Lúc Băng Ngưng thức dậy còn cố ý nằm lại một lát. Vốn tưởng rằng mọi người trong nhà đã rời đi, không ngờ Diệp Dịch Lỗi và Lâm Thanh Âm đều ở nhà. Khi đi từ trên cầu thang xuống nhìn thấy bọn họ, cô liền có một cảm giác đã đâm lao thì phải theo lao.
“Mẹ, anh Dịch Lỗi.”
“Ừ, đã dậy rồi!” Lâm Thanh Âm cười.
“Vú Lưu mang bữa sáng của tiểu thư ra đây.” Bà nói xong, xấu hổ nhìn hai người rồi cầm túi lên: “Mẹ đi trước, hai đứa từ từ ăn.”
“Hôm nay con có việc, đến muộn một chút.” Liếc mắt nhìn mẹ, Diệp Dịch Lỗi tiếp tục dùng bữa ăn.
Không để ý nhiều lời của anh, Băng Ngưng chọn một chỗ cách xa anh rồi ngồi xuống. Thật ra . . . . Với những gì cô hiểu vè bọn họ, bị oan uổng như vậy, bọn họ sẽ tuyệt đối không dừng tay dễ dàng như vậy, nhưng mà không biết bọn họ sẽ làm như thế nào.
“Cuối cùng cũng chịu xuống!” Anh lau khóe miệng nói: “Anh nghĩ là cả đời em cũng muốn trốn tránh anh!”
“Không có, không có.” Băng Ngưng khó khăn nói: “Hôm qua ngủ hơi trễ, cho nên. . . .”
“Thật sao?” Anh nhướng mày, đứng dậy đến gần Băng Ngưng, hỏi: “Trong khoảng thời gian này trốn tránh không gặp anh, có phải không đã quên anh rồi, hả?”
Hơi thở của anh gần như vậy, dường như là cố ý khiến cho hơi thở của mình phả lên sườn mặt của Băng Ngưng. Cơ thể cô bỗng chốc cứng đờ. Cánh tay Diệp Dịch Lỗi đặt ở trên vai cô cũng làm cho cô không dám di chuyển.
“Băng Ngưng! Em như vậy không ngoan chút nào, anh rất không thích.” Ôm eo của cô rồi kéo vào trong ngực mình.
“Làm sao?” Băng Ngưng lúng túng.
“Ngủ cũng ngủ qua, ôm ấp thì có thế nào!” Anh không ngại mà mượn những lời Băng Ngưng đã từng nói rồi tiến gần tới miệng cô.
Băng Ngưng cố gắng ngửa người ra sau, tránh né anh đụng vào.
“Không cần lại tiếp tục trốn tránh tôi. Ngưng nhi! Không tránh được. . . . . .” Nhấc cằm của cô lên, ấn xuống một nụ hôn nhạt ở trên môi của cô rồi mới đẩy cô ra: “Không nên có ý định tránh né, Ngưng nhi, chúng ta trốn cũng không được . . . . . .”
*****************
Xe của Lâm Thanh Âm dừng ở ven đường. Hiện tại bà làm việc có chút vô tâm. Gần đây Diệp Thiệu Kỳ luôn lúc ẩn lúc hiện mang cái đó ra uy hiếp ở trước mặt bà, đó là thứ mà Diệp Triển Bằng tặng khi bà gả vào nhà họ Diệp. Nhưng cái vòng đó cũng đã mất mười mấy năm trước. Bây giờ Diệp Thiệu Kỳ lại cố ý nhắc tới trận kia hỏa hoạn, cái này đủ để chứng minh cô ta biết cái gì. Chẳng lẽ thứ đó rơi ở đám cháy rồi, nhưng. . . . Dù là như vậy, làm sao cô ta lại biết. . . . Chuyện năm đó, bà đã xóa hết mọi chứng cớ ở nhà mẹ đẻ rồi mà. Hiện giờ cô ta lại biết những cái này, vậy chứng minh rằng có người giúp cô ta. Người đầu tiên bà nghĩ tới chính là Đường Sâm. Cái vòng cổ đó rõ ràng cũng không có ở trong biên bản của cảnh sát, vậy thì phải rơi vào trong tay người khác rồi, hơn nữa lúc ánh mắt của Đường Sâm nhìn Băng Ngưng. . . . Chẳng lẽ ông ta cũng biết nhà họ Lạc sao?
