Tư Đồ Mạch mặc cho Băng Ngưng chất vấn, cái thân phận này cũng bị phát hiện. Điền Mộng Phỉ nói đúng, Băng Ngưng hận anh ta đến chết.
“Ngưng nhi, Ngưng nhi!” Lâm Thanh Âm khóc.
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi! Là mẹ không tốt, đều tại mẹ không tốt. . . . . .”
Cánh tay bà ôm lấy cả thân thể đều đang run lên của Băng Ngưng. Bàn tay run rẩy của cô siết chặt lấy vạt áo của bà.
“Anh nói chúng ta là bạn bè mà! Chúng ta là bạn bè . . . .” Cô đau khổ nhìn Tư Đồ Mạch.
Tư Đồ Mạch nắm tay thật chặt, không biết phải giải thích như thế nào, cũng biết, căn bản là không thể giải thích rõ ràng được . . . .
“Tư Đồ Mạch! Cái tên khốn kiếp!” Diệp Dịch Lỗi xông lên đấm một quyền, Tư Đồ Mạch không có tránh né mà hứng chịu toàn bộ. Lực đánh rất lớn khiến cho anh ta lui về phía sau mấy bước, nặng nề đập vào mặt bàn.
“Tại sao phải làm như vậy?” Diệp Dịch Lỗi níu lấy cổ áo của anh ta.
“Tôi đã cảnh cáo cậu rồi, muốn cậu cách xa Băng Ngưng một chút.” Giọng nói của anh lạnh như vậy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đóng băng người khác. Đầu đuôi sự việc thật sự nằm ngoài dự liệu của anh. Lại lịch của bác sĩ này bọn họ còn chưa từng điều tra qua, vì vậy không khác gì đặt một quả bom hẹn giờ bên cạnh Băng Ngưng.
“Thật là đáng tiếc!” Tư Đồ Mạch thoải mái mà đẩy Diệp Dịch Lỗi ra.
“Ngưng nhi kích động cũng không nói làm gì. Vậy mà anh chỉ có thể nhìn thấy mặt ngoài sự việc thôi sao.” Lau máu ở khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng của anh ta nhìn đôi mắt đỏ bừng của Lâm Thanh Âm, cũng xác định Băng Ngưng không nhìn thấy lời của anh mới chậm rãi mở miệng: “Diệp phu nhân! Bà xác định lúc đầu đến tìm tôi, không phải để ý đến thân phận là con nuôi nhà họ Điền của tôi chứ? Không phải là hi vọng mượn tay nhà họ Điền để tổn thương Băng Ngưng sao?”
“Cậu nói bậy bạ cái gì vậy?” Lâm Thanh Âm hét lên: “Tư Đồ Mạch! Sự việc rõ ràng là do cậu làm. Chúng tôi sẽ không để yên đâu. . . .”
“Vậy thì báo cảnh sát đi!”
Tư Đồ Mạch lạnh lùng nhìn Lâm Thanh Âm. Xem ra thật sự chính mình đã đánh giá thấp người đàn bà này, ha ha. . . . . . Phản ứng của bà ta không chậm, thủ đoạn cũng đủ sắc bén, nhưng có thể tùy tiện tìm mình làm người chịu tội thay sao? Hay là. . . . . . Ngay từ đầu thì đã tính toán cẩn thận. Bà ta muốn tổn thương Băng Ngưng, việc này có thể đẩy trách nhiệm cho nhà họ Điền. Anh ta chỉ tự trách mình đã coi thường người đàn bà này, chưa từng nghĩ tới phòng bị.
Báo cảnh sát sao? Vốn đang định hét lên, đột nhiên Lâm Thanh Âm chợt im lặng. Lời này của cậu ta là có ý gì?
Tư Đồ Mạch nhìn về phía Băng Ngưng, nhưng từ đầu đến cuối đều không nói ra một câu. Chuyện này muốn giải thích thế nào, anh làm thế nào để giải thích rõ ràng. . . . , cô . . . . Không tiếp thu nổi chân tướng sự thật đi. Cho nên, đành thôi vậy!
