Diệp Dịch Lỗi đang tụ tập tham dự sinh nhật với đám bạn ở bar Mị Sắc, không ngờ bị nghi ngờ là đang tàn trữ ma tuý nên bị đưa vào đồn cảnh sát thành phố C. Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này, ai mà không biết mấy người bọn họ đều thuộc gia đình có thế lực, cho dù trước đây bọn họ có ăn chơi quậy phá thế nào cũng chưa từng bị cảnh sát tóm. Nhưng lần này cảnh sát không thèm để ý đến gia thế của bọn họ, thậm chí khi thị trưởng Hạ ra mặt cũng không dàn xếp ổn thoả được. Như vậy có thể đoán được là chuyện này rất nghiêm trọng.
Băng Ngưng vội vàng luống cuống xuống xe. Bên ngoài cô không có nhiều bạn bè, lúc này ba mẹ lại đang họp, trong lúc nhất thời Băng Ngưng không biết phải làm sao mới phải. Cô ở đồn cảnh sát lo lắng đi qua đi lại, tình huống bây giờ cô cũng chưa được rõ, nhưng cô vẫn chưa thể gặp được anh.
Điện thoại gọi đi mấy chục cuộc nhưng cuối cùng trong nhà chỉ nhờ luật sư đến đàm phán, Băng Ngưng ngồi bệch xuống đất, chưa bao giờ cô cảm thấy mình vô dụng như thế này. Những tin tức gần đây đều đưa tin tức về nạn sử dụng, mua bán, tàn trữ ma tuý đang tăng cao. Không chỉ là đội phòng chống ma tuý mà toàn bộ các đội cảnh sát khác cũng tham gia càng quét trấn áp những đối tượng này. Thành phố C quyết tâm nghiêm trị tệ nạn, nếu quả thật là anh có sử dụng ma tuý, vậy.... Hậu quả như thế nào cô cũng không dám nghĩ đến. Với tính tình của ông nội hẳn là sẽ không nhúng tay vào để giải quyết, Diệp Thiệu Kỳ sẽ càng không bỏ qua cơ hội tốt này để bỏ đá xuống giếng.
Cô cầm chặt điện thoại đi động, như chỉ sợ sẽ bỏ qua bất kì cuộc gọi nào. Từ khi xảy ra chuyện đến giờ cũng mới có mấy tiếng đồng hồ, nhưng Băng Ngưng lại cảm thấy như là đã qua mấy năm, bàn tay nhỏ bé ôm chặt trước ngực. Đừng xảy ra chuyện gì xấu, ngàn vạn lần cũng đừng xảy ra chuyện gì...
Mặc dù đang là ngày hè, nhưng dù sao cũng là buổi tối, lúc đi quá vội vàng, Băng Ngưng chỉ mặc đồ ở nhà đơn giản, cũng quên không đổi giày, cô xoa xoa cánh tay hắt xì mấy cái. Cô ngồi trong sân lặng lẽ cầu nguyện trong lòng...
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cho đến khi cô nghe thấy một tràn tiếng bước chân sau lưng cùng với tiếng mắng bất mãn giận dữ.
“Con mẹ nó! Cô ta tên là Mộ Hàn đúng không! Tớ nhất định phải dạy dỗ cô ta một trận cho hả giận mới được.” Giọng nói hầm hừ của Nam Phong từ từ đến gần.
Nghe giọng nói sau lưng, Băng Ngưng vội vàng đứng bật dậy, nhưng vì ngồi quá lâu nên chân bị tê làm cô không đứng vững mém ngã xuống đất. Xoay người lại nhìn thấy mấy người xuất hiện trước mặt, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. Không sao, không có việc gì thì tốt...
Lúc nhìn thấy Băng Ngưng, Diệp Dịch Lỗi hơi sững sờ ngạc nhiên, sao cô lại ở đây, cô... Đã đợi bao lâu rồi? Thế nhưng anh cố lờ đi ánh mắt hâm mộ của mấy người bạn, cuối cùng lại quay sang ôm chầm lấy Đinh An Nhu.
Vốn Băng Ngưng định bước lên thăm hỏi anh, nhưng sau khi thấy cảnh này, cô liền gạt ý định đó đi. Cô mím môi, cúi đầu, cố gắng không để ý đến vòng tay của anh đang đặt trên vai Đinh An Nhu. Không có việc gì là được rồi.