Lấy điện thoại di động ra, bà nhanh chóng ấn một dãy số.
“Xử lý Diệp Thiệu Kỳ, ngay . . . .”
Để điện thoại xuống nhưng Lâm Thanh Âm không thể buông lỏng, ngược lại càng khẩn trương hơn. Chuyện năm đó, không thể có bất kỳ người nào biết được. Hôm nay Diệp Thiệu Kỳ còn ở nước ngoài, đây đúng là một cơ hội tốt. Siết chặt điện thoại di động, trong mắt của bà lóe lên sự tàn nhẫn. Chỉ trách cô biết quá nhiều thì sẽ lại tới uy hiếp tôi. . . . . .
Gần đây thành phố C có rất nhiều chuyện mới xuất hiện. Đầu tiên là tin đồn công ty nhà họ Điền gặp khủng hoảng. Tiếp theo là nhà họ Điền công khai trên báo chí thừa nhận một nhà Điền Quân, còn thừa nhận Điền Mộng Manh là cháu gái nhà họ Điền, ngay sau đó lại tung ra tin cưới hỏi của gia đình hào môn. Trước đây những tin tức này là chuyện rất bình thường, nhưng nhân vật chính lần này lại rất không bình thường. Một bên là người từ trước đến nay đều không dính dáng tới truyền thông- Hạ Vân Tường, người còn lại là cháu gái của Mộ lão gia. Bởi vì thân phận không giống nhau nên chuyện này vẫn kéo dài rất lâu mà không có lắng xuống. Sau một thời gian dư luận, cuối cùng nhà họ Hạ cũng tuyên bố tin cưới . . . .
Đường thị.
Cả người Đường Sâm dựa trên ghế sofa, một tay ông ta cầm ly rượu, một tay cầm tấm ảnh. Có lẽ vì thời gian đã lâu nên góc tấm ảnh đã cuốn vểnh lên, uốn nếp.
“Tiểu Đình!” Ông ta lưu luyến gọi tên này.
“Em thật ngu ngốc. Con gái của em cũng giống em vậy, ngu ngốc!” Ông vẫn nhìn chằm chằm vào hình, trong ánh mắt vừa hiện lên sự ngọt ngào, vừa có hận ý.
“Em có biết trong ba mươi năm qua, một khắc anh cũng chưa từng quên em không? Tại sao lúc đầu không chọn anh chứ!” Ông ta lẩm bẩm từng tiếng: “Diệp Thiệu Quân phản bội em, vứt bỏ em và đứa bé. Bây giờ con gái em lại bị con trai của cô ta làm cho người không ra người quỷ không ra quỷ. Em biết tôi có bao nhiêu hận sao? Chỉ là ngay cả tôi cũng không biết là nên hận nhà họ Diệp, hay là nên hận em. . . .”
Ông ta đem tấm hình dán chặt lên ngực.
“Đứa bé kia lớn lên quá giống với em, càng nhìn càng giống, cho nên. . . . . . Tôi sẽ làm cho nó rời khỏi nhà họ Diệp. Tôi sẽ báo thù cho em, cũng vì mình mà báo thù. . . . . .” Nhìn cái ly trong tay, khóe môi ông ta lộ ra một nụ cười. Ba. Cái ly rơi trà liền chia năm xẻ bảy. Nhìn máu từ vết thương bị mảnh thủy tinh cứ trên tay, ông ta âm hiểm cười.
“Diệp Thiệu Quân! Mày nợ tao, tao nhất định sẽ đòi lại, chúng ta cứ nhìn mà xem. . . .”
Cốc cốc cốc
“Tổng giảm đốc!” Điền Quân đi tới, y phục ngày thường đã đổi, lúc này trên người cũng lộ ra mấy phần khí phách.
“Không phải trở về công ty nhà họ Điền công ty sao! Thế nào lại có thời gian rãnh rỗi tới đây!”
“Tôi đặc biệt đi tới để cám ơn ngài! Nếu không nhờ ngài, tôi cũng không có cách nào trở về nhanh như vậy!”
