Anh yêu cô, anh cứ nghĩ là mình yêu Tuyết Ngưng nhưg thật ra người anh yêu là Băng Ngưng. Mới đầu do không kềm chế được cảm xúc mà yêu cô, sau đó mới chột dạ dùng cách nhận nhầm người để che giấu, nhưng... Càng lúc càng phát hiện đó căn bản chỉ là tự dối mình gạt người.
Anh yêu cô. Thậm chí muốn ở bên thương yêu chăm sóc cô cả đời, mãi mãi không rời xa.
Anh yêu cô. Anh muốn nói với mẹ người anh yêu là Băng Ngưng. Nhưng anh vẫn chưa kịp nói, cũng chưa kịp thổ lộ với Băng Ngưng thì đột ngột Tuyết Ngưng nói cho anh biết, rằng cô ta nghi ngờ mình mang thai.
Chính là lần đó. Công ty có tổ chức một buổi tiệc xả giao, anh uống say đến không biết gì. Khi tỉnh táo lại thì phát hiện có một cô gái đang nằm bên cạnh mình, anh rất hoảng, lòng rối như tơ vò. Anh rất sợ cô gái đó chính là Băng Ngưng, anh không muốn bọn họ xảy ra quan hệ thân mật trong tình huống say xỉn không rõ ràng như thế này, nhưng khi cô gái đó thẹn thùng lên tiếng gọi anh là anh Dịch thì anh mới cảm thấy thật thất vọng, càng thêm tự trách. Anh yêu Băng Ngưng, nhưng lại xảy ra quan hệ xác thịt với Tuyết Ngưng...
Anh yêu Băng Ngưng, nhưng lại không thể rũ bỏ trách nhiệm của mình khi Tuyết Ngưng nói nghi ngờ mình mang thai. Mãi sau này Diệp Dịch Lỗi cũng không thể quên được ánh mắt của Băng Ngưng khi nghe anh nói với mẹ rằng mình đồng ý đính hôn với Tuyết Ngưng, lúc đó ánh mắt cô tràn đầy đau đớn, trống rỗng... Có lẽ, anh chỉ có thể âm thầm yêu cô, lặng lẽ đặt cô trong trái tim mình mà thôi.
Nhưng sau đó tất cả mọi chuyện lại thay đổi không ngờ. Băng Ngưng và Tuyết Ngưng bị bắt cóc, sau mấy tiếng đồng hồ dò la điều tra khắp nơi, bọn họ tìm đến được hiện trường. Lúc nhìn thấy thi thể thê thảm nằm trên mặt đất kia, anh có cảm tưởng như trời đất sụp đổ. Anh rất sợ đó sẽ là Băng Ngưng, rất sợ mình vẫn chưa kịp thổ lộ tình cảm của mình thì cô đã rời bỏ anh mà đi, vĩnh viễn biến mất trên thế gian này. Anh không biết nếu như người gặp nạn chính là Băng Ngưng thì bản thân mình có chịu đựng nổi không nữa. Nhưng cuối cùng... Băng Ngưng vẫn ổn, nhưng chuyện sau đó lại khiến anh không thể nào tiếp nhận nổi, nó như cơn ác mộng đeo bám anh ngày này qua tháng khác không cách nào dứt ra được.
Hung thủ vẫn đang lẫn trốn, sau khi cảnh sát điều tra thì xác định được có thể động cơ giết người là vì tình. Trong quá trình điều tra, tên của Băng Ngưng không ngừng xuất hiện trong biên bản của cảnh sát, cũng hoàn toàn khiến cho tim Diệp Dịch Lỗi chìm xuống đáy vực. Ngưng nhi mà anh yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay lại xảy ra quan hệ xác thịt với người đàn ông khác từ trước, cô còn có rất nhiều người tình... Thế giới của anh như sụp đổ, anh phản bội lại tình yêu của Tuyết Ngưng để yêu một người như thế. Nỗi đau khi bị lừa dối, nỗi thống hận khi bị phản bội cùng với sự tự trách bản thân mình ra sức hành hạ, đày đoạ, giày vò anh như muốn phát điên lên.
