Tiếng nói của Băng Ngưng luôn luôn vang vọng bên tai, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cô hoàn toàn không có ý muốn tỉnh lại. Diệp Dịch Lỗi phiền não dập tắt điếu thuốc rồi đứng lên mở cửa sổ để gió thổi bay đi mùi thuốc lá trong phòng. Bả vai trần trụi của Băng Ngưng còn lộ ở bên ngoài, anh rất không dịu dàng giúp cô kéo chăn lên, lại lấy ra một cái áo sơ mi từ trong tủ treo quần áo của mình để tại bên giường. Không biết làm sao chần chừ một lúc lâu anh mới cầm điện thoại gọi cho Văn Tuấn.
“Giám đốc! Cuối cùng đã liên lạc được với anh rồi! Chủ tịch tìm anh đã lâu!” Văn Tuấn nhận điện thoại liền sốt ruột nói.
“Ông nội sao?” Khó trách anh gọi điện thoại tới mà cậu ta lại vội vã như vậy, điện thoại ở căn hộ đã bị anh cố tình cắt đứt.
“Biết chuyện gì không?” Nghe thấy lời nói Văn Tuấn, anh hoàn toàn quên mất mục đích mình gọi cuộc điện thoại này.
“Hình như là chuyện ra nước ngoài lần này. Không biết tổng giám đốc Diệp nói cái gì khiến chủ tịch đồng ý để cho phó giám đốc Lưu đi cùng. Hiện tại Điền tiểu thư đã ở công ty, phó giám đốc Lưu cũng đang ở đây!”
Chết tiệt! Diệp Dịch Lỗi khẽ nguyền rủa. Rời khỏi căn hộ, anh trực tiếp lái xe tới công ty, nhưng lại không phát hiện cặp sách của Băng Ngưng vẫn còn trong xe của mình. . . .
Cả người Băng Ngưng bị đau nhức làm tỉnh giấc, không nhịn được than nhẹ một tiếng. Thật là đau, giống như xương cốt toàn thân bị nghiền nát, thân thể mềm nhũn không có chút hơi sức nào để đứng dậy. Gió lạnh thổi vào khiến cô giật mình, trong phòng rất yên tĩnh, hương vị nhẹ nhàng khoan khoái giống như tối hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì. Chính là có thể kết luận, Diệp Dịch Lỗi đã rời đi rồi. Sau một đêm phóng túng nhưng mọi thứ lại giống như chưa từng lưu lại. Anh tàn nhẫn và thô bạo, bây giờ nghĩ lại còn làm cô cảm thấy sợ. Thôi, không có ở đây cũng tốt, còn hơn đối mặt khi tỉnh lại càng làm cô nhục nhã, có lẽ. . . . Mình sẽ tốt hơn một chút.
Cảm giác dính trên người làm cô rất không thoải mái nhưng thật sự rất đau, cũng không còn hơi sức đứng dậy, chỉ đơn giản nhẹ nhàng lật người rồi vùi mình vào trong chăn. Nằm trong chăn mềm mại nhưng cô cảm thấy giống như không có bất kỳ tác dụng giữ ấm nào. Lạnh, từ trong ra ngoài đều cảm thấy lạnh. . . .
Anh Dịch Lỗi! Thật sự anh rất tuyệt tình. . . . . .
Diệp Thị.
Bởi vì quá mức phóng túng, lại bị đói liên tục khiến tinh thần Diệp Dịch Lỗi không được tốt, nhưng anh không có thời gian suy nghĩ những thứ này. Vừa tới công ty liền trực tiếp đến phòng làm việc của chủ tịch, lúc này Diệp Thiệu Kỳ đang ngồi ở bên trong, không khí có chút nghiêm túc. Thấy Diệp Dịch Lỗi đi vào, như có điều suy nghĩ, bà ta nhìn anh một cái rồi đứng dậy rời đi.
“Ông nội!” Diệp Dịch Lỗi cung kính gọi.
Thật ra thì anh không hiểu tại sao tình thân ở nhà họ Diệp lại là thứ xa xỉ như thế này. Cho nên anh rất hâm mộ Hạ Vân Tường, hâm mộ cả nhà bọn họ ở cùng một chỗ vui vẻ hòa thuận như vậy.
Diệp Triển Bằng nhìn cháu trai một cái, hừ một tiếng coi như là đáp lại.
“Lần này chuyện hợp tác với nhà họ Điền, cháu làm vô cùng hoàn hảo.” Cho tới bây giờ ông rất ít khi khen ngợi, nhất là lần này cháu trai gây ra chuyện ám muội như vậy.
“Đây là công lao của mẹ!”
Anh biết ông nội luôn sáng suốt. Chuyện như vậy nhất định là không thể lừa gạt được ánh mắt của ông nội.
“Cuối cùng thì nhà họ Điền muốn giữ mặt mũi cho cháu.” Ông cụ ngẩng đầu nói tiếp: “Lần này ra nước ngoài ta để cho anh họ cháu cùng đi, nhiều người thêm nhiều chiêu. Mặc dù năng lực của cháu có thể làm cho ông nội yên tâm, nhưng chủ nhân nhà họ Điền không phải là loại người dễ dàng đối phó.”
