm lấy nơi nào đó. Trong khoảng thời gian này ở chung với cô, anh sớm đã quen thuộc những chỗ nhạy cảm của cô, cho nên rất dễ dàng có thể khơi lên dục vọng của cô.
Khuôn mặt của Băng Ngưng nóng hổi. Hai người nằm trên giường lớn, ngón tay của anh dao ở nơi tư mật của cô, mỗi một lần đụng vào đều như mang theo dòng điện, mỗi một lần đều trêu chọc cô khiến cô suýt lên cao trào.
“Thạch Đầu. . . . . .” Băng Ngưng van xin mà nhìn anh, thật khó chịu. . . . . .
“Được!” Anh trả lời lại bằng cách di chuyển ngón tay mãnh liệt hơn. Nhưng không có đi vào, di chuyển điên cuồng , mặc cho cô ở trong ngực của anh run rẩy, rên rỉ. . . . . . Cho đến khi cô đạt tới cao trào.
“Anh cũng vậy muốn.” Diệp Dịch Lỗi khàn giọng nói xong, đầu lưỡi quét qua môi của cô, Băng Ngưng không hiểu ý tứ của anh, ánh mắt mờ mịt nhìn anh hồi lâu. . . .
“Anh Dịch Lỗi. . . .”
“Anh muốn nơi này!” Anh hôn môi của cô, lúc này lời của hắn nói rõ ràng khiến khuôn mặt nhỏ bé của Băng Ngưng trong nháy mắt trắng bệch.
Cô lắc đầu, không cần.”Thạch Đầu, không nên. . . . .”
“Nhưng Ngưng nhi, anh rất nhớ. . . . . .” Anh mút lấy cổ của cô.
“Giúp anh, có được không. . . . . .” Hơi thở của anh đúng lúc này mang theo ý vị cầu xin, Băng Ngưng cắn môi.
“Ngưng nhi không yêu anh sao . . . .”
“Em yêu anh!” Cô vội vàng đáp.”Ngưng nhi rất yêu anh!” Cô hôn lên gò má của anh.
“Vậy thì giúp anh.” Anh thở gấp.
Bàn tay nhỏ bé của Băng Ngưng nắm chặt, lưỡng lự rất lâu mới gật đầu. Hô hấp của cô rất gấp, trong đôi mắt dần dần hiện lên nước mắt, cô nên cự tuyệt sao. Tay nhỏ bé run rẩy vén vạt áo choàng tắm của anh lên, một giọt nước mắt nhanh chóng rơi xuống. Cô nhắm ánh mắt lại, từ từ hướng gần tới nơi đó, run rẩy cầm lấy nơi nào đó, nhẹ nhàng há miệng ra.
“Đủ rồi!” Đột nhiên Diệp Dịch Lỗi quát lên, đẩy Băng Ngưng ra.
Diệp Dịch Lỗi kéo bả vai của Băng Ngưng lên đẩy ngã trên mặt đất rồi nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình.
“Anh Dịch Lỗi . . . . .” Không để ý việc bị ném làm đau, Băng Ngưng ủy khuất nhìn anh, anh làm sao vậy?
“Lạc Băng Ngưng! Không ngờ cô thật sự nguyện ý làm!” Đột nhiên anh giễu cợt: “Có phải. . . . . . Cô cũng làm như vậy cho người khác không?”
Băng Ngưng hiểu rõ thì khuôn mặt trắng bệch: “Thạch Đầu. . . . . .”
Qủa thật Băng Ngưng không thể tin được những gì chính mình nghe được.
“Tại sao. . . . . .” Rõ ràng là anh muốn, trái lại vì sao còn nhục nhã cô, hay là. . . . . . Cái này rõ ràng là anh cố ý.
“Tại sao ư?” Ha ha. . . . . . Diệp Dịch Lỗi cười: “Tôi cũng muốn biết tại sao lại như vậy, tại sao cô có thể hạ tiện như vậy!”
Hạ tiện! Băng Ngưng hoàn toàn cứng đờ.
“Cô không nhớ rõ hôm nay là ngày gì sao?” Anh nắm lấy cằm Băng Ngưng: “Thiếu chị gái trong ngày sinh nhật, cô lại ở đây quyến rũ anh rể mình . . . . .”
“Thạch Đầu?” Băng Ngưng gọi hắn.
“Không cho cô gọi tôi như vậy!”
Dục vọng qua đi, trong mắt của anh chỉ còn lại sự lạnh lẽo. Cố gắng lâu như vậy vẫn không có cách nào coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, anh căn bản là không quên được. Không quên được cô từng mây mưa với người đàn ông khác. Hay là giống như chuyện vừa mới thấy, chuyện như vậy mới nghĩ tới thôi đã cảm thấy thật buồn nôn.
“Cô dùng bộ dạng thanh thuần ngây thơ này lừa bao nhiêu người, hả?” Anh cười: “Chẳng qua chỉ một thủ đoạn nhỏ thì đã cắn câu rồi! Lạc Băng Ngưng! Chẳng qua cô cũng chỉ có vậy . . . . .” ,
“Thạch Đầu! Anh đừng nói như vậy được không? Em chưa từng có người khác, không có!” Băng Ngưng khóc đứng dậy giữ lấy anh: “Có phải anh nghe ai nói gì hay không? Chúng ta có gì thì từ từ nói, được không?”
“Nhưng tôi không muốn nói với cô!” Anh dùng lực mạnh hất Băng Ngưng ra.
“Cô cho rằng tôi thật sự thích cô sao?” Anh cười: “Lạc Băng Ngưng! Tôi có tính sạch sẽ, đối với mặt hàng mà người khác đã ngủ qua tôi không có hứng thú. Còn nữa. . . . Mỗi một lần lên giường với cô, tôi đều cảm thấy buồn nôn.”
Anh nói xong liền lướt qua bên người Băng Ngưng. Chấn động quá lớn khiến cho Băng Ngưng ngã trên mặt đất, anh bước qua trên ngón tay cô. Băng Ngưng khẽ kêu một tiếng, nhưng không gợi lên được sự chú ý của anh, càng không có chuyện dừng lại. Anh nhanh chóng thay xong quần áo, sải bước rời khỏi căn hộ, bởi vì. . . . Anh còn muốn đến nơi hẹn. . . . . .