Cho nên, anh dùng đủ mọi thủ đoạn tàn nhẫn để tổn thương, để trừng phạt, để trả thù cô. Anh cho rằng chỉ khi cô đau khổ thì anh mới cảm thấy vui vẻ thanh thản được. Nhưng sự thật lại chứng minh anh sai rồi. Khi chứng kiến cô đau khổ, sau giây phút thống khoái vui vẻ vì trả được thù ngắn ngủi qua đi, anh chỉ càng thấy khổ sở hơn mà thôi. Diệp Dịch Lỗi luôn mơ thấy Tuyết Ngưng, cô ta khóc lóc hỏi tại sao anh lại phản bội mình, có lúc sẽ nghe thấy tiếng cười giễu cợt của cô ta.
‘Anh Dịch, anh vì một người đàn bà không ra gì đó mà phản bội lại em sao? Ngưng nhi thuần khiết trong lòng anh thật ra lại là loại đàn bà dâm loạn đê tiện không hơn không kém...’
Đê tiện? Mới đầu Diệp Dịch Lỗi không muốn dùng từ này để hình dung về Băng Ngưng, nhưng từ từ anh lại cảm thấy đúng, từ từ tán thành cách gọi này. Chỉ cần nhớ đến bình thưởng thích ôm, hôn, làm chuyện vui vẻ với người đàn bà dơ bẩn đó là anh lại cảm thấy thật ghê tởm, thật buồn nôn. Cho nên, lúc nghe gã Hứa Kiệt kia miêu tả chuyện đó giữa bọn họ sinh động như vậy, anh không kìm chế được mà kích động như vậy. Ngay cả khi quyết định quên đi quá khứ, đang thân mật ân ái với Băng Ngưng thì cũng không ngăn được bản thân mình nghĩ đến cảnh tượng cô mây mưa với người đàn ông khác trên giường, cũng say mê, cũng điên cuồng như vậy...
Cho nên, một lần nữa mọi chuyện lại lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó. Là do chính tay anh phá huỷ tất cả. Bây giờ... Băng Ngưng cũng oán hận anh, hoàn toàn lạnh nhạt như người xa lạ. Nhưng mà Ngưng nhi, sao em lại trách anh, sao em có thể trách anh chứ...
Nhà họ Diệp
Băng Ngưng không ngủ được, đang đọc sách trong phòng, nghe có tiếng động bên ngoài nên cảm thấy hơi sợ, tiếp đó cánh cửa bị đá văng ra, một người say xỉn lảo đảo đi vào phòng. Nhìn thấy người đó là Diệp Dịch Lỗi, Băng Ngưng giật mình ảo não trách mình sao lúc nãy không khoá cửa cho đàng hoàng.
Không ngờ cửa phòng Băng Ngưng không khoá. Diệp Dịch Lỗi lảo đảo một chút mới chật vật đứng vững lại, nhìn vẻ mặt đầy đề phòng của Băng Ngưng, Diệp Dịch Lỗi cười chua chát. Ngưng nhi, em thật tàn nhẫn.
“Anh Dịch Lỗi vào đây làm gì?” Băng Ngưng bước lên hai bước, ngủi thấy mùi rượu trên người anh nên biết anh đã say rồi.
“Em bỏ mặt không thèm quan tâm anh thì anh đành phải mặt dày tự đến gặp em thôi.” Lời anh nói không giống với lời của người say rượu chút nào, mà giống với lời người tỉnh táo nói hơn. Thấy Băng Ngưng bước hai bước đến gần, thì ra thừa nhận tình cảm thật sự trong lòng mình là chuyện đau khổ đến vậy. Nếu như không yêu thì sẽ không cần phải cố chấp để ý đến thế, chờ đến khi có dũng khí thừa nhận thì những nỗi đau kia mới dâng lên như sóng đánh tràn bờ. Trốn tránh hai năm, nhưng cũng không trốn được cả đời, đến tận khi vết thương bị vạch trần ra anh mới cảm nhận được... Đau! Đau đến tê tâm liệt phế...
“Anh say rồi! Em đưa anh về phòng!”
“Đúng vậy! Anh say rồi.” Diệp Dịch Lỗi gật đầu. Lúc Băng Ngưng bước lại gần giơ tay ra định đỡ anh thì bất ngờ anh ôm chặt Băng Ngưng. Nếu như không tự chuốc say chính mình thì anh làm sao có dũng khí đến gặp cô, làm sao đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của cô.
“Anh Dịch Lỗi.” Băng Ngưng tránh sang một bên. Sức lực mạnh như vậy làm gì giống người say chứ.
“Tại sao chúng ta lại đến nỗi này?” Không biết là anh đang hỏi Băng Ngưng hay đang tự hỏi chính mình. “Em có biết cảm giác khi bị phản bội đau khổ như thế nào không?” Không biết vì sao nỗi nhớ nhung cô, những lời tha thiết trong lòng lại biến thành vấn đề này.
