Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 146: Chương 146: Chương 131: E-mail nặc danh




“Rất đơn giản. . . . . .” Băng Ngưng ngẩng đầu lên, trên mặt lại lộ nụ cười. Nụ cười của cô làm Diệp Dịch Lỗi cảm thấy lo lắng. Quả nhiên, cô nói ra lời tàn nhẫn: “Đã có lúc từng bị tổn thương, đau đớn, khổ sở đến nỗi không chịu đựng được, nhưng qua một thời gian thì sẽ quên thôi. . . .”

Tổn thương, đau đớn sao? Băng Ngưng, em là đang nói anh sao? Không phải em cũng đã khiến anh tổn thương giống như vậy sao? Chẳng qua bản thân em không biết mà thôi. . . .

“Đợi đến khi quên rồi, thì sẽ không còn yêu nữa. . . . . . , không thương, cũng sẽ không đau.”

Nhìn bộ dạng Băng Ngưng, Diệp Dịch Lỗi đột nhiên bật cười. Lúc đầu còn cười khẽ, sau đó biến tiếng cười trở nên to hơn.

“Nói thật tốt.” Anh gật đầu:“Thì ra Ngưng nhi của anh thông minh như vậy. . . . . .” Tuyệt tình như vậy.

Băng Ngưng nắm bàn tay thật chặt, không thì sẽ như thế nào? Xảy ra nhiều chuyện như vậy, còn chưa học học được sự thông minh sao.

Lâm Thanh Âm luôn đứng ở ngoài cửa nghe hai người nói chuyện, tay túm chặt lấy quần áo. Đúng là mẹ nào con đấy. Dù mình có “Dốc lòng dạy” như thế nào thì trong nội tâm cũng sẽ không thay đổi, cô và mẹ cô ‘ tuyệt tình ’ giống nhau. Ha ha. . . . . . Nếu như ban đầu mình cũng có thể quyết tâm như vậy, có phải cũng sẽ không khổ sở như vậy cả đời không.

Gruh. Gruh. Gruh. Điện thoại di động đột nhiên rung lên khiến Lâm Thanh Âm giật mình. Cũng may đặt ở chế độ rung nên không có kinh động người ở bên trong. Nhìn dãy số lạ, trong lòng của bà có chút lo lắng.

“Alo?” Lâm Thanh Âm cẩn thận mở miệng.

“Diệp phu nhân! Cô khỏe chứ. . . .” Điện thoại bên kia truyền tới âm thanh của một người đàn ông.

“Anh là ai?” Bà cảnh giác hỏi.

“Muốn biết tôi là ai, vậy tới tìm tôi không phải sẽ biết được sao!” Người đàn ông cười cực kỳ lỗ mãng.

“Nực cười, anh là ai có liên quan gì tới tôi chứ!” Lâm Thanh Âm cười lạnh, đang định cúp điện thoại.

“Bà nội của cô tên là Linh nhi đúng chứ!” Giọng nói đầu bên kia không nhanh không chậm truyền đến, nhưng lại làm cơ thể Lâm Thanh Âm cứng đờ.

“Ngày mai tôi ở tiệm cafe đối diện công ty chờ cô, cô sẽ đến thôi. Ha ha. . . . . .”

Lâm Thanh Âm cầm điện thoại hồi lâu mới thả tay xuống. Dựa vào vách tường, bà đỡ lấy thân thể của mình. Linh nhi, đó là tên của bà nội. Nhưng bên ngoài không có người biết vì đó là tên thân mật, chỉ có ông nội mới gọi bà như vậy. Lý do đầu tiên Lâm Thanh Âm nghĩ tới chính là việc ấy, chẳng lẽ. . . . . . Người này chính là đông bọn của Diệp Thiệu Kỳ sao?

Chuyện này, cuối cùng vẫn không giấu diếm được sao? Nắm thật chặt quả đấm, không, đã qua mười hai năm rồi, bà không thể để cho chuyện này bị lật ra, không thể. . . . . .

*****************

Diệp Thị.

