Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 144: Chương 144: Chương 129: Cần một lý do để hận cô




Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Băng Ngưng, Diệp Dịch Lỗi không nhịn được cười khổ.

“Ngưng nhi. . . . . .” Anh mở miệng.

“Thật sự không muốn để ý tới anh nữa sao?” Anh nắm lấy bả vai của Băng Ngưng hỏi: “Chúng ta đừng hành hạ lẫn nhau nữa, được không?”

“Sống yên ổn với nhau như bây giờ, không phải rất tốt sao!” Băng Ngưng bình tĩnh nói. Hành hạ lẫn nhau ư?

“Chẳng lẽ anh Dịch Lỗi phải thấy em . . . .” Phải thấy em khổ sở mới cảm thấy được thoải mái sao?

“Ngưng nhi! Gọi anh là Thạch Đầu không được sao?” Anh kéo cô vào trong ngực, đã lâu rồi không có ôm cô. Dường như ngay cả nhiệt độ và mùi hương của cô, anh cũng không còn nhớ nữa rồi.

Thân thể Băng Ngưng cứng đờ. Thạch Đầu sao? Ha ha. . . . . . Cô còn có tư cách gọi anh như vậy sao? Ngày hôm đó anh nói lời tuyệt tình, làm nhục nhã cô như vậy, bắt đầu từ lúc đó thì đã không thể nào. Anh là Thạch Đầu, nhưng vĩnh viễn sẽ không thuộc về cô.

Dường như cảm thấy Băng Ngưng tránh né mình, cánh tay Diệp Dịch Lỗi siết chặt hơn.

“Ngưng nhi! Đừng như vậy được không? Đừng phớt lờ anh. . . . . .” Biết rõ là cô không nghe được nhưng vẫn nói, giống như vì cô không nghe được, anh mới có dũng khí để nói ra.

“Hiện tại anh quá mệt mỏi, vì vậy đừng phớt lờ anh, có được không. . . . . .”

Băng Ngưng nắm thật chặt quả đấm, thân thể cứng ngắc, nhưng không cách nào khống chế được trái tim đang run rẩy. Cô đã cố gắng lâu như vậy, nhưng anh vừa ôm một cái liền không chỗng đỡ được. Tiếp tục như vậy thì Băng Ngưng, mày bị khi dễ là đáng đời. . . . . .

Thái độ Băng Ngưng lạnh nhạt giống như đóng băng trái tim của Diệp Dịch Lỗi, rõ ràng lạnh như vậy, nhưng cuối cùng lại không nỡ buông tay.

Thời gian giống như dừng lại, bọn họ cứ đứng đó “Ôm” nhau. Phản ứng của Băng Ngưng khiến Diệp Dịch Lỗi đau nhói. Mấy người bạn tốt luôn nói anh tuyệt tình, lạnh lùng, nhưng bọn họ không biết, người tuyệt tình nhất chính là Băng Ngưng. Từ một người nhu thuận luôn nghe theo đến khi lạnh nhạt liền không để ý đến anh nữa. Sự chênh lệch này giống như lòng sông so với mặt biển, lớn đến nỗi khiến anh không thể thừa nhận, dường như cả trái tim đều trống không.

Hóa ra, phụ nữ trở nên lạnh lùng lại là chuyện đáng sợ như vậy. . . .

Chuyện của công ty, chuyện của Băng Ngưng đều ép anh đến mức hít thở cũng không thông. Lưu Duệ Hàng khiêu khích cũng làm cho anh không thể không nhìn thẳng vào sự việc. Điều mẹ nói có chút đúng, mục đích của Đường Sâm còn chưa có biết rõ. Nếu như ông ta thật sự nhằm vào nhà họ Diệp, vậy thì tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Lưu Duệ Hàng nắm giữ nhiều việc cơ mật của Diệp Thị như vậy, nếu như bọn họ liên hiệp, như thế sẽ cho Diệp Thị một đả kích trí mạng. Hiện tại. . . . . . Cần mau chóng chứng minh, tai nạn của cô không liên quan gì với bọn họ, còn có. . . . . . Nhật định phải bảo vệ Ngưng nhi không bị tổn thương.

