Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 73: Chương 73: Chương 75.2




Tóc còn ướt vừa rũ xuống bên ngoài bị cửa xe kẹp lại, Băng Ngưng kêu đau đến thảm thiết nhưng Diệp Dịch Lỗi lại ngoảnh mặt làm ngơ. Anh sát lại, nhìn chằm chằm vào cô.

“Tôi đã nhắc nhở cô không chỉ một lần.”

Anh nói thong thả nhưng lời nói ra lại cảm thấy lạnh buốt. Hạt mưa rơi xuống tấm kính giống như vì sự lạnh lùng của anh mà muốn ngưng tụ thành băng.

“Vì sao lúc nào cô cũng không nghe lời? Vì sao phải chọc tức tôi?”

“Buông em ra, buông ra!” Mỗi một lần Băng Ngưng giãy giụa đều khiến cho da đầu đau đớn nhưng cô quá sợ hãi, run rẩy nói: “Em cầu xin anh, buông ra!”

“Thả cô ra để cô đi tìm người nào? Dương Tư Thần sao?” Anh lạnh giọng quát.

“Lạc Băng Ngưng! Cô nằm mơ đi!”

Đột nhiên Diệp Dịch Lỗi gào lên giận dữ, tiếng gào vang dội ở bên tai Băng Ngưng. Đầu cô giống như bị chấn động, mà một khắc sau môi của anh liền áp đến.

Ưmh. . . . . .

Từ trước tới nay anh chưa có giận dữ, thô lỗ đến mức như vậy. Giống như muốn trút hết tất cả tức giận vào trong nụ hôn này, anh dồn sức hôn cô. Nghĩ tới vừa rồi cô và Dương Tư Thần hôn nhau nhưng giờ lại bài xích và kháng cự nụ hôn của mình, anh giữ lấy hai gò má, cường ngạnh xông vào trong miệng của cô. Anh mạnh mẽ quấn lấy lưỡi của cô, đôi tay mang theo tức giận liều mạng nhào nặn ở trên người cô, dùng mọi phương pháp có thể để hành hạ cô . . . .

Bàn tay to lạnh lẽo ẩm ướt luồn vào bên trong, cách lớp quần áo mà cọ sát lấy ngực của cô.

Ưmh. . . . . . Băng Ngưng vừa sợ lại vừa đau. Thân thể cô run rẩy, đồng thời càng ra sức giãy giụa.

“Lạc Băng Ngưng! Tôi nói rồi!” Mãi đến khi cảm nhận được mùi máu tràn trong khoang miệng, anh mới từ từ tách khỏi môi của cô.

“Hôm nay, Thần Tiên cũng không thể nào cứu được cô . . . .”

“Buông em ra, buông ra!” Đôi tay cô dùng sức đánh vào vai anh, không để ý tóc bị kẹp ở cửa xe phát ra tiếng đứt bén nhọn đau đớn.

“Buông ra sao? Trừ phi tôi chết.”

Anh nói xong thì kéo dây an toàn qua, thô lỗ quấn hai vòng ở trên cổ tay cô rồi mới cài nút. Băng Ngưng giống như bị trói vào vị trí bên cạnh ghế lái, không thể động đậy. . . . . .

“Lạc Băng Ngưng! Hôm nay tôi sẽ cho cô biết, không vâng lời tôi sẽ có kết cục gì. . . .”

Két ——

Trong đêm mưa, âm thanh xe vội vã lao đi bén nhọn chói tai. Tốc độ xe nhanh đến mức có thể nghe thấy mưa to đập trên mặt kính phát ra tiếng độp độp.

Kí ức về đêm kinh khủng nào đó chợt ùa về, Băng Ngưng run rẩy cầu xin anh chạy chậm một chút. Nhưng Diệp Dịch Lỗi giống như không nghe thấy gì, chỉ nhìn chằm chằm phía trước, giẫm mạnh chân ga. . . .

***********************

“Anh Dịch Lỗi! Anh buông em ra!”

Băng Ngưng bị Diệp Dịch lỗi kéo vào thang máy rồi kéo ra ngoài, tiếng kêu của cô vang vọng ở trong hành lang, nhưng giống như không ai nghe thấy lời cầu cứu ấy. Trên mặt đất lưu lại những vệt nước mưa, mặc kệ cô cầu xin ra sao cũng không đổi được bất cứ sự đồng tình nào của Diệp Dịch Lỗi. Đến khi căn hộ của anh mở ra, cô bị anh đẩy mạnh vào trong.