Diệp Dịch Lỗi vươn cánh tay đem Băng Ngưng đang run rẩy kéo vào trong ngực. Anh an ủi Băng Ngưng đồng thời cũng làm cho mình tỉnh táo, bằng không anh sợ bản thân kích động sẽ giết Tư Đồ Mạch mất. Những tấm hình trên đất kích thích anh thật sâu. Tư Đồ Mạch lại là người nhà họ Điền, xem ra nhà họ Điền đã sớm tính toán tốt rồi!
Điền Tuấn Nam, tôi nhất định bắt ông phải trả giá đắt.
Ánh mắt Diệp Dịch Lỗi lạnh lùng ánh có chút dọa đến Lâm Thanh Âm. Cho tới bây giờ bà cũng chưa từng thấy qua sự thù hận và tàn nhẫn trong mắt anh rõ ràng như vậy, điều đó có thể thấy được chuyện này thật sự đã chọc giận đến anh. Vậy nếu như anh biết. . . . , không, không thể. Tay của bà lặng lẽ nắm chặt.
Tư Đồ Mạch nhìn chằm chằm Diệp Dịch Lỗi một lúc rồi bước ra ngoài.
“Mày hại Ngưng nhi thành ra như vậy, còn muốn đi!” Diệp Dịch Lỗi tiến lên bắt lấy bả vai của Tư Đồ Mạch nhưng anh ta liền tránh khỏi tay anh, ngay cả hộ vệ ở cửa cũng không ngăn lại được. Diệp Dịch Lỗi tức giận, liền trực tiếp đuổi theo.
*************
Ban đêm, bệnh viện trở nên yên tĩnh. Anh đuổi tới cửa, không ngờ Tư Đồ Mạch đang đứng ở đó, giống như chờ anh tới.
“Tư Đồ Mạch. . . . . .”
“Nếu như tôi nói, tất cả đều là do mẹ anh làm, anh nghĩ thế nào?”
“Anh cảm thấy tôi sẽ tin lời nói của anh sao?” Diệp Dịch Lỗi túm lấy cổ áo anh ta, lần này Tư Đồ Mạch không có đẩy anh ra.
“Tôi nói là việc của tôi, tin hay không là tùy anh!” Anh ta cúi xuống nhìn tay của Diệp Dịch Lỗi.
“Tai của Ngưng nhi trở nên nghiêm trọng như vậy, chỉ vì trước đó máy trợ thính vẫn luôn có vấn đề.” Anh ta thản nhiên nói: “Đó là nguyên nhân từ khi Băng Ngưng bắt đầu dùng máy trợ thính thì gặp phải tình trạng nhức đầu. Chẳng qua là lúc đầu triệu chứng không rõ ràng, cho nên không có ai phát hiện ra.”
“Anh đừng đứng đây ăn nói lung tung, mẹ tôi làm sao có thể làm ra chuyện như vậy!”
“Với người khác thì không.” Diệp Dịch Lỗi càng tức giận thì ngược lại, Tư Đồ Mạch càng bình tĩnh hơn: “Nhưng mà với con gái của tình địch cũ thì không dám chắc.”
Nghe lời nói này, Diệp Dịch Lỗi cả kinh. Vậy mà anh ta cũng biết, tình địch cũ, làm sao anh ta lại biết.
“Ở trước mặt Ngưng nhi, tôi không có cơ hội nói là vì lúc này cô ấy sẽ không tin tưởng, cũng lo lắng mẹ anh sẽ làm ra những chuyện khác.” Anh ta nói rõ ràng: “Còn một chuyện, không có bác sĩ kê đơn thì không có cách nào mua được pethidine. Tôi không kê cho cô ấy loại thuốc này, cũng nói với cô ấy không được dùng. Băng Ngưng nằm viện lúc đó biểu hiện cũng tốt hơn. Tôi đã nhắc nhở sau này dù có đau đầu cũng không được dùng nữa, nhưng tại sao bác sĩ lại nói cô ấy có thể sử dụng lâu dài? Sau khi cô ấy nằm viện thì đau đầu liền tái phát, anh cũng không cảm thấy kỳ lạ sao?”
“. . . . . .” Tay Diệp Dịch Lỗi dần dần trở nên vô lực. Rõ ràng không phải người có thể tin được, nhưng lúc này chính mình lại không cách nào không tin lời của anh ta. Từ khi biết có thể trước kia mẹ có liên quan đến vụ hỏa hoạn của nhà họ Lạc thì anh đã không thể tin tưởng mẹ nữa.