****************

Lâm Thanh Âm ở nhà đứng ngồi không yên. hiện tại cảnh sát cho bà là người bị tình nghi đầu tiên trong vụ tai nạn của Diệp Thiệu Kỳ. Bối cảnh của Đường Sâm không có nửa điểm khả nghi, nhưng càng như vậy thì càng nói rõ có vấn đề. Còn có Lưu Duệ Hàng, không biết nó nắm được bao nhiêu chứng cứ trong tay, nếu như nó nói với Băng Ngưng thì làm thế nào? Còn có Tư Đồ Mạch. . . . . .

Khó chịu khiến bà gạt đi mọi thứ trên mặt bàn, Lâm Thanh Âm kiềm chế. Một chuyện còn không giải quyết xong, chuyện khác lại kéo đến, thật sự là không có cái gì như ý muốn.

Băng Ngưng không nghĩ tới Tư Đồ Mạch sẽ chủ động tới tìm cô. Từ sau lần trước ở bệnh viện, anh ta lấy đi máy trợ thính của cô, sau đó cũng không gặp mặt nữa.

“Làm sao hôm nay anh lại đến?”

“Đưa cho em cái này!” Tư Đồ Mạch lấy ra một cái máy trợ thính mới rồi nói: “Cái lần trước không thích hợp, sau này không dùng lại nữa.”

Băng Ngưng nhìn máy trợ thính ở trên bàn, cái này có gì khác cái cũ sao?

“Ngưng nhi! Chuyện nhà họ Diệp tôi có nghe nói một chút. Về sau không nên dễ dàng tin tưởng người khác, biết không?” Anh ta nhắc nhở.

Băng Ngưng kinh ngạc gật đầu một cái. Tại sao không thể tin người khác? Mặc dù xảy ra những chuyện không vui, nhưng ở trong lòng, cô vẫn coi bọn họ là gia đình. Dù sao cũng chung sông với nhau vài chục năm rồi.

Lâm Thanh Âm từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy máy trợ thính trong tay Băng Ngưng thì trái tim hơi hồi hộp, vội vã đi xuống.

“Bác sĩ Tư Đồ! Sao cậu lại tới đây!” Bà cảnh giác hỏi.

Tư Đồ Mạch đứng dậy nhìn Lâm Thanh Âm một chút.

“Tôi đi ngang qua, thuận tiện tới thăm Ngưng nhi một chút.” Anh ta cười nói: “Mang một máy trợ thính từ nước ngoài về đến cho Ngưng nhi. Lỗ tai của cô ấy không nghe được, làm cái gì cũng có nhiều bất tiện.”

“Máy trợ thính sao?” Sắc mặt Lâm Thanh Âm khẽ thay đổi nhưng rất nhanh khôi phục tự nhiên, hỏi: “Nghe Ngưng nhi nói, ở trong bệnh viện cậu cầm máy trợ thính của nó đi. Không biết là vì cái gì?”

Tư Đồ Mạch mỉm cười nhìn Lâm Thanh Âm hỏi: “Vì cái gì . . . . Không phải Diệp phu nhân rõ ràng lắm sao?”

“Cậu có ý gì?” Giọng của Lâm Thanh Âm lạnh đi vài phần. Cái gì gọi là bà rõ ràng lắm sao?

“Băng Ngưng không nói với bà sao?” Tư Đồ Mạch kinh ngạc nhìn bà rồi lại nhìn Băng Ngưng một chút .

“Thật ra thì cũng không có gì.” Nhìn bộ dạng Lâm Thanh Âm khẩn trương, ngược lại anh nhẹ nhõm cười nói: “Tôi là bác sĩ của Ngưng nhi, tất nhiên là sẽ căn cứ vào bệnh tình của Ngưng nhi để phối hợp điều trị.”

“À . . . . Thật sao?” Lâm Thanh Âm khẽ cười một cái rồi nói: “Bác sĩ Tư Đồ! Cậu sẽ không chú ý những thứ khác chứ?”

“Có lẽ là không...!” Anh ta không thắc mắc: “Diệp phu nhân! Tôi đi trước!”

“Được! Bác sĩ Tư Đồ đi thong thả.” Bà dịu dàng cười rồi đi tới bên cạnh Băng Ngưng nói: “Chuyện của Ngưng nhi, sau này phiền cậu quan tâm nhiều hơn.”

