Buông ra, buông ra!”
Cho dù chưa từng trải qua, nhưng cô cũng đoán được anh muốn làm cái gì.
“Không phải anh nói là tôi bẩn sao? Đúng vậy, tôi thật bẩn. . . .” Băng Ngưng khẩn trương khiến nói năng lộn xộn: “Đừng đụng vào tôi.”
“Không phải cô một lòng muốn làm thiếu phu nhân nhà họ Diệp sao?” Với việc gào thét của Băng Ngưng, anh ngoảnh mặt làm ngơ nói tiếp: “Lạc Băng Ngưng! Hôm nay tôi thành toàn cho cô.”
Nói xong, anh kéo cà vạt xuống trói thật chặt cổ tay Băng Ngưng, không quan tâm sẽ để lại vết thương lên da thịt mịn màng ở cổ tay cô. . . .
“Không cần.” Băng Ngưng kêu gào và giãy giụa cũng không thể ngăn cản hành động của anh. Không có báo trước, anh đột nhiên xông vào.
“A ——” Băng Ngưng đau đến kêu to, bởi vì đau đớn nên thân thể cô run rẩy.
Diệp Dịch Lỗi buồn bực rên một tiếng, tay anh rất nhanh chống xuống giường, cảm giác có chút khó tin khi nơi đó của cô thật sự nhỏ hẹp. Dù đã vào được một nửa nhưng anh buộc lòng phải dừng lại động tác giữ chừng. . . .
Băng Ngưng run rẩy, hồi lâu mới chầm chậm hít thở, cổ tay bị trói chặt nhưng ngay cả giãy giụa cô cũng không làm được. Bỗng nhiên những hồi ức nhục nhã kéo tới, giống như đêm hôm ấy. Ngày Diệp Dịch Lỗi đồng ý đính hôn cũng là ngày mà cô và Tuyết Ngưng bị bắt cóc. Khi đó cô cũng bị trói như thế này, còn bị bịt mắt không nhìn thấy tình hình bên ngoài, không biết bọn bắt cóc là ai. Bọn bắt cóc. . . . Không, là người tình của chị cô, hỏi tại sao lúc đó lại vứt bỏ anh ta. Chị cô khóc lóc kêu rằng không phải chị ta mà là em của chị ta vứt bỏ anh ta, là Lạc Băng Ngưng. Thời điểm bị chính chị gái mình bán đứng, cô cảm thấy so với cái chết còn khó chịu hơn. Không biết trước mặt bao nhiêu người, anh ta xé quần áo của cô. Nhưng. . . . Cuối cùng người bị luân phiên cưỡng bức lại thành Tuyết Ngưng. Bởi vì anh ta nhận ra hai chị em cô có một điểm khác biệt duy nhất. Đó chính là trên người của Tuyết Ngưng còn có vết sẹo, do chị ta từng ngã bệnh phải thay thận khi còn bé. . . .
“Buông tôi ra, buông ra. . . .” Băng Ngưng phản kháng kịch liệt, ngay cả tiếng kêu cũng trở nên bén nhọn, chói tai: “Anh là đồ khốn kiếp, mau buông tôi ra.”
Nỗi sợ hãi và lo lắng của cô, Diệp Dịch Lỗi cũng biết, thậm chí anh còn biết tại sao cô sợ như vậy. Vì chuyện của hai năm trước, nên Băng Ngưng rất nhạy cảm khi đến gần với người khác phái. . . .
“Khốn kiếp sao?” Nhìn gương mặt điềm đạm đáng yêu kia, anh cười lạnh một tiếng, nói: “Ngưng nhi! Tôi sẽ cho cô thấy được, cái gì gọi là khốn kiếp.”
Dứt lời, anh không chút thương tiếc nào mà hoàn toàn đi vào, đưa tay nắm lấy cằm của cô, nhấn mạnh từng chữ: “Nhìn cho rõ ràng tôi là ai, nhìn tên khốn kiếp trong miệng cô đang làm gì dưới thân cô đây. . . .”
Thân thể của Băng Ngưng cứng đờ, tiếng kêu khổ sở bị anh nuốt vào trong bụng. . . .
Nơi nào đó của Băng Ngưng vì không đủ ẩm ướt khiến cho mỗi lần anh tiến vào đều làm cô đau đớn thật lớn. Đôi tay nhỏ bé của cô nắm thật chặt một chỗ, thân thể run rẩy. Giống như cố ý muốn làm cô đau nên mỗi một lần động tác của anh càng thêm tàn nhẫn. . . .