“Ai có bản lĩnh mua được thuốc này? Ai có thể khiến Băng Ngưng không đề phòng như thế?”
Tay Diệp Dịch Lỗi như không còn sức lực, buông Tư Đồ Mạch ra.
“Nếu vẫn không tin, anh có thể đi điều tra.” Anh ta lấy ra một tờ danh thiếp rồi nói: “ Máy trợ thính của Băng Ngưng được chế tạo ở đây. Cho nên rất dễ dàng tra được.”
Thật ra thì nguyên nhân lúc nào Băng Ngưng nằm viện cũng luôn là vì tai của cô khiến anh ta liền hoài nghi, cho nên mới lấy đi máy trợ thính của cô. Chỉ là anh ta không nghĩ đến thật sự nguyên nhan là do máy trợ thính.
“Còn nữa, ban đầu Băng Ngưng vì tai nạn xe cộ mất thính giác, rõ ràng là có thể thông qua việc phẫu thuật để chữa khỏi. Tuy nhiên có người đã động tay động chân ở bệnh của cô ấy nằm điều trị. . . .”
Diệp Dịch Lỗi vô lực lui về phía sau một bước. Mẹ, rốt cuộc người đã làm quá bao nhiêu chuyện đáng sợ rồi? Đó là đứa con gái người thương yêu nhất mà!
Nhìn sắc mặt của Diệp Dịch Lỗi dần dần trắng bệch, Tư Đồ Mạch xoay người rồi nói: “Muốn điều tra chuyện của bà anh, có thể bắt tay vào tìm hiểu từ Phương Úc Đình.”
“Rốt cuộc anh là ai?” Diệp Dịch Lỗi hỏi.
Anh ta tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là bác sĩ như vậy. Có thể dễ dàng giải quyết hộ vệ của anh, còn biết chuyenj của bà và Phương Úc Đình.
“Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là, anh đã biết có người sẽ động thủ với nhà họ Diệp, vậy thì bảo vệ người nhà của anh thật tốt, nhất là. . . . Ngưng nhi. Bởi vì người anh để ý là cô ấy, kẻ địch của anh cũng sẽ để ý đến cô ấy. Mẹ anh cũng vậy!”
Anh ta nói xong liền đi thẳng về phía xe của mình.
Diệp Dịch Lỗi cứng đờ một lúc lâu. Chuyện này thật đáng sợ, quá đáng sợ. . . .
Phương Úc Đình? Chẳng lẽ ý của anh ta có người vì Phương Úc Đình, cho nên mới đối phó ba sao?
******************
Lâm Thanh Âm ở trong phòng bệnh chần chừ. Bà không nên để Diệp Dịch Lỗi đuổi theo, nếu như Tư Đồ Mạch nói gì đó thì làm thế nào? Sớm biết vậy thì không nên để Tư Đồ Mạch lấy đi máy trợ thính của Ngưng nhi. Bà hối hận siết chặt bàn tay, không biết anh ta có nghi ngờ không. Ánh mắt lạnh lùng nhìn một chút Băng Ngưng trên giường, sắc mặt của bà trầm xuống. Nhìn phản ứng hôm nay của Dịch Lỗi có thể thấy anh thật sự rất quan tâm đến Băng Ngưng, cho nên. . . . Bà không thể để cho anh tiếp tục trầm luân, tuyệt đối không được. . . .
Lúc Diệp Dịch Lỗi quay lại thì không nhìn tới Lâm Thanh Âm mà đi thẳng tới bên người Băng Ngưng, ôm lấy cô. Nhắm mắt lại, hít thật sâu mùi hương mà anh quen thuộc, đây chính là phương pháp để làm cho chính mình tỉnh táo.
“Dịch Lỗi! Sao lại đi lâu như vậy, cậu ta đâu?”
“. . . . Không có đuổi kịp.” Rất lâu anh mới phun ra mấy chữ: “Con tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”
Nghe lời của con, Lâm Thanh Âm thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, hoàn hảo. Chỉ là. . . . Vẫn không thể xem thường. Hiện tại thì anh không biết, không có nghĩa là sau này sẽ không, huống chi. . . . Còn có Lưu Duệ Hàng lucsnaof cũng nhìn chằm chằm vào bà. Cần có biện pháp giải quyết hai người bọn họ mới phải, vừa có thể để cho Dịch Lỗi chết tâm, vừa có thể loại bỏ được Lưu Duệ Hàng. . . .