Nam Phong ở bên cạnh có chút khó xử, Phương Tử Hạo cũng lúng túng không biết có nên tiến lên an ủi cô hay không, Hạ Vân Tường thì từ trước đến nay vẫn vậy, việc không liên quan đến mình thì chỉ đứng ngoài xem không nhúng tay vào, còn về phần Diệp Dịch Lỗi... Dĩ nhiên là không cần phải nói. Nhưng nhìn cô đứng ở đó lẻ loi một mình thì quả thật có chút đáng thương.
“Băng Ngưng, sao lại ở đây?” Nam Phong vừa hỏi vừa cười cười.
“Em hơi lo... Lo lắng cho mọi người.” Cô cười đáp. “Hắt xì—!” Cô sụt sịt mũi. “Ha ha... Thật ngại quá.”
“Sao lại mặc phong phanh thế mà chạy tới đây? Trời vẫn còn lạnh lắm đấy!” Nam Phong cởi áo khoác của mình choàng lên cho Băng Ngưng. Nhìn Diệp Dịch Lỗi đang ôm eo Đinh An Nhu đi lướt qua cô rời đi, Băng Ngưng cười buồn.
“Cám ơn, em không sao. Mọi người không có việc gì thì tốt rồi.” Thoáng nhìn Diệp Dịch Lỗi, cô xoay người định đi về. Tầm mắt anh chưa từng nhìn về phía cô, dù chỉ là một giây...
“Ngưng nhi, chờ một chút.” Nam Phong kéo cô lại. “Bây giờ cũng đã hơn hai giờ sáng rồi, em muốn đi đâu?” Sau đó anh ta trừng mắt liếc Diệp Dịch Lỗi vẻ không hài lòng. “Để anh đưa em về.”
“Không cần đâu.”
“Sai lại không cần, con gái đi đường một mình giữa đêm hôm khuya khoắt nguy hiểm lắm.”
“Cậu về trước đi, để mình đưa em ấy về cho.” Phương Tử Hạo lên tiếng đề nghị rồi kéo Băng Ngưng từ trong tay Nam Phong ra, cởi áo khoác của mình khoác lên vai cô, thay cho chiếc áo khoác của Nam Phong.
Đột nhiên được thay một chiếc áo khoác to rộng hơn, Băng Ngưng cảm thấy ấm áp hẳn lên, cô xoay qua nhìn Phương Tử Hạo. Trong ánh sáng tờ mờ trong sân, dường như Băng Ngưng có thể nhìn thấy rõ được vẻ dịu dàng trong ánh mắt anh. “Đi thôi.” Ôm bả vai cô ra đến bãi đỗ xe, Phương Tử Hạo mở cửa để cô ngồi vào trong.
“Tối nay đã khiến các anh vất vả rồi.” Phương Tử Hạo nói lời cảm ơn với mấy vị luật sư.
“Giám đốc khách sáo rồi. Đó là việc chúng tôi nên làm mà.” Luật sư gật đầu cười rồi rời đi.
Phương Tử Hạo nhìn Băng Ngưng đang ngồi bên cạnh, cố kềm chế mong muốn ôm cô vào lòng. Bây giờ anh cảm thấy thật hối hận. Tại sao lại là Thạch Đầu? Nếu như không phải là Thạch Đầu thì anh có thể bất chấp tất cả, anh sẽ giành lấy cơ hội được chăm sóc cô, được yêu cô cả đời này, nhưng bây giờ... Anh không thể làm gì cả, ngoại trừ lặng lẽ đau xót cho cô, lặng lẽ yêu cô...
Phương Tử Hạo đang chạy xe trên đường, cho đến khi có một chiếc xe khác vượt qua, dừng lại chắn ngang phía trước đầu xe bọn họ. Phương Tử Hạo vội thắng gấp, nhìn phía trước là Diệp Dịch Lỗi đang tức giận hầm hầm bước đến gần.
“Xuống xe.” Anh mở cửa lạnh lùng buông ra hai chữ.
Băng Ngưng nhìn Diệp Dịch Lỗi, rõ ràng là anh ôm theo người khác rời đi trước, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây với dáng vẻ khó coi như vậy. Nhưng cô vẫn tháo dây an toàn ra.
“Anh Tử Hạo, cám ơn anh... Em đi trước đây.”
Phương Tử Hạo gật đầu. Lúc trước anh không có tư cách ngăn cản, đến bây giờ cũng vẫn là không có. Nhìn Diệp Dịch Lỗi rời đi, anh mới từ từ khởi động xe. Thạch Đầu, làm như vậy cậu có chắc rằng sau này sẽ không hối hận không?
