Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 129: Chương 129: Chương 114: Hối hận vì quyết định lúc trước




Băng Ngưng ngất xỉu ở trên đường, được một chiếc xe màu đen chạy ngang qua mang đi...

“Tổng giám đốc, chúng ta đi đâu ạh?” Tài xế hỏi.

“Đến... Bệnh viện.” Người đàn ông tháo kính đen xuống. “Hiện tại chúng ta vẫn chưa thể lộ diện. Chưa thể che giấu tung tích cho cô bé được.” Người này không ai khác chính là Đường Sâm.

Ông ta cởi áo khoác đắp lên người cô bé đáng thương, rồi lấy khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt và vết bẩn trên mặt cô. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, sau đó vươn cánh tay ôm cô vào ngực mình. Sao phải vậy chứ! Hai mẹ con đều thật giống nhau, vì một kẻ bạc tình mà chịu khổ như vậy. Có đáng không?

Anh tài xế nhìn vẻ mặt Đường Sâm thông qua gương chiếu hậu trước xe, trước giờ Tổng giám đốc của bọn họ luôn được biết đến là người lạnh lùng, nhưng không ngờ trong mắt ông ta cũng thoáng hiện một tia đau thương.

Băng Ngưng được đưa đến bệnh viện gần đây. Đường Sâm vẫn luôn nắm tay, ngắm nhìn cô không buông. Cô bị thương rất nặng. Tay, chân, đầu gối đều bị trầy xước rớm máu. Nghiêm trọng nhất là vết thương trên đầu và chứng mất thính giác bên tai phải của cô... Một cô gái yếu ớt như vậy sao có thể chịu được nhiều đau đớn nhường này?

“Sao con lại giống mẹ con đến thế?” Đường Sâm cau mày. Rốt cuộc con muốn để mình bị tổn thương đến mức nào nữa thì mới chịu chết tâm từ bỏ đây? Con có biết người nhà họ Diệp hại mẹ con thê thảm như thế nào không? Con cố chấp y hệt như mẹ con vậy. Dù trong lòng đang thầm trách, nhưng khi nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, ông ta không nhịn được mà muốn giơ tay ra chạm vào.

“Tổng giám đốc Đường!” Tay của ông ta còn chưa chạm được đến mặt Băng Ngưng thì đã bị giữ lại.

“Duệ̣ Hàng?” Ông ta hơi giật mình khi thấy Lưu Duệ Hàng xuất hiện ở đây. “Cháu... Sao cháu lại ở đây?”

“Tình cờ thôi!” Anh ta trả lời. “Sao chú lại đi cùng với em ấy vậy?” Lưu Duệ̣ Hàng nhìn Băng Ngưng.

“Con bé ngất xỉu trên đường, nên chú...” Ông ta có cảm tưởng như mình đang bị bắt quả tang làm chuyện xấu vậy, nên có hơi khó chịu. “Sao con bé lại thê thảm thế này?”

“Vậy cháu thay mặt nhà họ Diệp cám ơn chú!” Lưu Duệ Hàng bước tới bên giường, thật ra anh ta luôn đứng bên ngoài theo dõi, có vẻ như Đường Sâm có mối quan hệ gì đó với nhà họ Lạc, bởi ánh mắt khi ông ta nhìn Băng Ngưng có chút đau lòng và không cam lòng...

Tiểu Ngưng nhi rốt cuộc có bí mật gì? Bị người đàn ông tên Đường Sâm này để mắt tới, cũng không phải là chuyện gì tốt...

Từ lúc Băng Ngưng chạy ra khỏi bệnh viện đến giờ cũng không thấy cô quay lại, việc này đã làm cho vú Lưu hoảng hốt. Lúc bà gọi điện thoại cho Diệp Dịch Lỗi hỏi cô đang ở đâu thì cũng là lúc anh đang lái xe dọc theo con đường tìm kiếm cô. Băng Ngưng bị thương nặng như vậy, nếu bây giờ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì hậu quả khó mà lường được. Cô không mang theo điện thoại, cũng không mang theo tiền... Chưa bao giờ anh cảm thấy thành phố C lại lớn đến như vậy!