Mỗi một lần anh đều tiến vào chỗ sâu nhất khiến Băng Ngưng cảm thấy đau đớn, giống như thân thể mình bị xé rách. Vì là lần đầu tiên trải qua chuyện này nên cô không có cách nào chịu đựng được sự tra tấn như vậy. Động tác của anh tàn nhẫn, lời nói tuyệt tình, không một chút để ý tới đau đớn của cô khiến cho cô muốn lấy cái chết để giải thoát. . . . Nước mắt của cô, từng giọt, từng giọt lớn lăn xuống.
“Đau quá. . . . Đừng. . . .” Âm thanh của cô như bị đánh gãy thành từng mảnh nhỏ.
“Buông em ra, cầu xin. . . . Cầu xin anh. . . .” Cô thấp giọng cầu xin: “Anh Dịch Lỗi, đau quá. . . .”
“Nếu có dũng khí làm trái ý tôi, sẽ phải chuẩn bị trả giá thật lớn!” Diệp Dịch Lỗi oán hận nói: “Nếu tôi không hiểu rõ quá khứ dơ bẩn của cô, nhất định sẽ bị phản ứng này của cô lừa rồi. Lạc Băng Ngưng! Có phải cô lấy cái này để lừa gạt đàn ông hay không?”
Cô. . . . Mang đến cho anh một cảm giác mà ngay cả Tuyết Ngưng cũng chưa từng mang lại cho anh. Bộ dạng khổ sở của cô làm cho anh không nhịn được nghĩ sẽ đối xử với cô dịu dàng. Nhưng mỗi một lần nghĩ đến đều sẽ bị tờ giấy cam kết phẫu thuật kia làm mọi ý định của anh bị đánh trở lại.
Cô đã từng phá thai, bởi vì người khác mà cô mang thai đứa bé khi mới mười sáu tuổi. . . . Cho nên, sau khi nhất thời dao động, anh càng trở nên tàn nhẫn, càng thêm ngoan tuyệt. . . . Vì muốn trừng phạt sự phản bội của cô mà anh hoàn toàn quên mất khi đó bản thân mình không có tư cách. . . .
Băng Ngưng đau đớn khi bị giày vò, đến giữa chừng liền ngất đi. Không biết đã trải qua bao lâu, không biết tới mấy lần, cô chỉ biết là đau đớn liên tục như vậy giống như tiếng mưa rơi bên ngoài không ngừng. Băng Ngưng càng không quên một giây trước khi mình ngất đi, anh ở bên tai cô gọi tên của Tuyết Ngưng. Cô biết là anh cố tình, có phải vì muốn làm cho cô cảm thấy đau đớn mà cái gì anh cũng bằng lòng làm hay không. . . .
**********************
Không biết đã trải qua bao lâu, đến khi đã tiêu hao hết sức lực của mình, Diệp Dịch Lỗi mới chịu phóng thích bản thân.
“Ngưng nhi. . . .”
Hô hấp nóng bỏng của anh phả bên tai Băng Ngưng. Hai thân thể ướt đẫm mồ hôi dính sát một chô, rất lâu vẫn không muốn rời đi. . . .
Lúc này ngoài cửa sổ mưa đã tạnh, sắc trời dần sáng lên. Nhìn người dưới thân không phản ứng chút nào, anh nằm ở trên vai của cô, dùng nhiệt độ cơ thể của mình “Sưởi ấm” cho cô. . . .
“Tại sao phải phản bội anh? Rốt cuộc em muốn phản bội anh bao nhiêu lần thì em mới hài lòng. . . .” Hơi thở của anh còn chưa lắng lại, mang theo nồng đậm thương cảm và bất đắc dĩ. Tại sao em lại đối xử với anh như vậy. . . . Anh nhắm mắt lại nằm ở trên người của cô, cơ thể cả hai dán sát vào nhau, tinh tế cảm nhận được nhiệt độ và hương vị của cô.
“Vì sao luôn muốn ép anh. . . .”
Rõ ràng anh thấy rất mệt nhưng một chút buồn ngủ cũng không có. Đã bao lâu không có phóng túng mình như vậy, chính anh cũng không nhớ rõ nữa. Mặc dù anh vẫn cười nhạo Hạ Vân Tường bởi vì không quen bạn gái mà lạnh nhạt, nhưng. . . . Anh cũng chẳng tốt hơn chỗ nào. Vân Tường vì tình yêu với bạn gái trước mà kiên trì, còn anh vì cái gì chứ? Dường như. . . . Chính anh cũng không biết.