Diệp Dịch Lỗi ngồi ở trong phòng làm việc. Nếu là trước đây, với tửu lượng của anh thì hôm qua uống rượu không nhiều, căn bản chưa đến mức uống say, nhưng không biết vì sao đau đầu lợi hại như vậy.

“Giám đốc! Tôi đã điều tra Đường Sâm theo lời của anh. Nhìn bên ngoài thì thân phận của ông ta không có gì kỳ lạ, tất cả chuyện làm ăn trong nhiều năm qua đều là hợp pháp, nhưng. . . . . . Tư liệu của người này chỉ có thông tin từ lúc bắt đầu đến Pháp hai mươi sáu năm trước, chuyện còn lại đều trống không, giống như là không xuất hiện một người như vậy.”

“Thật sao?” Diệp Dịch Lỗi ngẩng đầu lên, trước đấy hai mươi sáu năm đều trống không, vậy có phải có khả năng là không có người tên Đường Sâm này không?

“Còn có. . . . . .” Văn Tuấn nhìn Diệp Dịch Lỗi một chút, muốn nói lại thôi.

“Có lời gì cứ nói.”

“Chuyện này không biết có đáng tin hay không. Lúc đầu khi đang điều tra thì không có tra được cái này. Nhưng hai ngày trước, đột nhiên tôi nhận được một e-mail nặc danh, nói. . . . nói. . . .”

“Có lời gì cứ nói, dài dòng cái gì.” Diệp Dịch Lỗi phiền não nói.

“Trong e-mail có nhắc tới, mẹ của Lạc tiểu thư đã từng là người yêu của phó tổng giám đốc, hơn nữa, hơn nữa. . . . Hai người còn có một đứa bé.”

“Cậu nói cái gì?” Diệp Dịch Lỗi vọt đứng dậy.

“Trước mắt anh không nên kich động, chuyện này nói không chừng là giả thôi!” Văn Tuấn lập tức nói. Chuyện lần trước của Hứa Kiệt đã đủ để anh ta rút ra bài học rồi.

Cánh tay của Diệp Dịch Lỗi chống lên bàn để đỡ lấy mình.Là mình nghe lầm sao? Anh ta nói, mẹ của Ngưng nhi là mối tình đầu của ba. Bọn họ, còn có một đứa bé. . . . . .

“Giám đốc. . . .”

“Cậu đi ra ngoài trước đi!”

Diệp Dịch Lỗi cố giả bộ bình tĩnh. Thật ra thì từ nhỏ đến lớn anh đều biết, trong lòng của ba luôn luôn không có cách nào quên được một người phụ nữ, nhưng mà dù thế nào cũng không nghĩ tới người đó sẽ là mẹ của Băng Ngưng. Ha ha. . . . Anh và Ngưng nhi còn có chung một người chị gái ư? Đây là chuyện cười sao! Có ai có thể tới nói cho anh biết, đâu mới là chuyện cười?

“Mấy thứ này không nhất định có thể tin , năm đó cảnh sát. . . . . .”

“Vậy thì đi điều tra về nhà họ Lạc.” Diệp Dịch Lỗi trầm giọng nói, thân thể phát run một chút.

Ngày đó, rõ ràng Lưu Duệ Hàng nhắc tới vụ hỏa hoạn của nhà họ Lạc, anh ta đã nói rõ chuyện này có liên quan đến nhà họ Diệp. Nếu như e-mail là thật, như vậy thì có lý do. Vậy sẽ là ai đây? Mẹ vì đố kỵ với người phụ nữ kia đã giữ lấy trái tim của ba sao? Hay là ba vì người phụ nữ kia gả cho người khác.

Sau khi Văn Tuấn ra ngoài, cuối cùng Diệp Dịch Lỗi không còn có hơi sức để chống đỡ. Nếu như là thật, vậy anh và Ngưng nhi biết làm sao bây giờ? Nếu như Ngưng nhi biết người nuôi lớn mình là hung thủ hại chết ba mẹ của cô . . . .

“Không, không thể nào.”

Anh lắc đầu một cái. Chuyện nhà họ Lạc năm đó, cảnh sát rõ ràng kết án là ngoài ý muốn. Lời nói của Lưu Duệ Hàng sao có thể tin. Lhông cần tự hù dọa mình, sẽ không, không. . . .

