Bóp lấy cổ của Băng Ngưng, Diệp Dịch Lỗi ghé vào sát bên tai cô hỏi. Cô lại dám cho người đàn ông khác hôn mình ư? Nếu như anh không trở lại, vậy kế tiếp sẽ xảy ra cái gì? Càng nghĩ càng tức giận, lại càng không khống chế được lực trên cánh tay mình. Khi anh tới trường học đón cô thì Joy lại nói cho anh biết Băng Ngưng không có đến trường, vậy cô ở đâu? Có phải cả ngày cô đều ở chung một chỗ với Tư Đồ Mạch hay không? Đầu tiên là Tư Đồ Mạch, sau đó. . . . Là Dương Tư Thần.
Khụ. . . . Không thở nổi. Băng Ngưng bất lực há miệng, sắc mặt từ màu hồng dần trở nên tím bầm. Chỉ mới mấy giây ngắn ngủi, ý thức Băng Ngưng bắt đầu từ từ tan rã. . . .
Tay cô không luống cuống mà nắm lấy cổ tay anh nhưng lại không đổi được bất kỳ sự đồng tình nào. Nhìn bộ dạng tàn nhẫn của anh, nước mắt rơi xuống làm ánh mắt của cô trở nên mơ hồ. Băng Ngưng từ từ giơ tay lên, muốn chạm tới gương mặt của anh, nhưng. . . . Thật là xa, tại sao cô chạm không tới. . . . . .
Hơi thở của cô dần yếu ớt. Cánh tay chậm rãi giơ lên đột nhiên rơi xuống, thân thể cô mềm nhũn tựa vào trên vách tường, giống như chỉ cần dùng mấy phần sức lực là có thể kết thúc sinh mệnh của cô. Nghĩ tới đây, Diệp Dịch Lỗi tìm về lý trí từ trong cơn phẫn nộ. Anh nhìn gân xanh trên tay mình nổi lên, rốt cuộc mình đang làm gì thế này? Nghĩ tới, anh thu tay lại. Ngay lập tức thân thể Băng Ngưng mềm nhũn trượt xuống, anh vươn cánh tay liền giữ được cô, ôm cô vào trong ngực mình.
Nước vẫn chảy xuống từ vòi hoa sen. Trong phòng tắm, trừ tiếng thở gấp lặp đi lặp lại của anh thì chỉ có tiếng nước chảy ào ào.
“Ngưng nhi?”
Anh khẩn trương thấp giọng gọi nhưng không được đáp lại. Nhìn dáng vẻ mềm nhũn tựa vào trong lòng ngực mình, anh nhấc cô lên, lần nữa áp lên đôi môi đã sưng đỏ của cô, giúp cô hô hấp. Sau khi đợi cô có hơi thở, anh hôn sâu hơn. Căm tức. Không cam lòng. Không biết cảm xúc của mình như thế nào, anh chỉ biết không muốn buông ra, thậm chí muốn nhiều hơn. . . .
Khụ khụ. . . . . . Rốt cuộc có thể hô hấp, nhưng lại bị nước từ trên chảy xuống làm sặc, ngay cả tiếng ho khan đều yếu ớt như vậy.
Nhìn cô gái trong ngực thiếu chút nữa bị bóp chết, bỗng nhiên trong lòng của Diệp Dịch Lỗi đau đớn. Lần này thật sự đau đớn, không thể trốn tránh, không thể phủ nhận. . . . . . Ôm chặt lấy cô, giống như rất muốn ôm cô tiến vào trong cơ thể mình.
“Tại sao phản bội tôi?” Anh hơi thô lỗ nâng cằm Băng Ngưng lên nhưng trong giọng nói lại lộ ra vài phần bi thương. . . .
Băng Ngưng yếu ớt mở mắt. Vì ánh đèn chiếu xuống khiến Băng Ngưng không nhìn rõ nét mặt và ánh mắt của Diệp Dịch Lỗi nên cô chỉ biết mình thiếu chút nữa đã bị anh bóp chết rồi. Cô biết anh chưa bao giờ không đành lòng với cô nhưng chưa từng nghĩ qua anh thật sự sẽ hận đến muốn giết chết cô. Nước mắt chua sót chảy xuống, anh Dịch Lỗi, quả nhiên là một chút tình cảm và thể diện anh cũng không để ý.
“Buông ra. . . .” Âm thanh vô lực của cô lộ ra giữa nồng đậm đau thương.
“Đừng đụng vào tôi. . . .”
Trong lòng anh vừa mới nảy sinh một chút không đành lòng liền bị hai chữ này dập tắt.
“Đừng quên cô là vợ chưa cưới của tôi.” Anh ghé sát bên tai cô lên tiếng nhắc nhở: “Người khác có thể chạm vào cô, vì sao tôi không thể. . . .”
Anh nói mà không có suy nghĩ làm tổn thương tới Băng Ngưng, cũng khiến bản thân mình tức giận.
“Tôi sẽ không thua bất luận người đàn ông nào từng là tình nhân của cô.”