“Ông không phải cảm tạ tôi, nhớ kỹ mục đích của chúng ta thì tốt rồi.” Đường Sâm nhắm mắt lại.
“Ngài yên tâm đi!” Điền Quân cung kính nói: “Theo phân phó của ngài, tất cả đều đang được tiến hành. Hiện tại nhà họ Điền đang gặp khủng hoảng thì chuyện gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, đã bắt đầu chuẩn bị chuyện thân thông gia rồi!”
“Ông thực sự không tiếc con gái sao?” Đường Sâm nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt này.
“Nó không phải con gái của tôi!” Điền Quân nói xong, trong ánh mắt hiện lên một chút hận ý.
Đó là nghiệt chủng của Điền Tuấn Nam. Năm đó, tính mạng của gã bị đe dọa, vợ của gã đến cầu xin nhà họ Điền giúp một tay, không ngờ tên súc sinh kia lại nhân cơ hội hạ thuốc với vợ gã. . . . Bọn họ vẫn luôn tưởng rằng gã không biết, thật ra thì gã đã sớm hiểu rõ. Điền Tuấn Nam, con gái của anh mà anh cũng bỏ được thì tôi tiếc cái gì nữa. Tôi sẽ nhìn anh tự tay hại chết hai đứa con của mình. . . . . .
Đường Sâm ở một bên lặng lẽ nhìn Điền Quân, ha ha. . . . . . Đây chính là người ông ta cần, càng hận thì chuyện làm ra mới có thể càng tàn nhẫn. Có lẽ không dùng được bao lâu nữa, có thể ông ta buộc phải đánh ra lá bài chủ chốt rồi! Diệp Thiệu Quân, tao không chỉ muốn phá hủy mày, ngay cả con trai của mày . . . . Cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua . . . .
Băng Ngưng trở về từ trường học, thật bất ngờ Diệp Dịch Lỗi lại ở nhà. Gần đây chuyện của công ty rất nhiều, hơn nữa anh còn luôn bân rộn cả chuyện của Hạ Vân Tường. Trong lòng của cô biết, Diệp Dịch Lỗi vẫn luôn hi vọng Vân Tường và Đinh Như ở chung một chỗ, nhưng người phụ nữ kia, căn bản là không xứng với Hạ Vân Tường. Cô cũng nhìn ra được trong lòng Diệp Dịch Lỗi phiền não, có lẽ. . . . . . Là vì bản thân mình! Trước đây anh cũng suýt có một hôn lễ hoàn mĩ.
Diệp Dịch Lỗi ngồi ở trên ghế sa lon mới từ trong giấc mơ tỉnh lại, hình như là mơ thấy chuyện gì đáng sợ. Băng Ngưng nhìn anh một chút, đi vào phòng bếp rót cho anh chén nước. Anh ngẩng đầu lên nhìn gương mặt trước mắt này một chút. Giống như là không thể phân biệt được mình đang nhìn thấy ai, anh đột nhiên đưa tay kéo cô vào trong ngực của mình, ôm chặt lấy.
“Ngưng nhi!” Anh thấp giọng gọi khiến trong lòng của Băng Ngưng trong nháy mắt rối loạn, thậm chí có chút hoài nghi mình có nghe lầm hay không.
Diệp Dịch Lỗi mới vừa mơ thấy một cuộc hôn lễ, hôn lễ của anh . . . . Nhưng cô dâu lại có hai người. Họ cùng duỗi tay về phía anh, để cho anh lựa chọn. Anh thật sự rất loạn, thật khó. Dựa vào trực giác của mình, Diệp Dịch Lỗi dắt tay một người trong đó tay. Nhưng trong nháy mắt, hai cô gái đột nhiên đều biến thành Tuyết Ngưng. Cả người cô ta đều là máu, cô ta hỏi anh tại sao muốn phản bội tình cảm của bọn họ. . . . . .
Băng Ngưng vẫn mặc cho anh ôm. Cách hai hai lớp quần áo nhưng cô vẫn cảm thấy trên người Diệp Dịch Lỗi đều ướt mồ hôi. Anh ôm Băng Ngưng rất lâu, hơi thở mà anh quen thuộc, mùi hương đó làm anh an tâm. Sau đó giống như nghĩ đến cái gì, anh đột nhiên đẩy Băng Ngưng ra.