Giờ phút này, đột nhiên anh rất muốn thấy Băng Ngưng, muốn nhìn thấy ngay lập tức. Nghĩ như vậy, anh liền cầm chìa khóa xe đi ra ngoài. Giữa bọn họ đã tồn tại quá nhiều trở ngại rồi, không thể chịu thêm những thử thách nữa. Nếu như chuyện này là thật, người gửi e-mail kia có thể gửi cho bọn họ, có phải cũng sẽ gửi cho Băng Ngưng không. . . . . .

Trong đại sảnh Diệp Thị có tiếng ồn áo huyên náo. Diệp Dịch Lỗi mới ra khỏi thang máy liền nghe thấy một tiếng gào thét bén nhọn.

“Để cho tôi đi vào!”

Nhìn về hướng giọng nói kia phát ra, lúc này Điền Mộng Phỉ đang xảy ra mâu thuẫn với hai bảo vệ trước cửa công ty. Cái bộ dạng kia giống như một người đàn bà chanh chua ở ngoài chợ, đâu còn chút dáng vẻ của thiên kim tiểu thư thường ngày nữa.

“Anh Dịch, Anh Dịch!” Nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi, Điền Mộng Phỉ lớn tiếng la lên.

Dùng sức tách hai bảo vệ ra, chạy như bay về phía Diệp Dịch Lỗi. Giày cao gót hình như cũng không vừa chân cô ta, lảo đảo hai cái liền ngã trên nền đá cẩm thạch ngay trước mặt của anh.

Hừ! Thật giống như là cố ý. Cô ta khổ sở rên một tiếng, yểu điệu chống tay xuống đất rồi mới ngẩng đầu lên.

“Anh Dịch. . . .” Cô ta gọi vô cùng mềm mại.

Diệp Dịch Lỗi nhìn xuống cô ta, không thấy một thân hàng hiệu như thường ngày, không có trang sức đắt tiền, không trang điểm tinh tế. Lúc này nhìn cô ta nhếch nhác vô cùng.

“Anh Dịch!” Thấy Diệp Dịch Lỗi không có ý định đỡ mình dậy, cô ta chủ động giơ tay lên, nhưng ngoài dự đoán là anh vẫn không có chút hành động gì như cũ.

“. . . . . .”

Cô ta hơi mím môi. Lúc này, tất cả mặt mũi, tôn nghiêm gì đó đều không quan trọng, mục đích của cô ta là người đàn ông trước mắt này.

“Anh Dịch! Rốt cuộc em cũng gặp được anh.” Cô ta lau nước mắt.

Cô ta không nhớ đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, cũng không nhớ được đã tới nhà họ Diệp bao nhiêu lần, nhưng không một lần nào thấy được anh. Lần này nếu như không phải là cô ta xông vào, chỉ sợ anh đã không còn ở công ty.

“Có chuyện gì sao?” Nhìn người phụ nữ đang giả bộ trước mặt, Diệp Dịch Lỗi lạnh nhạt hỏi.

“Anh Dịch! Anh thật sự không cần em nữa sao?”

Ánh mắt buồn bã cộng với giọng nói làm bộ đáng thương, đáng lẽ đủ để khiến cho một người đàn ông động lòng trắc ẩn. Nhưng lúc này Diệp Dịch Lỗi cũng rất không nể mặt mà bật cười.

“Ha ha. . . . . .” Anh buồn cười nhìn phụ nữ này nói; “Lúc nào thì tôi từng muốn cô?”

“. . . . . .” Lời anh nói nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán Điền Mộng Phỉ.

“Anh Dịch! Anh thật sự tuyệt tình như vậy sao?” Cô ta kéo lấy vạt áo của anh năn nỉ: “Giúp em một chút thôi, có được không?”

“Không phải nhà họ Điền vẫn nghi ngờ sự việc là do tôi làm sao?”

“Không phải, không phải vậy!” Cô ta dùng sức lắc đầu.