Đứng ở dưới vòi hoa sen, anh dùng nước lạnh tẩy rửa chính mình, nhưng mùi hương trên người vẫn nồng đậm như vậy. Trên sàn nhà còn lưu lại dấu vết hỗn loạn của cuộc hoan ai vừa rồi, anh cũng thấy đau, huống hồ là cô . . . . Bàn tay nổi gân xanh siết chặt trên vách tường, ở trong đầu luôn hiện lên khuôn mặt nhỏ của Băng Ngưng đau đến vặn vẹo, không thể nào xua đi được. . . .
Người trên giường vẫn duy trì tư thế như cũ, trên ga trải giường có chút máu đỏ, là hậu quả của việc anh quá mức mạnh bao. Vươn ngón tay chạm vào nơi đó, coi như là lừa gạt mình đi! Anh nằm xuống bên cạnh Băng Ngưng, nhìn bộ dạng toàn thân tím bầm của cô, đột nhiên nhớ lại. . . .
“Đau quá! Anh Dịch Lỗi! Đau quá. . . . . .” Tiếng khóc âm thầm của cô quanh quẩn ở bên tai.
“Buông em ra, cầu xin anh, cầu xin anh. . . .”
Cô ấy đáng thương như vậy, vô dụng như vậy, nhưng mình lại không chú ý phản ứng của cô ấy, ép buộc cô ấy chịu đựng tất cả. . . . . .
“Thật xin lỗi!”
Diệp Dịch Lỗi vươn cánh tay kéo cô gái đang ngủ mê man vào trong ngực mình. Trên người của cô đều là hơi thở của anh, điều này làm anh có cảm giác thỏa mãn. Từng cái hôn nhẹ rơi xuống những dấu hôn trên người của cô, bàn tay anh chậm rãi ôm lấy cô, yêu thương khẽ vuốt ve, tựa cằm trên vai của cô khẽ nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . Tuyết Nhi, thật xin lỗi. . . .”
Diệp Dịch Lỗi nhắm mắt lại từ từ ngủ. Đây là lần đầu tiên hai người thân thiết như thế, cuối cùng bọn họ cũng thuộc về nhau, nhưng. . . . . . Một đêm này lại trở thành nỗi đau không cách nào quên được với bọn họ, Cuộc sống về sau, Diệp Dịch Lỗi luôn tự trách, không cách nào thoát khỏi . . . .
Trời dần sáng, chẳng biết từ khi nào lại có cơn mưa rơi rả rích không ngừng nghỉ. Mặc dù bốn mùa ở thành phố C nhiệt độ trong ngày chênh lệch không lớn, nhưng dù sao cũng là mùa thu, lại còn có mưa rơi. Gió lạnh thổi qua cửa sổ làm Diệp Dịch Lỗi tỉnh giấc, anh giật mình nhìn bộ dạng yếu đuối của người trong ngực mình, ngay sau đó liền ngồi dậy. Trải qua cả đêm, vết thương trên cổ tay Băng Ngưng càng hiện ra rõ ràng Nhìn những dấu hôn xanh tím trên người cô, anh hối hận nhắm mắt lại. Diệp Dịch Lỗi! Vậy mà mày. . . . Vậy mà lại đi cưỡng bức cô ấy. “Cưỡng bức” Cái từ này phút chốc làm trong đầu của anh trở nên căng thẳng.
Nhìn bộ dạng Băng Ngưng co lại một chỗ, anh nỗ lực quay mặt đi, không hiểu tại sao mình đau như vậy, dường như. . . . Muốn xem nhẹ cũng khó khăn. Bàn tay anh chậm rãi đặt lên ngực nhẹ nhàng xoa.
“Anh Dịch Lỗi, anh nghe em giải thích. . . . Em không có, không có phản bội anh. . . .” Nghe thấy tiếng nói trong mơ Băng Ngưng, anh cố nhịn xuống cảm giác trong lòng.
Đứng dậy đi vào phòng tắm, một lần nữa mở nước lạnh ra, anh muốn dùng phương thức này để làm cho chính mình tỉnh táo, nhưng càng tỉnh táo lại càng chứng minh sự thật kia. Băng Ngưng khổ sở như thế, vậy mà anh lại chưa bao giờ để ý tới. Ngưng nhi! Có phải hận chết mình hay không . . . .
***************
Lúc này đã là buổi chiều, trong điện thoại di động có tới mười mấy cuộc gọi của Văn Tuấn, còn có của Điền Mộng Phỉ. Diệp Dịch Lỗi buồn bực ném điện thoại di động qua một bên. Lúc này anh cảm thấy rất đói bụng, nhưng căn hộ này bình thường anh không dùng đến, trong tủ lạnh chỉ có bia, ngay cả trứng gà cũng không có. Ngồi ở trên ghế sa lon, anh đốt một điếu thuốc hút.