Diệp Thiệu Quân bị bắt cóc, không tra ra được thêm manh mối nào, mà bọn bắt cóc sau cuộc gọi hôm trước thì lại bặt vô âm tín. Dường như là muốn hành hạ chơi đùa với bọn họ, vì vậy mà Diệp Dịch Lỗi càng thêm chắc chắn nghi vấn ban đầu của mình, mục tiêu của bọn bắt cóc không phải đơn giản chỉ là tiền chuộc mà là muốn trả thù nhà họ Diệp. Cũng không điều tra được gì từ Lưu Duệ Hàng, bên phía Đường Sâm cũng không có gì bất thường cả, anh hoàn toàn không có một chút đầu mối nào.
Mỗi ngày Lâm Thanh Âm ở nhà lo lắng bất an, không màng ăn uống, chỉ hận không thể ôm luôn cái điện thoại mà ngủ, nhưng vẫn không có một chút tin tức nào. Diệp Dịch Lỗi đón Diệp Triển Bằng từ nhà cũ về biệt thự để có thể cử người bảo vệ cẩn thận hơn. Dường như mỗi người trong nhà đều tự nhận biết được tình hình căng như dây đàn lúc này, ai nấy cũng đều bồn chồn không yên. Có phải có chuyện lớn gì sắp xảy ra không...
Bệnh viện.
Mỗi ngày Băng Ngưng đều ở lì trong phòng bệnh, ngoài cửa luôn có người thay phiên canh chừng, ngay cả bác sĩ và y tá muốn vào thăm bệnh cũng phải qua một lượt kiểm tra cẩn thận. Cô không biết Diệp Dịch Lỗi làm vậy có mục đích gì, khi cô hỏi tình hình trong nhà thì anh cũng chỉ trả lời qua loa cho có, mỗi lần đến thăm cô anh chỉ ngồi trong chốc lát liền vội vã rời đi, mặc dù nhìn ngoài mặt anh vẫn tỏ ra bình tĩnh không có việc gì nhưng Băng Ngưng biết, chuyện lần này nhất định rất nghiêm trọng, khó mà giải quyết cho ổn thoả được...
Mọi người trong công ty đều đang đồn ầm lên, có phải công ty đang gặp vấn đề lớn gì không, không biết có vượt qua được không. Những tin đồn này làm cho lòng người hoang mang lo âu, tất cả mọi người không ai còn tinh thần làm việc nữa, thậm chí có người đã đi tìm công việc mới.
Diệp Dịch Lỗi day day trán, tin đồn ở công ty không nghi ngờ gì là do Lưu Duệ Hàng tung ra, nhưng lúc này anh đã không còn tâm trí đâu mà trấn an lòng người. Liên tục căng thẳng mấy ngày mấy đêm, cả người anh mệt muốn chết, không biết còn chống đỡ được bao lâu nữa đây. Chưa kể đến việc còn chưa gom đủ tiền chuộc, coi như gom đủ rồi thì cũng không biết địa điểm giao tiền ở đâu. Bọn bắt cóc từ đó đến nay không hề có động tĩnh gì, cũng không điều tra thêm được gì từ Đường Sâm. Ngày tháng trôi qua chậm chạp, mọi chuyện đều không có tiến triển nào.
“Giám đốc, hay là chúng ta báo cảnh sát đi!” Văn Tuấn lo lắng đề nghị.
“Bây giờ bọn bắt cóc đang án binh bất động, báo cảnh sát thì có ích gì. Có thể âm thầm bắt cóc ba tôi từ trong nghĩa trang mang đi mà thần không biết quỷ không hay như vậy cũng đã nói lên bọn chúng không phải tầm thường. Nếu như muốn nhắm vào nhà họ Diệp thì chắc chắn bọn chúng đã có sự chuẩn bị kĩ càng. Cho dù có báo cảnh sát, cũng không có kết quả gì đâu.”
“Nhưng... Nếu chúng ta có giao tiền chuộc thì cũng chưa chắc bọn chúng sẽ bỏ qua...” Văn Tuấn càng nói càng nhỏ.
“Nhưng nếu giờ báo cảnh sát thì có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng của ba tôi.” Bây giờ chỉ còn cách duy nhất là đợi bọn chúng liên lạc lại thôi.