“Biết!” Băng Ngưng trả lời lạnh nhạt. Khi còn bé đã phải chứng kiến mẹ nuôi trải qua những tháng ngày khổ sở. Còn có... Lúc nhìn thấy những người phụ nữ khác xuất hiện bên cạnh Diệp Dịch Lỗi. Khi nhìn thấy Điền Mộng Phỉ, Đinh An Nhiên trước sau xuất hiện tại căn hộ của anh. Có lẽ... Còn những người đàn bà khác nữa mà cô không biết. Nỗi đau đó đau đến thấu tim. Đau đến nghẹn thở. Nhưng... Người phản bội cô hỏi cô cảm giác khi bị phản bội là như thế nào, thật đúng là chuyện cười.
“Chúng ta không thể trở về như trước kia nữa rồi sao?” Dường như không nghe thấy câu trả lời của Băng Ngưng, anh vẫn tự lảm nhảm. Không trở về được, cũng không thể nào như lúc ban đầu được, khi mà một cái ôm, một nụ hôn khẽ dịu dàng cũng sẽ khiến anh cảm thấy tràn ngập hạnh phúc, Băng Ngưng cũng sẽ vì nụ hôn của anh mà ngại ngùng đỏ bừng mặt, nép vào lòng ngực anh thở hổn hển.
Trở về? Thời điểm nào? Trở lại khoảng thời gian tổn thương nhau sao? Hay trở lại lúc hạnh phúc mỏng manh dể vỡ đó, ngọt ngào giả dối đó?
“Em có từng yêu anh không?” Diệp Dịch Lỗi nâng gương mặt của cô lên. “Ngưng nhi, nói anh biết. Em có yêu anh không?” Hơi thở anh phả lên mặt Băng Ngưng, trong phút chốc nhiễu loạn lòng cô.
“Anh có biết tôi là ai không?” Băng Ngưng ngước mắt nhìn Diệp Dịch Lỗi. “Tôi không phải Ngưng nhi của anh, tôi là Băng Ngưng!” Cô không biết tại sao lại tàn nhẫn nói ra những lời này. Anh ấy đang say mà, nhưng... Thật sự cô không muốn làm thế thân của bất cứ ai nữa, càng không muốn tự đày đoạ mình để giảm bớt đau khổ cho người khác. Thật ra... Cô không vĩ đại như vậy, nhất là sau khi tiếp xúc với Mộ Hàn, cô mới biết lúc trước mình ngốc nghếch đến cỡ nào. Cô và Mộ Hàn đều là cô nhi nên chỉ có thể tự biết trân trọng, yêu thương, chăm sóc cho chính bản thân. Chồng chưa cưới của hai người đều đã đặt tình cảm vào một người khác nên bọn họ phải học cách tự kìm chế tình cảm của mình, không yêu sâu đậm thì sẽ không bị tổn thương.
Tuyết Ngưng? Sao lúc nào đang trong thời khắc mấu chốt cô cũng đều nhắc đến cái tên này. Cô còn nói cô không phải là Ngưng nhi của anh, vậy cô là ai?
“Ngưng nhi...” Diệp Dịch Lỗi nhìn gương mặt lạnh nhạt phía trước khẽ gọi, chậm rãi đến gần. Không ngoài dự đoán của anh, Băng Ngưng quay mặt đi. Vì đã có chuẩn bị tâm lí từ trước, nên có lẽ đau đớn này anh vẫn chịu được. Diệp Dịch Lỗi xoay mặt cô lại rồi hôn lên má cô, sau đó hôn đến đôi môi cô.
Nhẹ nhàng, chậm rãi...
Trong khoảnh khắc đôi môi hai người chạm nhau, tim cùa anh như ngừng đập. Sau đó... Là cảm giác thoả mãn lâu rồi mới có, dường như thứ gì đó đè nặng trong lòng đã được bỏ xuống, thật nhẹ nhõm. Anh nâng gương mặt cô lên, hôn nhẹ nhàng, cẩn thận nâng niu từng chút từng chút một, y hệt như năm đó. Nhắm mắt lại tưởng tượng như trở về là bọn họ của lúc xưa, Ngưng nhi vẫn là Ngưng nhi của anh...