Bất kỳ người đàn ông nào sao? Băng Ngưng chậm rãi ngẩng đầu lên. Vĩnh viễn là như vậy, anh vĩnh viễn chỉ tin một mình Tuyết Ngưng, chỉ tin những gì bản thân mình nhìn thấy liền buộc tội cho cô, tựa như. . . . Một năm trước, cô nghe mẹ nói Lưu Duệ Hàng nắm giữ chứng cứ gây bất lợi cho anh, cô mạo hiểm chạy tới, thiếu chút nữa bị Lưu Duệ Hàng mạnh mẽ chiếm đoạt. Anh tới cứu cô nhưng lời đầu tiên lại là chỉ trích cô. Đột nhiên cô không biết mình dựa vào đâu mà kiên trì lâu như vậy. Nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt mình, cuối cùng thì cô yêu anh vì cái gì. . . .
“Có phải bất cứ một ai cũng có thể hay không?” Anh giơ tay nâng mặt của cô.
“Có phải chỉ cần là một người đàn ông cũng đủ khiến cho cô phản bội tôi hay không?” Đột nhiên anh gào lên, đưa tay túm lấy tóc cô, ép buộc cô phải ngẩng đầu lên.
“Cô luôn miệng nói yêu tôi, nhưng cô đã làm cái gì? Cô mang thai con của kẻ khác! Cô có con với kẻ khác đúng không?” Anh gầm lên giận giữ: “Cái nghiệt chủng đó là của người nào? Là của ai?”
Gào thét quá mức làm đầu anh choáng váng một chút. Đã nói với bản thân vô số lần không nên hỏi, nhưng. . . . Cuối cùng vẫn không thể khống chế được. Khi Văn Tuấn giao tài liệu cho anh, từ trong một tập báo cáo dầy cộm, anh tìm thấy đơn chấp nhận phẫu thuật phá thai. Thời điểm đó, anh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. . . .
“Nói ——” Chỉ một chữ đơn giản nhưng giống như Huyền Băng lạnh lẽo.
“Trong lễ đính hôn của chúng ta, không phải anh dùng phương thức này để nhục nhã tôi sao?” Băng Ngưng kể lại.
“Anh Dịch Lỗi! Rõ ràng anh biết tôi yêu anh, vậy mà anh còn làm tổn thương tôi như vậy. Anh có biết bị người mình yêu tổn thương. . . . Có bao nhiêu đau đớn không?” Cô khổ sở hỏi.
“Đừng nói chuyện đó với tôi. Lạc Băng Ngưng! Cô căn bản không xứng. . . .”
Đau sao? Không ai rõ ràng nỗi đau này hơn so với anh.
“Đứa bé là của ai?” Anh vẫn truy hỏi như cũ: “Là Lưu Duệ Hàng sao? Hay là Dương Tư Thần hả? Cô mau nói cho tôi biết!” Anh lắc bả vai của Băng Ngưng làm thân thể cô đập vào phía sau vách tường.
“Tôi không biết!” Băng Ngưng vô lực nói, thực ra là không biết trả lời như thế nào.
Nếu như, nếu như cô nói là của Lưu Duệ Hàng, anh còn có thể tự nói với mình, là cô bị ép buộc vì dù sao Lưu Duệ Hàng vẫn luôn mơ ước có được Băng Ngưng. Còn nếu như cô nói là Dương Tư Thần, anh cũng có thể lừa gạt bản thân cho rằng cô còn trẻ ngu ngốc, bị Dương Tư Thần lừa. Nhưng. . . . Cô lại nói không biết. AAA. . . . Có lẽ, bất kỳ một chút đồng tình và không đành lòng với người con gái này mà nói, đều là dư thừa.
“Anh hài lòng không?” Băng Ngưng chậm rãi hỏi.
Chẳng qua anh chỉ cần mượn cớ để làm cho cô nhục nhã mà thôi, như vậy cô liền cho anh.
“Tiện nhân.” Nghe thấy câu trả lời này, anh liền vung tay lên, không hề báo trước giáng xuống mặt cô một cái tát thật mạnh. Đôi mắt Diệp Dịch Lỗi đỏ ngầu nhìn Băng Ngưng té ngã trên mặt đất. Quần áo màu trắng của cô dính vào trên người, vì mới bị giày vò một phen nên váy bị rách ra, cảnh xuân xinh đẹp như ẩn như hiện bày ra ngay trước mắt làm hô hấp của anh dần dần trở nên nặng nề. Anh giật nhẹ cà vạt, cởi ra áo khoác đã ướt sũng của mình rồi ném mạnh xuống mặt đất, sau đó bước tới kéo Băng Ngưng lại.
“Không hài lòng!” Anh trả lời.
“Chỉ là. . . . Tôi có biện pháp làm cho mình hài lòng. . . . . .”
Anh nói xong thì đột nhiên xé quần áo đã ướt của Băng Ngưng giống như xé một thứ vải rách rồi ném ở trên sàn nhà.
“Diệp Dịch Lỗi! Anh không thể đối xử với tôi như vậy!”
Hành động của anh thật sự khiến Băng Ngưng kinh sợ.
“Ngưng nhi! Cô sai lầm rồi. So với người khác, không ai có tư cách hơn tôi có thể làm vậy với cô.”
Chóp mũi của Diệp Dịch Lỗi cọ sát vào gò má của Băng Ngưng. Sau khi nói xong, anh ôm Băng Ngưng đi ra ngoài, tiến vào phòng ngủ rồi ném cô lên trên giường. . . .
Bùm! Bị ném xuống, Băng Ngưng cảm thấy có chút choáng váng, cô giãy dụa theo bản năng rồi ngồi dậy thì bị đè xuống.