Diệp Dịch Lỗi tựa lưng vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại. Anh cũng đã hỏi mẹ những chuyện của Đường Sâm, nhưng kì lạ là mẹ cũng không biết gì về người đàn ông này. Việc này nếu không phải là do đối thủ trên thương trường làm thì cũng là vì trả thù riêng. Xoa xoa thái dương, một chút đầu mối cũng không tìm được, ai đó có thể cho anh chút manh mối không...
“Cậu ra ngoài trước đi, còn nữa. Từ giờ về sau cậu cũng phải chú ý an toàn.” Diệp Dịch Lỗi nhắc nhở. Không biết có phải đã trở nên mẫn cảm hơn hay không mà anh đột nhiên cảm thấy sợ cảm giác này, sợ những người bên cạnh đột ngột xảy ra chuyện, sợ liên luỵ đến người khác.
Văn Tuấn ngẩn người, sau đó mới gật gật đầu tỏ ý đã biết. Diệp Dịch Lỗi nổi tiếng lạnh lùng mà cũng có lúc quan tâm đến người khác như thế này sao. Ha ha... Thật khó tin. Anh ta không nhịn được mà nhoẻn miệng cười vui vẻ.
Văn Tuấn vừa rời khỏi phòng, anh liền ằm gục xuống bàn. Mọi chuyện rối như mớ bòng bong, khó mà lần ra được nguyên do. Rõ ràng là cực kì mệt mỏi nhưng anh không sao ngủ được. Đúng lúc này thì điện thoại di động vang lên, anh giật mình ngồi bật dậy.
“Alô! Cái gì? Được! Tôi lập tức đến ngay.” Sau đó Diệp Dịch Lỗi cầm chìa khoá vội vã chạy đi, hình như có việc gì đó quan trọng lắm.
Bệnh viện.
“Aaa... Đau quá, đau quá... Cho tôi thuốc, thuốc...” Tiếng kêu gào thê thảm khổ sở của Băng Ngưng vang vọng khắp hành lang bệnh viện, trong phòng bệnh các bác sĩ và y tá đều đang kềm chế cô lại. Trên tay bọn họ đều có rất nhiều dấu vết bị cào cấu, ngay trên người Băng Ngưng cũng có không ít vết trầy. Trán cô rịn ướt mồ hôi, đôi môi cũng cắn chặt đến bật máu, có thể thấy được là cô đang đau đớn hết mức nào.
“Buông tôi ra, buông ra!” Băng Ngưng gào thét, cô không ngừng giãy giụa làm giường bệnh cũng kêu kẽo kẹt, âm thanh này khiến cho hai anh bảo vệ đứng ngoài cửa cũng đổ mồ hôi lạnh theo.
Diệp Dịch Lỗi vừa bước ra khỏi thang máy là đã nghe thấy tiếng kêu gào đau đớn của Băng Ngưng, tim anh như ngừng đập. “Đã xảy ra chuyện gì?” Anh vọt thẳng vào phòng bệnh. Lúc nghe điện thoại anh cũng đã loáng thoáng nghe thấy tiếng la hét của Băng Ngưng truyền vào, nhưng mà... Sao đột nhiên lại như vậy?
“Bắt đầu từ sáng nay thì Lạc tiểu thư đã không ngừng kêu đau đầu, vốn tưởng rằng uống thuốc giảm đau xong nghỉ ngơi một chút là sẽ ổn, nhưng không ngờ càng ngày cơn đau càng nghiêm trọng hơn.” Bác sĩ gấp đếm mức đầu đổ đầy mồ hôi.
“Ngưng nhi!” Diệp Dịch Lỗi bước lên nắm chặt tay cô, đã lâu không thấy Băng Ngưng kêu đau đầu rồi, anh còn tưởng là bệnh đã khỏi, nhưng sao giờ lại... “Vậy các anh mau nghĩ cách đi chứ!” Nhìn dáng vẻ đau đớn của Băng Ngưng, Diệp Dịch Lỗi không kềm được quát lên.
“Chúng tôi kiểm tra và phát hiện được Lạc tiểu thư đã sử dụng thuốc giảm đau trong một thời gian dài, đó là Pethidin hydroclorid*” Bác sĩ nói. “Loại thuốc này không thể uống thường xuyên được, sẽ có tác dụng phụ.”
“Cái gì?” Diệp Dịch Lỗi không thể tin được.