Diệp Dịch Lỗi không nói, xem ra. . . . Đúng là Diệp Thiệu Kỳ không muốn cho anh chiếm công lao này đi. Ha ha. . . . . . Suy nghĩ thật đúng là lợi hại, xem đủ chuyện cười của anh rồi khi có kết quả mới đến gần sắp xếp, chỉ là. . . . . . Cũng không liên quan. Có anh ta quấn lấy Điền Mộng Phỉ, lần này đi công tác, anh có thể thoải mái một chút.
“Ra ngoài chuẩn bị đi. Thời tiết không tốt, ra sân bay sớm một chút.”
“Vâng! Ông nội, con biết.” Anh xoay người.
“Dịch Lỗi.” Diệp Triển Bằng gọi anh lại: “Ta hiểu rõ thời gian này thiếu công bằng với cháu, nhưng là. . . . . . Cái này là ông nội thiếu mẹ con bọn họ, hiểu không?”
Diệp Dịch lỗi quay đầu lại, ông nội vốn không thích giải thích với người khác, chuyên quyền độc đoán dùng để hình dung ông cụ là thích hợp nhất. Thật ra anh hiểu, Bởi vì. . . . . . Bởi vì năm đó mẹ của Diệp Thiệu Kỳ mới là vợ được nhà họ Diệp cưới hỏi đàng hoàng, còn bà nội của anh chỉ là người tình mà thôi, nhưng. . . . Bà nội của anh sinh ra con trai, mà Diệp Thiệu Kỳ là con gái. Đối với tranh giành địa vị của nhà quyền thế, không thể nghi ngờ đây là chuyện không thể chấp nhận, cho nên. . . . Ông nội nhận ba và bà nội vào nhà họ Diệp ở, còn ly hôn với mẹ của Diệp Thiệu Kỳ. Năm đó ‘đấu tranh’ kịch liệt tới mức độ nào anh không biết, nhưng kết quả là mẫu bằng tử quý, bà nội của anh được hưởng thụ sự đối xử là nữ chủ nhân, cho nên. . . . Ba và cô đấu đá nhau tới khi trưởng thành. Tới bây giờ tranh giành như vậy cũng không xa lạ gì. Về sau, hai bà đều ngoài ý muốn qua đời, đấu tranh địa vị dần trở thành cuộc tranh giành tài sản, tranh quyền đoạt thế. Diệp Thiệu Kỳ gả cho người đàn ông có quyền thế, đã giữ được địa vị của mình. Còn ba của anh thì vứt bỏ người mình yêu, lựa chọn người mẹ môn đăng hộ đối của anh.
Ha ha . . . . Đây chính là đàn ông nhà họ Diệp lạnh lùng, vô tình. Ngay cả anh cũng không ngoại lệ. . . . . .
“Ông nội! Con hiểu.” Anh gật đầu một cái.
Mặc dù trừ Diệp Thị, bọn họ không có trực tiếp xung đột lợi ích, nhưng anh vẫn như cũ tự nói với mình, không thể thua. . . . . .
Điền Mộng Phỉ nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi liền trực tiếp nhào tới, không thèm để ý còn có nhiều người ở đây như vậy.
“Anh Dịch! Sao anh không nhận điện thoại em, em gọi rất nhiều lần.” Điền Mộng Phỉ chu miệng nói: “Vốn còn muốn anh đón em cùng đến công ty.”
“Ngủ say quá, không nghe thấy.” Diệp Dịch Lỗi cười cười.
“Phỉ Phỉ! Chúng ta sẽ phải hợp tác, cho nên. . . . . . Công việc vẫn nên công tư rõ ràng một chút. Gọi tên của tôi đi!” Anh không biến sắc lui ra lại bị cô ta giữ lấy.
“Người ta không muốn mà! Như thế tỏ ra xa lạ lắm.” Cô ta không thuận theo nhún vai, nũng nịu nói: “Muốn gọi anh Dịch.”
Thật ra thì. . . . Thật sự anh không thể hiểu nổi. Một người phụ nữ đã hai mươi ba tuổi, tại sao có thể làm nũng đến mức xuất sắc như thế. Tuyết Ngưng khi mười ba tuổi cũng không còn nũng nịu, mà Băng Ngưng. . . . Chưa từng có.
“Ngoan!” Diệp Dịch Lỗi dụ dỗ.
Thật ra thì. . . . Chuyện làm nũng này không phải ai cũng giống ai, có lẽ tâm tình cũng không giống.
“Vậy bây giờ không có công việc mà!” Ôm lấy cánh tay của anh hít hít, ý cười trên mặt cô ta dần dần biến mất. Cô ta ở nước ngoài nhiều năm, trước khi gặp Diệp Dịch Lỗi cũng có thời điểm yêu đương chơi bời một thời gian. Vì thế mùi hương này cô ta sẽ không nhận lầm, mặc dù đã rất nhạt. Lưu Duệ Hàng nói tối hôm qua cả đêm Lạc Băng Ngưng không về, chẳng lẽ. . . . Bọn họ ở chung một chỗ sao? Bàn tay nhỏ bé của cô ta bỗng chốc nắm chặt, không để ý làm đau tới Diệp Dịch Lỗi.