“Diệp phu nhân xin yên tâm.”

Anh ta rõ ràng hài hòa không có gì khác biệt so với ngày thường, nhưng lúc này Lâm Thanh Âm lại không cách nào an tâm, cứ có cảm giác là lạ ở chỗ nào. Mặc kệ như thế nào, hiện tại không thể gây thêm rắc rối nữa, tuyệt đối không được. . . . . .

****************

Trong lòng buồn bực nên Diệp Dịch Lỗi ngồi một mình trong quán rượu. Lúc này tâm tình cực kém, muốn tìm người dốc bầy tâm sự một chút. Tìm Phương Tử Hạo ư? Cậu ta là người thích hợp để chia sẻ, nhưng về chuyện anh và Ngưng nhi không tốt thì anh lại không muốn cho cậu ta biết. Vân Tường? Ha ha. . . . . . Cậu ta cũng là một lựa chọn tốt, nhưng mà bây giờ cuộc sống của cậu ta cũng không dễ chịu gì. Bạn gái trước đột nhiên trở lại, ở giữa vợ và bạn gài cũ, tình thế thật khó xử. Nam Phong. . . . . . Thôi, cậu ta không bỏ đá xuống giếng, đã coi là nể mặt anh rồi. Huống chi cậu ta cũng phiền lòng vì chuyện tình cảm. Dù sao yêu người không nên yêu. Yêu là không sai, nhưng. . . . . . Làm sao bọn họ lại có thể như vậy?

Như Hạ Vân Tường từng nói, tại sao người nhớ thương vợ họ đều là bạn của bọn họ? Nếu như là người khác, bọn họ còn có thể dùng ‘ thủ đoạn ’ đi giải quyết. Thì ra, cuộc sống của mọi người đều khó khăn như vậy.

Nhìn trong danh bạ điện thoại, trừ đối tác cũng chỉ có mấy người bạn. Khi cái tên Đinh An Nhiên rơi vào tầm mắt, anh chợt bất dộng, sau đó liền cười bất đắc dĩ. Mọi người nói đúng, Đinh An Nhiên không phải Tuyết Ngưng, nhưng mình lại vì cô ta mà hết lần này đến lần khác tổn thương Ngưng nhi. Lần đó, Đinh An Nhiên thông qua anh để tập hợp tất cả mọi người, lại dẫn anh Tần Mộ tới trước mặt của mọi người. Mặc dù Băng Ngưng vẫn không nói gì, nhưng mà trong lòng của anh biết rõ cô trách anh. Mộ Hàn không vui, mà tất cả này đều là do Đinh An Nhiên tạo thành khiến Băng Ngưng không thích, mà anh lại trở thành đồng lõa. . . .

Nhìn cái tên Đinh An Nhiên này, Diệp Dịch Lỗi nhanh chóng xóa đi số của cô ta, sau đó ném điện thoại di động qua một bên, nhưng. . . . . . Mọi chuyện không phải giống như xóa một số điện thoại là có thể giải quyết.

“Sao lại rảnh rỗi như vậy?”

Lúc lòng anh đang phiền muộn, một giọng nói truyền đến. Anh quay đầu lại nhìn người bạn mà mình “Không muốn nhìn thấy nhất“.

“Cậu cũng rảnh rỗi vậy.” Anh nhìn Phương Tử Hạo cười.

“Tâm tình không tốt sao?”

“Không có!” Anh lắc đầu nói: “Chỉ là. . . . . . Công việc có chút áp lực.”

“Thật sao?” Không đợi anh mời, Phương Tử Hạo đã ngồi xuống rót cho mình một ly rượu rồi hỏi: “Bởi vì chuyện của Băng Ngưng sao?”

“Rõ ràng vậy sao?” Anh khẽ cau mày. Tại sao nhất định phải nhắc tới vào lúc này.

“Mặc dù lần trước tụ hội còn có cả anh Tần Mộ, nhưng mà. . . . Nhìn ra được, hai người. . . . Không được tốt lắm.”

“Vậy sao đây? Cậu định cứu vớt hai chúng tớ sao?” Nhìn thấy anh ấy, Diệp Dịch Lỗi không tự chủ liền nhớ lại ngày đó anh ấy đưa Ngưng nhi trở lại, trên mặt Băng Ngưng hiện lên sự nhẹ nhõm đã lâu không thấy.