Diệp Dịch Lỗi nắm chặt vô lăng, ánh mắt vằn tia máu nhìn chằm chằm phía trước. Rõ ràng đã nói là chuyện của cô không liên quan gì đến anh, nhưng sao giờ anh lại cảm thấy lo lắng thế này? Anh bóp trán, dừng xe bên đường. Tâm trạng anh bây giờ không những rối bời, mà còn khổ sở áy náy. Những lời nói đó... Có phải cô ấy đã nghe thấy rồi không? Nếu cô không yêu anh, thì sẽ không thèm để tâm đến. Nhưng thật ra... Những lời này là nửa thật nửa giả, lúc này anh thật hi vọng là Băng Ngưng vẫn chưa nghe thấy.

Băng Ngưng, rốt cuộc em chạy đi đâu vậy? Anh không biết phải làm sao, càng lúc càng cảm thấy bất lực, càng mất đi phương hướng, tựa như đêm hôm đó, Băng Ngưng chạy đi, sau đó nhảy sông tự tử. Vậy bây giờ... Sẽ không, sẽ không đâu! Khởi động xe lần nữa, vì tinh thần không ổn định nên anh lái xe mém đâm vào dải phân cách trên đường, cũng may anh phản ứng kịp thời nên cũng không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng.

Điện thoại chợt reo chuông, anh không cần nhìn là ai gọi đến liền bắt máy ngay. “Alô!”

“Nghe giọng nói hốt hoảng của cậu thì tôi đã biết là cậu chưa tìm được tiểu Ngưng nhi rồi!”

Nghe giọng nói của Lưu Duệ Hàng. Anh ngẩn ra. Làm sao Lưu Duệ Hàng biết?

“Tôi là đang tốt bụng báo cho cậu biết. Tôi gặp được Băng Ngưng trên đường, bây giờ đã đưa cô ấy về lại bệnh viện rồi. Nếu như cậu lo lắng thì ghé qua thăm một chút đi!” Anh ta nói xong một lèo rồi cúp máy luôn.

Diệp Dịch Lỗi gục xuống vô lăng, cục đá chặn ngang ngực cuối cùng cũng đã được giải toả. Rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Sau đó anh quay đầu xe, nếu như đã tìm thấy rồi, thì anh cũng không cần phải xuất hiện làm gì!

Đường Sâm ở cửa bệnh viện nhìn Lưu Duệ Hàng bế Băng Ngưng đi vào đại sảnh bệnh viện. Tay ông ta từ từ nắm chặt, có cảm giác như mình vừa bị cướp đi một thứ quan trọng vậy. Lúc này có một chiếc ô tô dừng lại bên cạnh ông ta, một người đàn ông bước xuống xe.

“Tổng giám đốc, ông tìm tôi...”

Chát—! Chưa nói hết câu thì người đàn ông đó đã bị Đường Sâm cho một cái tát như trời giáng vào mặt, ngã lăn ra đất.

“Ông cũng thật là to gan, ai cho ông đụng vào cô bé đó!” Đường Sâm mắng xong liền tiến lên đạp xuống người đàn ông đó một cước, ông ta lăn một vòng trên đất rồi mới khổ sở đứng đậy.

“Tổng giám đốc.” Ông ta ngẩng đầu lên. Người này không ai khác chính là Điền Quân.

“Hôm nay là một bài học nhỏ cho ông. Tôi không cần biết ông có ân oán gì với nhà họ Điền hay nhà họ Diệp, ông muốn trả thù thế nào tôi không quan tâm. Nhưng nếu ông dám động đến Lạc Băng Ngưng, tôi cho ông chết không có chỗ chôn thây!”

“Dạ, Tổng giám đốc, tôi biết lỗi rồi!” Điền Quân khúm núm nói. Lạc Băng Ngưng? Chẳng lẽ là chuyện mấy bức ảnh đó sao? Sao Tổng giám đốc lại biết được? Vốn ông ta còn tưởng rằng Diệp Dịch Lỗi sẽ đến hỏi tội ông ta, cũng sẽ ra tay trả thù Điền Mộng Phỉ, thậm chí là Điền Tuấn Nam. Nhưng không ngờ là đã nhiều ngày trôi qua rồi, vẫn không có một chút động tĩnh nào.

Đường Sâm hừ lạnh một tiếng rồi bước vào trong xe. Điền Quân lau vết máu ở khoé miệng. Không sao! Chỉ cần có thể đánh đổ nhà họ Điền là được rồi. Điền Tuấn Nam! Mày sống sung sướng nhiều năm như vậy cũng đủ rồi, ngay cả con gái ruột mà mày cũng nỡ lợi dụng thì không còn gì để tao nương tay nữa. Nếu như mày đã bất chấp như vậy, thì tao sẽ giúp mày! Con gái của mày tao cũng không muốn nó được sống tốt. Cả hai đứa chúng mày, tao sẽ huỷ diệt hết...