“Làm sao vậy?” Diệp Dịch Lỗi hỏi.
“Không có việc gì, không có việc gì!” Cô ta cười gượng hai tiếng.
“Thời điểm công việc em sẽ công tư rõ ràng .” Cô ta khéo léo cười cười nói: “Anh Dịch, nhưng lúc ngoài công việc, anh không thể xa lánh em.”
Công việc sao? Thật ra thì nhà họ Điền trừ nhân viên còn phái Điền Mộng Phỉ đi theo, ý tứ thật rõ ràng. Một tiểu thư ăn sung mặc sướng từ nhỏ thì hiểu được cái gì. Nhà họ Điền cố ý muốn kết thông gia, nhưng mà ba mẹ không có đồng ý. Chẳng qua cái này, bọn họ chỉ biết vậy mà không nói toạc ra.
“Tốt.” Hắn gật đầu nhìn Lưu Duệ Hàng một chút.
Lưu Duệ Hàng có chút hứng thú nhìn Diệp Dịch Lỗi. Ha ha. . . . . . Xem ra chuyến đi tới Pháp lần này sẽ rất thú vị đây, chỉ là. . . . . . Tiểu Ngưng nhi đáng thương! Nếu cô biết, người đàn ông cô yêu sau khi xuống giường của cô liền lập tức sánh đôi cùng người phụ nữ khác, trong lòng sẽ có cảm giác như thế nào? Vậy mới nói, cô không nên tới nhà họ Diệp, lại càng không nên đính hôn với Diệp Dịch Lỗi, còn yêu cậu ta. . . .
Chuyện ra nước ngoài sớm đã được an bài thỏa đáng. Công ty sắp xếp công việc khiến cho Diệp Dịch Lỗi không có thời gian lo lắng tới việc Băng Ngưng có còn ở trong căn hộ của mình hay không. Tới khi có thời gian rảnh rôi, phần lo lắng trong lòng này lại từ từ hiện lên.
Cô ấy căn bản cũng không đáng giá. Diệp Dịch Lỗi! Mày tỉnh táo một chút đi.
Mãi đến khi nhìn thấy đoạn tóc dài trong xe thì tim của anh mới chợt trầm xuống. Giống như tóc của mình cũng bị kéo đứt, anh cảm thấy đau đến run rẩy một hồi. Nhặt lên đoạn tóc để trong lòng bàn tay nhìn một chút, cuối cùng ánh mắt anh rơi vào ghế ngồi phía sau. Cặp sách.
Trong căn hộ không có điện thoại, cặp sách của cô lại đang nơi này. . . .
“Chết tiệt!” Anh khẽ nguyền rủa.
“Anh Dịch! Thế nào? Đi nhanh đi. Nếu đến lúc kẹt xe lại không kịp máy bay thì phiền toái!” Điền Mộng Phỉ từ phía sau lưng ôm lấy hông của Diệp Dịch Lỗi.
“Em muốn đi xe của anh.” Nói xong, cô ta cười duyên rồi ngồi vào trong xe Diệp Dịch Lỗi.
“Đợi chút, anh gọi điện thoại!”
Anh cười đóng cửa xe, ngay sau đó bấm số điện thoại của Nam Phong. Anh ra nước ngoài luôn nói một chút với mọi người, huống chi có một số việc anh không muốn Phương Tử Hạo nhúng tay.
“Nam Phong! Cậu. . . .”
Lúc này Nam Phong đang ở trong căn hộ tán tỉnh tiểu minh tinh mới quen, làm gì có tâm tư nghe những thứ khác. Chẳng qua là đối đáp cho có.
Diệp Dịch Lỗi nói một chuỗi dài rồi hỏi lại: “Biết không?”
“Tốt lắm, mình biết rồi! Mình sẽ đi.” Cậu ta nói qua rồi cúp điện thoại.
“Phong thiếu! Ai vậy?” Nữ minh tinh bò qua, mị hoặc hỏi .
“Mặc kệ là ai, cũng không quấy rầy tới chúng ta. Hôm nay. . . . Anh là của em.” Nam Phong ném điện thoại di động sang một bên, đè lên người phụ nữ mê người ở phía dưới.
“Đây là anh nói đó!” Nữ minh tinh đùa theo Nam Phong.
“Đúng, anh nói. . . .” Nam Phong cười xấu xa , chào đón điều tốt đẹp một đêm này mang lại.
Bóng đêm phủ xuống, mưa rơi một ngày một đêm rốt cuộc cũng tạnh. Chuyến bay đi nước Pháp cũng đúng lúc cất cánh, mà Nam Phong cũng quên mất lời nói của Diệp Dịch Lỗi. Tất cả mỗi người đều bận rộn chuyện của mình, không ai biết, lúc này. . . . . . Thân thể yếu đuối của Băng Ngưng vẫn đang nằm ở trong căn hộ lạnh lẽo. . . .