“Cho nên tôi nghĩ, đột nhiên Lạc tiểu thư bị đau đầu dữ dội thế là do trong khoảng thời gian nằm viện không sử dụng thứ thuốc đó, hôm nay bị tái phát nên mới nghiêm trọng như vậy. Đau do bệnh ở tai chỉ là một phần, phần còn lại chắc hẵn là do tác dụng phụ của thuốc giảm đau đó.”
Pethidin? Sao Ngưng nhi lại có được loại thuốc này? Tay nắm chặt. Tư Đồ Mạch, tên khốn...
Trong lòng Diệp Dịch Lỗi đấu tranh dữ dội, loại thuốc này không thể lạm dụng, nhưng anh thật sự không đành lòng nhìn Băng Ngưng khổ sở như vậy. Anh ôm chặt Băng Ngưng trong ngực, mặc cho cô cắn bả vai mình.
Mùi máu tanh tràn ngập trong miệng, Băng Ngưng mở mắt ra nhìn, là Diệp Dịch Lỗi. Một giọt nước mắt khẽ lăn xuống...
“Cho cô ấy dùng thuốc đi!” Diệp Dịch Lỗi khó khăn ra quyết định. Nhưng Băng Ngưng không đợi được đến lúc bác sĩ tiêm thuốc cho thì cô đã ngất đi, nhìn toàn thân Băng Ngưng ướt đẫm, Diệp Dịch Lỗi siết chặt tay thành quyền...
——— ————
Tư Đồ Mạch nhận được điện thoại của Diệp Dịch Lỗi liền chạy thẳng một mạch đến bệnh viện. Anh bị lời nói của Diệp Dịch Lỗi doạ sợ hết hồn. Chuyện Băng Ngưng nằm viện, anh không hề hay biết, gần đây xảy ra quá nhiều việc, anh ta cũng không còn tinh thần mà lo những chuyện khác. Anh ta vừa bước ra khỏi thang máy thì một bóng người chợt nhào tới, giơ tay ra đòn, may mà anh ta phản ứng nhanh nên tránh được một đòn, đợi khi đứng vững lại thì thấy Diệp Dịch Lỗi bừng bừng khí thế đứng trước mặt.
“Diệp thiếu gia, anh có ý gì?” Tư Đồ Mạch bất mãn.
Mắt Diệp Dịch Lỗi loé lên chút kinh ngạc, cậu ta không phải là bác sĩ sao? Nhưng lại có thể dể dàng tránh né được cú đấm nhanh gọn dứt khoác của anh. Dường như Tư Đồ Mạch cũng nhận ra được điều này, tay bất giác nắm chặt.
“Anh có ý gì?” Tư Đồ Mạch lại hỏi một lần nữa.
“Ỳ gì ư?” Diệp Dịch Lỗi cười. “Cậu đã làm gì Ngưng nhi?”
“Tôi làm gì cô ấy?” Anh ta lạnh lùng hỏi. “Diệp thiếu gia, hôm nay nếu như không phải anh gọi điện thoại cho tôi... Thì tôi cũng chẳng biết Băng Ngưng đang nằm viện, anh vừa thấy mặt đã lên tiếng chất vấn tôi, có phải hơi bất lịch sự không?”
“Cậu còn dám nói.” Đột nhiên Diệp Dịch Lỗi bước lên nắm lấy cổ áo Tư Đồ Mạch. “Cậu thân là bác sĩ, đương nhiên phải biết rõ Pethidin không thể sử dụng bừa bãi, đúng chứ?”
“Nực cười!” Anh ta nhìn Diệp Dịch Lỗi từ trên xuống dưới. “Tôi đương nhiên biết...” Đang nói một nữa, đột nhiên Tư Đồ Mạch sững người lại. Chẳng lẽ Băng Ngưng...
“Sao không nói tiếp nữa?” Diệp Dịch Lỗi trừng mắt nhìn chằm chằm Tư Đồ Mạch. “Chột dạ rồi phải không?” Anh đang giơ nắm đấm lên định đánh tiếp thì bất ngờ Tư Đồ Mạch lại đẩy anh ra, chạy thẳng về phòng bệnh cuả Băng Ngưng. Lúc này trong phòng đã yên tĩnh lại, các bác sĩ đang khám cho cô.
Băng Ngưng mệt mỏi ngồi im lặng trên giường, ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự, như một cái xác không hồn.
“Tôi là bác sĩ riêng của cô ấy, đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ tình trạng của cô ấy ra sao?” Anh ta chạy đến lo lắng hỏi.