——— ————

Băng Ngưng tỉnh lại sau cơn mê man do thuốc gây mê hết tác dụng, hoặc cũng có thể là do cô bị đau nên mới tỉnh lại. Cô ôm chặt đầu, không để ý chạm phải vết thương sau gáy, cô đau đớn rên lên một tiếng, đau đến rịn mồ hôi.

“Tiểu thư, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi!” Vú Lưu nắm tay Băng Ngưng, bà khóc đến đỏ cả mắt. “Cô có biết là cô rời khỏi bệnh viện như vậy rất nguy hiểm hay không? Nếu không phải nhờ cậu Duệ̣ Hàng đưa cô về đây thì không biết sẽ còn xảy ra chuyện lớn gì nữa.”

“Được rồi vú Lưu, Ngưng nhi cũng đã tỉnh rồi. Vú cũng đi nghỉ ngơi đi. Vú ngồi đây đã một ngày một đêm rồi, cơ thể sẽ không chịu nổi đâu.”

Băng Ngưng không nghe được bọn họ đang nói gì, cô lấy máy trợ thính đeo lên tai.

“Anh đưa em về đây sao?” Băng Ngưng khó tin hỏi.

“Hình như em có hơi thất vọng nhỉ?” Lưu Duệ Hàng ngồi xuống. “Tối hôm qua anh có gọi điện thoại báo cho Dịch Lỗi rồi, cậu ta sẽ đến đây nhanh thôi.”

Tối hôm qua? Băng Ngưng cười cười nhìn Lưu Duệ Hàng. “Anh họ muốn nói với em là anh ấy chưa hề đến đây, cũng sẽ không đến luôn sao?” Câu hỏi thẳng của Băng Ngưng nằm ngoài dự đoán của Lưu Duệ Hàng. “Em biết anh ấy sẽ không đến, anh họ không cần nhắc nhở em đâu!”

“Bây giờ em không nên suy nghĩ lung tung, cố gắng dưỡng bệnh cho mau khoẻ lại là được rồi. Tiểu Ngưng nhi, nếu như lần sau em dám trốn đi như vậy nữa thì có thể không gặp may như lần này đâu.”

Băng Ngưng im lặng không đáp, nhẹ nhàng trở người quay vào tường. Thì ra là do mình si tâm vọng tưởng mà thôi! Ha ha... còn tưởng rằng anh ấy sẽ buông được quá khứ mà toàn tâm toàn ý yêu mình. Lạc Băng Ngưng, tỉnh ngộ đi! Đây chính là kết quả cho sự ảo tưởng của mày. Đã đến lúc tỉnh mộng mộng rồi! Nhưng thật không ngờ anh ấy lại dùng cách tàn nhẫn như vậy để thức tỉnh mình.

Từ khi cô nhập viện đến nay, Diệp Dịch Lỗi thật sự chưa hề xuất hiện. Tất cả những tờ báo lớn nhỏ đều dậy sóng vì tin tức này. Bởi lúc trước có lời đồn rằng bọn họ không có tình cảm với nhau, bây giờ càng có nhiều người to gan suy đoán là có phải bọn họ sắp huỷ hôn hay không...

Lúc Băng Ngưng nằm viện, Lâm Thanh Âm chỉ đến thăm một vài lần. Bây giờ Băng Ngưng có cảm giác như cô không có quan hệ gì đến nhà họ Diệp nữa, hồ như đoạn thời gian vui vẻ giữa cô và Diệp Dịch Lỗi cũng chưa từng tồn tại. Vết thương trên người dần dần lành hẵn, nhưng... Vết thương lòng thì không thể nào chữa khỏi được.

“Bác sĩ, sao tôi vẫn luôn bị đau đầu vậy?”

“Người nhà của cô đâu?” Bác sĩ nhìn Băng Ngưng, cô ở bệnh viện cũng khá lâu rồi, nhưng ông ít thấy có người đến thăm. Hầu hết đều do một người giúp việc chăm lo, mà trình độ văn hoá của bà ấy không cao, ngoại trừ những việc sinh hoạt thường ngày thì không thể trợ giúp cô những việc khác được.