Trong lòng Băng Ngưng mâu thuẫn đến phát điên lên. Đáng trách là tại sao cô lại nhớ cái cảm giác này đến thế, sự cẩn thận của anh làm cho cô có cảm giác như mình là vật báu được anh nâng niu trong lòng bàn tay. Đã từng, anh đã từng hôn cô như vậy, sau đó nói với cô: “Xin lỗi! Anh nhận nhầm người...”
Ha ha... Băng Ngưng cười chua chát. Phải làm sao mới không còn đau nữa? Phải làm cách nào mới có thể quên đi một người? Có người nói, muốn quên đi một người thì phải dùng gấp đôi thời gian yêu người đó, vậy... Chẳng phải là sẽ mất vài chục năm sao? Chịu đựng thế nào đây? Cô dùng tất cả mọi cách có thể để tránh né anh. Chỉ cần không nhìn thấy thì sẽ quên được, nhưng anh luôn dùng hành động để chứng minh, cô nói muốn quên anh chỉ là tự lừa mình dối người. Chỉ cần anh đến gần, hơi thở của anh, nụ hôn của anh đều làm cho cô phải hỗn loạn, không suy nghĩ được gì, không biết phải làm sao, anh vẫn dễ dàng làm cô xao động, gợi lên được cảm xúc của cô. Tim của cô... Cũng sẽ đau vì anh giống như cũ...
Nắm chặt bàn tay, dùng hết sức lực để giữ vững sự tỉnh táo, không được đáp lại anh. Trong tiềm thức có một âm thanh tự nói với cô, nếu như không thể chống cự lại được chút ‘dụ dỗ’ này của anh thì còn nói gì đến chuyện rời đi nữa.
Anh dịu dàng, cẩn thận hôn nhưng không gợi lên được sự đáp lại từ cô. Tim Diệp Dịch Lỗi nhói lên đau đớn. “Ngưng nhi, anh thật sự rất yêu em...”
Nước mắt lăn dài, nhưng ngay sau đó cô lại bật cười. Nếu như có thể, cô thật sự muốn đẩy anh ra rồi cho anh một cái tát thật mạnh. Đến tận bây giờ rồi mà anh vẫn còn muốn dối gạt cô. Diệp Dịch Lỗi, anh muốn chứng minh tôi chỉ là con chó của anh thôi phải không, chỉ cần anh ngoắc ngoắc tay thì tôi sẽ ngoan ngoãn vẫy đuôi chạy đến bên cạnh àh? Vậy nên anh nghĩ chỉ cần một cái ôm và một nụ hôn của anh thì cũng đủ để tôi tha thứ tất cả sao...
“Ngưng nhi...” Nếm được vị mặn từ nước mắt trên mặt cô, anh cảm thấy hốt hoảng.
“Anh muốn gì cứ nói thẳng đi!” Cô gạt đi nước mắt. “Có một trò mà diễn đi diễn lại mãi, không thấy chán àh?”
Diễn trò? Tay Diệp Dịch Lỗi đặt trên cơ thể Băng Ngưng từ từ buông xuống, ý cô nói là anh đang giở trò đùa cợt cô?
“Nếu như anh chỉ muốn chứng minh rằng tôi không thể quên được anh, vậy anh thành công rồi đó. Còn nếu như... Anh muốn mượn trò này để làm nhục tôi thì xin lỗi, tôi không rảnh.” Đau thấu tim là như thế nào, nếm một lần là đủ rồi.
“Em có ý gì?” Giọng của Diệp Dịch Lỗi lạnh nhạt dần.
“Không phải anh đang muốn chứng minh là chỉ cần dùng một nụ hôn là đủ làm tôi xiêu lòng rồi sao...”
“Đủ rồi!” Diệp Dịch Lỗi khẽ quát, những cảm xúc trong lòng cũng bị lời nói lạnh lùng của cô dập tắt. Anh câm hận nhìn cô gái bé nhỏ tuyệt tình trước mặt. ‘Diệp Dịch Lỗi, mày mượn rượu giả say đến đây là để tự chuốc nhục sao?’ Nhưng... Tại sao? Rõ ràng là anh hận cô nhất trên đời, những chuyện mà cô làm không thể nào tha thứ được, nhưng anh vẫn luôn cố chấp không buông tay, không rời xa cô được.
“Nói cho anh biết, làm thế nào mới có thể lạnh lùng được như em? Làm thế nào để quên đi một người đã từng yêu?”
“Rất đơn giản...” Băng Ngưng ngẩng đầu đối mặt với anh, nở nụ cười.