Băng Ngưng ngã trên mặt đất cũng không lên tiếng, thậm chí không nhìn ánh mắt của Diệp Dịch Lỗi mà tự mình đứng thẳng dậy. Trên bàn trà để thiệp mời, xem ra là nhà họ Hạ mang tới, khó trách tâm tình của anh không tốt. . . . . .
“Cô theo tôi đến lễ cưới!”
Thấy Băng Ngưng xoay người rời đi, Diệp Dịch Lỗi đột nhiên mở miệng. Cô xoay người lại nhìn Diệp Dịch Lỗi một chút. Tại sao anh muốn cô cùng đi.
“Lễ phục đã chuẩn bị tốt cho cô rồi, hôn lễ cô cùng đi với tôi!”
Băng Ngưng không biết tại sao anh muốn đưa cô theo, nói không chừng là đang có chủ ý gì, chỉ có điều. . . . Đi thì đi thôi! Lời của anh, cô không có chỗ để cự tuyệt.
Hôn lễ của nhà họ Hạ rất náo nhiệt. Hai ông cụ đều là nhân vật nổi tiếng trong giới quân nhân, ba Hạ lại là thị trưởng. Chú của Hạ Vân Tường có một công ty chuyên tổ chức sự kiện, ông đảm nhiệm chuẩn bị lễ cưới cho nên tất nhiên hôn lễ này trở nên long trọng, xa hoa tột đỉnh.
Băng Ngưng đứng ở trong góc nhỏ. Vừa vào cửa, Diệp Dịch Lỗi liền bỏ cô lại để đi việc của mình. Thật ra thì cô có chút không quen với hoàn cảnh này. Mặc dù rất không lễ phép, nhưng cô vẫn vụng trộm rời khỏi, lên trên sân thượng hóng mát.
Đầu rất đau, day day huyệt thái dương, cô mở ra chiếc bóp của mình, nhưng phát hiện mình lại không mang thuốc. Ảo não, cô nắm tay lại rồi đấm lên đầu mình nhưng đau đớn không giảm bớt chút nào. Lấy điện thoại di động ra gọi cho Diệp Dịch Lỗi, không ngờ điện thoại tiếp thông liền bị bên kia cúp. Chịu đựng đau đầu, cô từ từ xuống lầu. Vừa ra khỏi thang máy, cô chợt nghe thấy ầm ĩ ở trong hôn lễ. Đột nhiên Đinh An Nhiên xuất hiện náo loạn hội trường hôn lễ, hơn nữa còn làm rất khó coi.
Lúc này Băng Ngưng chợt hiểu tại sao Diệp Dịch Lỗi không có thời gian nghe điện thoại, thì ra là bây giờ Đinh An Nhiên đang đau lòng, cần được an ủi. . . . . .
Trong phòng nghỉ, tiếng khóc của Đinh An Nhiên từ rất xa đã có thể nghe thấy. Băng Ngưng nhìn ở khe cửa vào bên trong. Giống như Diệp Dịch Lỗi cực kỳ đau lòng khi thấy Đinh An Nhiên như vậy, lúc này anh khom lưng đứng ở trước mặt cô ta, giúp cô ta lau nước mắt. Lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ dụ dỗ, trước tới giờ chưa từng thấy anh dịu dàng như vậy với bất kỳ người nào.
Chuyện này rõ ràng là cô ta không đúng, nhưng Diệp Dịch Lỗi lại có vẻ đau lòng như vậy. Anh Dịch Lỗi, anh thật sự yêu Tuyết Ngưng đến mức đó sao? Cũng bởi vì trong cơ thể của Đinh An Nhiên có một quả thận của Tuyết Ngưng, cho nên anh mang tất cả sự khoan dung và quan tâm của mình cho hết cô ấy. . . . .
Trong nháy mắt, đầu cô vô cùng đau đớn. Nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, Băng Ngưng xoay người trốn đến lối rẽ. Nhưng không trốn được mấy bước, bởi vì đau đầu kịch liệt mà ngã xuống đất ngất đi. . . . . .