Diệp Dịch Lỗi lái xe lao nhanh trên đường, không có ý định sẽ về nhà. Băng Ngưng nắm chặt lấy dây an toàn, cô không dám tưởng tượng nếu lại xảy ra tai nạn, cô có còn may mắn như những lần trước nữa không!
Két—! Một tiếng thắng gấp chói tai vang lên, cuối cùng xe cũng dừng lại.
Diệp Dịch Lỗi xoay mặt qua nhìn vẻ mặt đang hoảng sợ của Băng Ngưng, đột nhiên đưa tay ra giữ chặt gáy cô, mạnh bạo phủ đôi môi xuống hôn cô ngấu nghiến.
Ưhm~! Nụ hôn đột ngột này khiến cô không khỏi kinh ngạc, nhưng giây phút kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, cô cũng không giẫy giụa phản khán, cô mặc cho anh hôn, cho đến khi anh phát tiết đủ rồi mới chậm rãi rời khỏi đôi môi cô.
Hơi thở dồn dập nóng hổi của anh phả trên mặt cô. Lúc này đèn đường bên ngoài soi vào trong xe. Dựa vào ánh đèn có thể nhìn thấy được nửa bên mặt của cô, nét mặt lạnh nhạt không chút gợn sóng, duy chỉ trong ánh mắt cô như có gì đó dần vỡ vụng, nguội lạnh.
Diệp Dịch Lỗi vẫn duy trì tư thế đó thật lâu, nhìn Băng Ngưng không chút phản ứng. Nói đến cũng thật nực cười, rõ ràng là cùng ở chung trong một mái nhà, nhưng anh không còn nhớ rõ được mình đã không nhìn thấy cô bao lâu rồi, cô không còn chờ anh tan sở về nhà như mọi khi nữa. Mỗi ngày về nhà anh chỉ đối mặt với căn phòng khách trống không lạnh lẽo, thậm chí cũng không có ai bật đèn chờ anh cả, lúc dùng bữa sáng cô cũng sẽ không xuống lầu, ở lì trong phòng chờ sau khi anh ra khỏi cửa mới rời phòng, thì ra... Hai người bọn họ lại dễ dàng trở nên xa lạ như vậy.
“Tại sao lại lên xe của cậu ấy?” Rõ ràng là muốn quan tâm cô... Nhưng sao mở miệng ra lại hỏi những chuyện này?
“Xe này không phải chỉ có hai chỗ ngồi thôi sao!” Băng Ngưng tỉnh táo trần thuật.
Bị chặn họng không thốt nên lời. Diệp Dịch Lỗi nắm chặt tay. “Vậy nên cô lên xe của cậu ấy sao?”
“Bởi vì không còn ai muốn giúp em cả.” Băng Ngưng cười nhạt. “Nếu như anh không thích, lần sau em sẽ không đi với anh ấy nữa.”
Lần sau? Còn có lần sau? Anh giận đến tức ngực, Băng Ngưng đối xử với anh nay đã khác xưa, cô không còn quan tâm đến anh nữa, thậm chí ánh mắt khi nhìn anh cũng thay đổi.
Gần đây mọi chuyện đều không thuận lợi. Chuyện của công ty, chuyện của Băng Ngưng. Hôm nay định mượn cớ sinh nhật Hạ Vân Tường để thả lỏng một chút, thuận tiện muốn cắt đứt dây dưa với Đinh An Nhu, cũng coi như là chấm dứt một chuyện rắc rối, nhưng chưa gì đã bị đám cảnh sát đó phá hỏng hết rồi. Tên gì nhỉ? Mộ Hàn đúng không! Cô cứ chờ đấy.
“Không muốn hỏi tôi là đã xảy ra chuyện gì sao?”
Hiển nhiên Băng Ngưng không có hứng thú, cô tỏ vẻ không quan tâm, Diệp Dịch Lỗi có chút buồn chán. Nhưng anh không biết rằng đối với Băng Ngưng, chỉ cần anh không có việc gì là đủ rồi.
Nhà họ Diệp.
Chuyện Diệp Dịch Lỗi bị bắt đến đồn cảnh sát đã đến tai của Diệp lão gia, Diệp Thiệu Kỳ càng nhân cơ hội này để kể lể, đổ thêm dầu vào lửa. Đối với chuyện cỏn con này anh không quá để trong lòng, cha mẹ lúc này đang ở công ty, bây giờ trong nhà cũng chỉ có Băng Ngưng cô bé ngốc này là còn quan tâm đến anh, chỉ là... Có lẽ cũng không kéo dài được bao lâu nữa.