Sau khi trút hết những cảm xúc trong lòng, đột nhiên Băng Ngưng bình tĩnh đến khác thường, Diệp Dịch Lỗi vẫn nắm thật chặt tay Băng Ngưng. Nếu như cô ấy mà biết người hại mình trở nên như vậy là người mẹ mà cô yêu thương nhất, cô ấy phải làm thế nào để chấp nhận được chuyện này đây. Trong lòng cảm thấy rất mâu thuẫn, anh rất hận sự tàn nhẫn của mẹ, nhưng . . . . Cho dù anh có hận như thế nào thì anh có thể làm gì mẹ mình đây! Phán xét bà sao.
“Ngưng nhi đừng sợ! Anh sẽ luôn bên cạnh em, mãi mãi!” Anh hôn lên tay của cô.
Băng Ngưng nằm trên giường bệnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm trần nhà. Bạn bè, người thân, người yêu, tất cả đều như vậy, cô còn có thể tin tưởng cái gì? Điền Mộng Phỉ! Để đối phó với tôi, thật sự cô đã rất tốn sức nhỉ. Tay của nàng không ngừng run rẩy, Diệp Dịch Lỗi tưởng là cô sợ, dịu dàng nâng tay của cô lên, suy nghĩ một chút liền rút điện thoại ra, nhanh chóng viết ra mấy chữ.
“Đừng sợ, có anh ở đây.”
Băng Ngưng nhìn đến mấy chữ này thì chỉ thoáng cười, giống như cũng không thèm để ý.
“Sẽ khá hơn, chúng ta ra nước ngoài điều trị, có được không?” Diệp Dịch Lỗi lại nhanh chóng viết mấy chữ. Tương lai nhà họ Diệp phải đối mặt với chuyện gì anh còn chưa biết. Vì để tránh liên lụy tới Ngưng nhi, anh muốn mau chóng đưa cô rời khỏi đây.
“Vô dụng thôi” Băng Ngưng phun ra mấy chữ. Thật ra thì cô đã sớm chuẩn bị tâm lý, chỉ là cô không ngờ, tai của mình bị như vậy lại là do người khác tạo thành.
“Sẽ tốt thôi, tin tưởng anh!”
Tin tưởng ư? Cô không biết bây giờ chính mình còn có thể tin tưởng người nào, nhất là ở trước mặt người đàn ông cô yêu thương sâu sắc này, lời của anh cô càng không có dũng khí để tin nhất.
Nhìn ánh mắt hoài nghi của Băng Ngưng khiến trái tim của Diệp Dịch Lỗi đau nhói. Ngưng nhi, thật sự, lần này xin em tin tưởng anh. . . .
Diệp Dịch Lỗi vẫn trông chừng ở bệnh viện, đã dặn dò Văn Tuấn bắt tay vào điều tra từ Phương Úc Đình. Theo ý của Tư Đồ Mạch thì có khúc mắc trong tình cảm rồi. A. . . . Ba, tại sao người vì Phương Úc Đình không ngại gây thù với người khác nhưng cuối cùng lại bỏ rơi bà ấy? Tại sao đã vứt bỏ bà ấy để lấy mẹ mà vẫn nhớ mãi không quên người đó. . . . Ba có biết bởi vì ba mà đã hủy hoại bao nhiêu người. . . .
Diệp Thị.
Quầng thâm trên mắt của Văn Tuấn hiện rõ, ánh mắt của anh ta nặng nề nhìn bản báo cáo trên tay. Quả nhiên điều tra từ Phương Úc Đình thì có thu hoạch. Năm đó Phương Úc Đình là hoa khôi tài sắc vẹn toàn ở đại học C. Giữa rất nhiều người theo đuổi, cuối cùng bà lựa chọn Diệp Thiệu Quân. Mà địa vị của nhà họ Diệp quá nổi bật nên cũng khiến rất nhiều người biết khó mà lui. Chỉ có một người vẫn theo đuổi mãi không buông. Sau này không biết nguyên nhân gì, bị Diệp Thiệu Quân đánh gẫy chân. Từ đó ông ta biến mất ở trước mặt mọi người, cũng không còn xuất hiện nữa. Mà thời gian ông ta mất tích, vừa vặn. . . . Hai mươi sáu năm trước. . . .