“Lạc tiểu thư bị đau đầu không ngừng, sau đó đột nhiên ngất đi, bây giờ đang làm kiểm tra chi tiết cho cô ấy. Kết luận ban đầu là do bệnh cũ tái phát, nhưng... Không biết vì sao Lạc tiểu thư lại không thể nghe được nữa.”
“Anh nói gì?” Tư Đồ Mạch lớn giọng hỏi. “Không nghe được nữa?”
“Ừm, hiện tại Lạc tiểu thư không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào, tình hình chi tiết thì còn cần phải kiểm tra tỉ mỉ mới biết được.”
“Sao. Sao lại như vậy?” Tư Đồ Mạch cả kinh, chẳng lẽ...
“Cậu còn dám hỏi tại sao ư?” Đột nhiên một giọng nói giận dữ bén nhọn vang lên, tiếp đó Lâm Thanh Âm như người điên xông tới tát Tư Đồ Mạch một cái thật mạnh.
“Chát—!” Quá bất ngờ, Tư Đồ Mạch không kịp đề phòng đã lãnh trọn cái tát của Lâm Thanh Âm, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Chuyện gì vậy?
“Đồ khốn kiếp, tôi tin tưởng cậu như vậy nên mới giao con gái tôi cho cậu chăm sóc. Nhưng sao cậu nỡ lòng làm thế? Sao có thể?” Bà ta xông lên nắm lấy cổ áo của Tư Đồ Mạch mà run mà lắc.
Không có chút phòng bị nào, càng không biết đang xảy ra việc gì, Tư Đồ Mạch sững sờ, thậm chí quên cả đau.
“Sao cậu nỡ ra tay hãm hại Ngưng nhi của tôi chứ. Tại sao?” Bà ta khóc lóc thảm thương.
Hại Ngưng nhi? Đầu óc Tư Đồ Mạch rối nùi một cục, đợi đến khi anh ta phản ứng được thì tất cả đã không còn kịp nữa. Lâm Thanh Âm lấy trong túi ra một xấp hình và tài liệu, ném thẳng lên người anh ta, từng bức từng bức rơi lả tả trên mặt đất.
“Cậu thông đồng với người nhà họ Điền hãm hại con gái tôi phải không? Nói! Có phải các người đã ngầm mưu tính từ trước rồi đúng không?”
Băng Ngưng không nghe được gì, nhưng cô có thể thấy được rõ ràng những lời Lâm Thanh Âm nói. Bà nói Tư Đồ Mạch hại cô? Sờ sờ tai, cô nhìn Tư Đồ Mạch xong lại nhìn những bức hình rơi dưới đất, tất cả đều là hình chụp anh ta ra vào nhà họ Điền hoặc là đi cùng với bọn họ, có vẻ rất thân mật. Băng Ngưng kinh ngạc nhìn không chớp mắt, suýt chút nữa là té từ trên giường xuống.
“Ngưng nhi... “ Tư Đồ Mạch tiến lên dìu cô nhưng lại bị cô ghét bỏ đẩy ra.
Băng Ngưng nhìn những bức hình dưới đất, nước mắt tuôn rơi. Xấp tài liệu trên mặt đất kia chính là tài liệu năm xưa nhà họ Điền nhận nuôi Tư Đồ Mạch. Uổng cho cô luôn xem anh ta là bạn, tin tưởng hết mực, nào ngờ anh ta lại chính là người hãm hại cô. Nhặt những bằng chứng kia lên, cô bật cười lớn, sau đó đột nhiên cô quăng hết những gì cầm trong tay vào người Tư Đồ Mạch, đứng dậy túm lấy cổ áo của Tư Đồ Mạch.
“Sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao?” Cô gào lên, trong mắt không giấu được vẻ thất vọng. “Các người đã lập mưu từ trước rồi đúng không? Là anh cố ý làm vậy phải không? Tôi đã làm gì sai? Sao các người lại đối xử với tôi như thế, tại saooo...”
(*) Pethidin hydroclorid là một thuốc giảm đau trung ương tổng hợp có tính chất giống morphin, nhưng pethidin có tác dụng nhanh hơn và thời gian tác dụng ngắn hơn so với morphin. Pethidin được dùng để làm giảm đau trong các trường hợp đau vừa và đau nặng. Pethidin có thể gây nghiện thuốc giống kiểu nghiện morphin và do đó có nguy cơ bị lạm dụng.