“Chúng tôi không có nghĩ như vậy, đều là do cái đứa lẳng lơ Điền Mộng Manh kia không biết kiềm chế bản thân, còn liên lụy chúng tôi. Anh Dịch! Nể mặt giao tình trước đây của chúng ta mà giúp em một chút, có được không?” Cô ta vừa khóc vùa nói: “Em thật sự sắp chống đỡ không nổi nữa rồi!”

Từ khi ra đời đến giờ, hơn hai mươi năm qua, có lúc nào cô ta phải trải qua một ngày sống khổ đâu. Bây giờ ở nhà ông ngoại còn phải xem sắc mặt của người khác, ngay cả đồ dùng cũng là dùng lại của người khác.

“Tôi để cô đứng đây đã là cho các người mặt mũi rồi. Nếu không phải nghĩ đến giao tình trước kia, tôi sẽ ở đây nói nhảm với cô sao?” Hất tay của cô ta ra, Diệp Dịch Lỗi phủi vạt áo.

“Anh Dịch. . . .”

“Về sau xin cô không cần gọi tôi như vậy nữa!” Diệp Dịch Lỗi lạnh lùng nói: “Điền Mộng Phỉ! Nếu như cô biết điều, cũng đừng xuất hiện trước mặt của tôi.”

“Đừng mà.” Điền Mộng Phỉ chưa từ bỏ ý định nhào tới ôm lấy anh nói: “Em thật sự rất yêu anh, đừng không để ý đến em, không cần nhẫn tâm với em như vậy. . . . . .”

“Tôi không giết cô, đã coi là nhân từ rồi!” Lời nói của anh lạnh lùng khiến Điền Mộng Phỉ nghe thấy cả kinh.

“. . . . . .”

“Tôi đã sớm cảnh cáo cô, không nên động đến Ngưng nhi. Là bản thân cô không nghe lời.”

“Anh Dịch! Em không có, không có!” Cô ta dùng sức lắc đầu. Làm sao anh lại biết?

“Chính miệng Điền Quân đã thừa nhận tất cả với tôi, cô còn dám ngụy biện?” Diệp Dịch Lỗi đẩy cô ta ra.

“Điền Mộng Phỉ, có phải cô không tin lời tôi nói lần trước không?” Anh chậm rãi ngồi xổm xuống.

Lời nói sao? Nói cái gì?

“Lúc đầu tôi còn không định tính toán, nhưng cô lại tự mình đưa tới cửa. Cô nói xem. . . . Không phải tôi nên tìm người làm lại những chuyện mà cô đã làm với Băng Ngưng để trả thù cho cô ấy sao?”

“Không.... không cần!” Nghe anh nói như vậy, trọng nháy mắt Điền Mộng Phỉ liền hoảng hốt.

“Anh Dịch! Em không dám, không dám nữa.” Cô ta quỳ xuống cầu xin: “Cầu xin anh bỏ qua cho em có được không? Nhìn bây giờ em thê thảm như vậy, anh Dịch, đừng!”

“Giám đốc.” Văn Tuấn vội vã từ trong thang máy chạy đến nói: “Nhận được điện thoại nhà anh bảo anh lập tức trở về, nói là có việc gấp!”

Việc gấp sao? Diệp Dịch Lỗi bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ là Ngưng nhi sao?

“Hôm nay tôi không có thời gian so đo với cô. Điền Mộng Phỉ! Tốt nhất cô đừng chọc đến tôi nữa.” Lạnh lùng trừng cô ta, Diệp Dịch Lỗi nói: “Mời cô ta ra ngoài. Nói với bảo vệ, nếu về sau người phụ nữ này đi vào nữa, vậy bảo bọn họ đến bộ phận nhân sự lấy tiền lương rồi cút đi!”

Điền Mộng Phỉ khóc, nắm thật chặt quả đấm. Anh Dịch Lỗi, anh thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Vì con tiện nhân đó. Thật không ngờ anh lại tổn thương em, ha ha. . . .Đang khóc, cô ta chợt bật cười. Mày đã thảm như vậy, còn sợ gì sẽ thảm thêm chút nữa sao. . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.