Bùm ——

Băng Ngưng bị ngã trên sàn nhà bằng gỗ, theo quán tính cô trượt ra rất xa. Không để ý đến đau đớn, Băng Ngưng đứng lên muốn trốn theo bản năng. Hành động này của cô không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa.

“Cho tới bây giờ mà cô còn muốn chạy. Cô có thể chạy đi đâu, hả?”

Bùm! Anh đóng sập cửa phòng rồi mở đèn. Ánh sáng chói mắt làm cho Băng Ngưng không cách nào mở mắt. Anh chậm rãi tới gần, từ từ, giống như đang hưởng thụ nỗi sợ của cô. Lúc này trong mắt Băng Ngưng càng thêm hoảng sợ.

“Nếu sợ tôi, tại sao mỗi một lần đều phải làm trái lời tôi, hả?”

Băng Ngưng tựa vào trên vách tường, không còn đường có thể trốn nữa.

“Anh Dịch Lỗi! Anh hãy nghe em nói, thật sự không phải như những gì anh nghĩ. . . .” Cô khóc giải thích.

“Ngưng nhi! Tận mắt tôi nhìn thấy.” Lần này anh không gào thét, ngược lại ngồi xuống trước mặt nâng cằm cô lên, dịu dàng nói: “Cô bảo tôi phải tin tưởng thế nào, hả?”

“Em có thể giải thích. . . .”

“Nhưng tôi không tin.” Diệp Dịch Lỗi vẫn dịu dàng, trực tiếp cắt đứt lời của cô.

“Hiện tại. . . . Chúng ta đi tắm một chút, Ngưng nhi! Người em bẩn quá . . . .”

Anh dịu dàng nói xong rồi trực tiếp kéo hai cánh tay của Băng Ngưng lôi vào phòng tắm. Vừa mở vòi hoa sen, nước mưa lạnh lẽo dính ở trên người cô đột nhiên gặp nước nóng liền cảm thấy nhiệt độ chênh lệch rõ rệt, lại thêm nước nóng rơi xuống chân bị thương làm Băng Ngưng đau đớn rên lên một tiếng.

“Anh Dịch Lỗi! Không cần. . . .”

“Tôi đã cho cô cơ hội.” Anh nghiến răng nói từng chữ.

“Em không cần cơ hội của anh. Buông ra. Buông ra!” Tiếng thét chói tai của Băng Ngưng vang vọng ở trong phòng tắm.

Diệp Dịch Lỗi nhìn chăm chú khuôn mặt của Băng Ngưng, mở nước chảy tối đa. Nước nóng trực tiếp trút xuống chân bị thương của Băng Ngưng khiến cô đau đến run rẩy. Đột nhiên môi của Diệp Dịch Lỗi đè lên môi cô khiến cho mọi âm thanh đều bị chặn lại.

Vừa bị anh hôn, vừa bị lôi kéo quần áo khiến cô chật vật đến mức không chịu nổi. Anh dùng sức chà xát thân thể của cô, giống như trên người của cô thật bẩn thỉu khiến anh không chịu nổi. Thân thể Băng Ngưng bị bàn tay của anh thô lỗ chà xát đến phát đau.

Khụ khụ. . . . Bị sặc nước, Băng Ngưng ho nhẹ nhưng Diệp Dịch Lỗi không cho cô tránh né. Đẩy cằm cô lên để dòng nước chà sạch mặt, môi của cô, những nơi bị người khác chạm qua. . . . Còn có cánh tay, có lẽ. . . . . . Là toàn thân. . . . . .

Bởi vì tâm tình kích động mà tay Diệp Dịch Lỗi run rẩy, trong đầu anh không ngừng hiện lên bộ dạng cô và người đàn ông khác đi chung với nhau, ánh mắt anh dần trở nên lạnh lẽo. Tay anh từ từ di chuyển tới trước ngực, sau đó giữ chặt cổ của cô rồi hôn lên môi cô. . . .

Ưmh ——

“Vì sao lúc nào cũng phản bội tôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.