“Thật ra thì. . . . . . Hiện tại thấy cậu khổ sở như vậy, mình rất vui mừng.”

“Cậu nói cái gì?” Diệp Dịch Lỗi lạnh lùng nói. Đây mà là bạn bè sao!

“Cậu yêu Ngưng nhi phải không?”

“. . . . . . Hả!” Diệp Dịch Lỗi nhìn Phương Tử Hạo.

“Cậu đùa gì thế?” Anh nhấc ly rượu lên rồi uống một hớp.

“Chuyện của bọn mình, người khác có thể không biết nhưng cậu không phải rõ ràng lắm sao!” Anh vì chuyện của Băng Ngưng phiền lòng là một chuyện, nhưng người khác lại là một chuyện khác.

“Chính cậu còn không hiểu rõ sao?” Phương Tử Hạo hỏi: “Thật ra thì cậu để ý như vậy, cũng chỉ là bởi vì. . . . . .”

“Làm sao mình có thể sẽ yêu cô ta. Nếu không phải vì cô ta, Tuyết Nhi và đứa bé căn bản cũng không chết.” Anh trực tiếp cát đứt lời nói của Phương Tử Hạo, thật sự không muốn tiếp tục cái đề tài này.

“Cậu sẽ không thể không biết, trong báo cáo thức tế, Lạc Tuyết Ngưng không hề có thai!”

Lời nói của Phương Tử Hạo đánh thẳng đễn chỗ đau của Diệp Dịch Lỗi. Lạch cạch! Ly rượu ở trong tay của anh rớt xuống.

“Cậu để ý không phải chuyện nghi ngờ Tuyết Ngưng có thai, mà là cả nguyên nhân gây ra. Thạch Đầu! Cậu có cần mượn một cái cớ để hận Băng Ngưng như vậy không?”

“Mình không biết cậu đang nói cái gì.”

“Mình nói thực ra là cậu yêu Băng Ngưng, chuyện Tuyết Ngưng chỉ là cái cớ để cậu hận cô ấy vì đã phản bội cậu, muốn mình lấy ra chứng cớ không?”

“Cậu điên rồi!” Diệp Dịch Lỗi mắng một câu, sau đó cầm áo khoác đứng dậy rời đi.

Nhìn dáng vẻ vội rã bỏ đi của Diệp Dịch Lỗi, Phương Tử Hạo không nhịn được cười khổ sở. Thật ra . . . . Anh ấy nào có chứng cớ gì, chỉ đang thử dò xét thôi. Gần đây nhà họ Diệp liên tiếp xảy ra chuyện khiến Diệp Dịch Lỗi mệt mỏi không chịu nổi. Nếu như là trước kia, nhất định anh sẽ che giấu rất tốt. Bây giờ anh chạy trốn như vậy, điều đó nói lên thật sự anh ấy đã đoán đúng. Diệp Dịch Lỗi yêu Băng Ngưng. . . . . . Yêu trong đau khổ.

Diệp Dịch Lỗi vội vã rời khỏi quán bar. quay đầu nhìn lại thấy Phương Tử Hạo không có đuổi theo, trái lại khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Tựa vào thân xe, anh nhớ lại lời nói của Phương Tử Hạo, anh ấy nói. . . . Cái chết của Tuyết Ngưng chỉ là cái cớ để anh hận Băng Ngưng, còn nói. . . . Anh yêu Băng Ngưng. Ha ha. . . . Yêu sao? Giống như uống có chút say, bằng không làm sao lại nhớ tới những chuyện này .

Dùng sức lắc đầu, nhưng rượu dường như liền phát tác vào đúng lúc này.

Đúng vậy! Anh yêu cô. Sau khi anh yêu Tuyết Ngưng mới phát hiện, thật ra thì người anh yêu là Băng Ngưng. Mới đầu thì không kiềm hãm được tiếp xúc. Sau khi thân thiết, anh luôn chột dạ, lấy cớ nhận nhầm người để che giấu, lừa dối chính mình. Nhưng mà . . . . Sau đó anh phát hiện điều đó chỉ là lừa mình dối người. Anh yêu cô, thậm chí có lúc nghĩ sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với cô. . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.