“Không sao, ông cứ nói đi!” Bàn tay Băng Ngưng từ từ nắm chặt, giờ mọi chuyện đã đến mức này, chắc cũng sẽ không thể tệ hơn thế này nữa đâu.

“Nguyên nhân cô nhức đầu là vì bị ảnh hưởng từ tai phải của cô, hơn nữa, thính lực đang có khuynh hướng giảm xuống, nếu cứ để vậy thì có khả năng tai phải của cô sẽ hoàn toàn mất đi thính giác.”

“Cái gì?”

“Ý tôi là việc trị liệu thông thường bây giờ đã không còn tác dụng nữa, tôi đề nghị cô nên phẫu thuật, vậy thì sẽ còn cơ hội.”

“Còn cơ hội?” Băng Ngưng hỏi. “Vậy ý của bác sĩ là dù tôi có chấp nhận phẫu thuật thì cũng không nắm chắc được có thành công hay không, đúng chứ?”

“Trước mắt thì... Đúng là như vậy.” Bác sĩ gật gật đầu.

“Vậy chi phí phẫu thuật là...”

“Chi phí phẫu thuật, cộng thêm chi phí hồi phục sau phẫu thuật, khoảng hai mươi vạn!”

Nhiều vậy sao! “Cám ơn bác sĩ, tôi biết rồi!” Băng Ngưng gật đầu.

“Tôi kê đơn thuốc giảm đau cho cô, nếu như đau đầu quá thì uống vào, nhưng đừng lạm dụng uống thường xuyên, loại thuốc này dễ gây phụ thuộc vào nó.”

“Tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ.” Băng Ngưng nhìn thuốc trong tay cười cười. Hoàn toàn mất đi thính giác cũng không có gì không tốt. Trong thế giới im lặng, không có những lời ngon tiếng ngọt, cũng không có những lời nói dối trá lọc lừa, vô cùng tốt... Tháo máy trợ thính ra, cô vịn dọc theo vách tường, từ từ bước ra khỏi phòng bệnh. Thì ra số phận của cô... Không có tệ nhất, chỉ có tệ hơn...

——— ————

Trong quán bar ồn ào náo nhiệt. Đám bạn tụ tập cười đùa vui vẻ, Diệp Dịch Lỗi yên lặng ngồi uống rượu liên tục. Đinh An Nhiên ngồi sát bên cạnh anh, thủ thỉ nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn nhìn Hạ Vân Tường, nhưng từ đầu đến cuối Hạ Vân Tường đều vờ như không để ý, hoàn toàn coi cô ta như không khí. Hai người bọn họ thân mật với nhau không hề làm Hạ Vân Tường bị xao động, nhưng người đau lòng lại chính là Phương Tử Hạo.

“Thạch Đầu, cậu uống đủ chưa vậy!” Phương Tử Hạo không nhịn được nữa mới lên tiếng ngăn lại. Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi mà vẫn còn bình chân như vại được àh.

“Sao?” Anh miễn cưỡng liếc mắt nhìn Phương Tử Hạo.

“Cậu còn dám hỏi mình sao?” Phương Tử Hạo nổi giận. “Gần đây cậu đang làm cái gì vậy hả? Cậu không biết nếu như Băng Ngưng đọc được những tin tức trên báo thì sẽ rất đau lòng sao?”

“Liên quan gì đến mình?” Diệp Dịch Lỗi hỏi. “Tử Hạo, việc này cũng không liên quan đến cậu!”

“Cậu nói gì?” Phương Tử Hạo đột nhiên đứng bật dậy, bị Hạ Vân Tường kéo trở xuống.

“Không phải cậu nói chuyện của bọn họ để bọn họ tự giải quyết sao?” Hạ Vân Tường vỗ vỗ vai của Phương Tử Hạo. “Thạch Đầu, cậu cũng quá đáng rồi.”

“Vẫn là Vân Tường tốt.” Diệp Dịch Lỗi cười cười cụng ly với Hạ Vân Tường. “Chờ đến sinh nhật cậu, mình sẽ tặng cậu một món quà thật to.”

“Cậu!” Hạ Vân Tường gào lên. “Thôi không cần, mình còn muốn sống thêm vài năm nữa.”

Phương Tử Hạo thật sự buồn bực ngồi đó. “Trễ rồi, mình về trước!” Anh đứng dậy liếc qua Diệp Dịch Lỗi. “Thạch Đầu, mình hi vọng cậu đừng khiến mình thấy hối hận vì quyết định lúc đó...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.