Băng Ngưng sụt sịt mũi trở về phòng, đến khi vào phòng cô mới phát hiện mắt cá chân có hơi đau, cúi đầu nhìn mới phát hiện ở đó không biết đã bị thương từ lúc nào rồi.
Diệp Dịch Lỗi đang đứng ngoài cửa phân vân không biết có nên đi vào hay không, thật ra thì lúc cô bước đi có hơi khập khiển anh đã nhìn ra từ lâu. Tựa vào tường anh hút một điếu thuốc lá, một điếu lại thêm một điếu, cho đến khi ánh đèn trong phòng hắt qua khe cửa biến mất anh mới dập tắt điếu thuốc. Có phải bây giờ không có anh, Băng Ngưng cũng có thể ăn ngon ngủ ngon không bận tâm đến bất cứ chuyện gì nữa đúng không?
Cái gì gọi là yêu, cũng chỉ đến thế mà thôi. Anh đứng ngoài cửa rất lâu, đến khi xác định Băng Ngưng đã ngủ say rồi anh mới từ từ bước vào. Trong phòng đang thắp một ngọn đèn ngủ nhỏ, đây là thói quen của Băng Ngưng lúc cô cảm thấy sợ, cô nằm co gười lại trong chăn. Lúc này anh hơi nhớ cảm giác lúc được ôm cô trong vòng tay. Hôm nay lúc cô gật đầu đồng ý lên xe để Phương Tử Hạo đưa về, Diệp Dịch Lỗi cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Nếu như là Nam Phong, nếu như là Hạ Vân Tường thì anh sẽ không lo lắng đến thế, nhưng Phương Tử Hạo thì khác, cậu ấy ưu tú, dịu dàng, quan tâm lo lắng chăm sóc cô như vậy... Anh thật sự rất sợ Băng Ngưng cứ như vậy mà đi theo Phương Tử Hạo luôn, sẽ không quay trở lại nữa. Thật không thể tưởng tượng được có một ngày nào đó nếu như Băng Ngưng thật sự thay lòng, nếu như là Dương Tư Thần, anh còn có thể dùng chút thủ đoạn, nhưng mà... Nếu là Phương Tử Hạo, thì anh nên làm gì đây? Chẳng lẽ sẽ trở mặt thành thù, bất chấp tất cả sao...
Thật trọng ngồi xuống mép giường. “Hãy cho anh thêm thời gian, để cho anh từ từ thích ứng được không, có lẽ... Anh có thể tự thuyết phục được chính bản thân mình.” Lúc đắp chăn giúp cô, anh nhìn thấy vết thương trên mắt cá chân cô, tay anh hơi sững lại, tựa như ngày đính hôm đó, sau khi bị Phương Tử Hạo dạy dỗ cho một trận, anh trở lại phòng tiệc trống rỗng, bên trong không còn ai cả, có thể dùng một từ hỗn độn để hình dung, giầy của Băng Ngưng nằm lẫn trong những cánh hoa rải đầy trên mặt đất, khi đó trong lòng anh chỉ có duy nhất hai chữ ‘bi thương’ mà thôi. Khi ở bệnh viện, nhìn dáng vẻ yếu ớt của Băng Ngưng trên giường bệnh, anh thật sự hi vọng tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra, nhưng... Sau khi Băng Ngưng tỉnh lại, tất cả lại trở về như lúc ban đầu, vẫn là những lời nói lạnh lùng, vẫn là những hành động nhẫn tâm làm tổn thương cô... Anh biết dù lúc này mình có lộ ra cảm xúc như thế nào đi nữa, thì khi đến ngày mai mọi chuyện lại trở về y như cũ...
“Ngủ đi!” Nắm bàn tay gầy gò của cô. Trên ngón tay cô có dấu vết của chiếc nhẫn, đã bắt đầu mờ dần đi, nếu như không nhìn kĩ thì căn bản là không phát hiện được. Anh sẽ không để em rời xa anh, coi như cả đời này phải tổn thương lẫn nhau, coi như em không còn yêu anh nữa, thì anh cũng sẽ không buông tha cho em rời đi đâu, Ngưng nhi, em chỉ có thể là của anh thôi...