Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 72: Chương 72: Hậu quả của việc không nghe lời tôi




Thân thể của Băng Ngưng hoàn toàn cứng đờ. Nước mưa giống như trút xuống, sấm sét vang dội, cô và Diệp Dịch Lỗi cứ nhìn lẫn nhau như vậy. Xong rồi, lần này xong rồi. . . .

Đừng! Buông ra, buông ra. . . . Cô càng giãy dụa, Dương Tư Thần càng ôm cô thật chặt, giống như toàn bộ giận dữ và đau thương của cậu ta dồn cả vào trong nụ hôn này. Đây là lần đầu tiên Dương Tư Thần thân mật với Băng Ngưng như vậy. Trước đây, ngay cả ôm cậu ta đều không dám quá càn rỡ với cô. Lần đầu tiên gần gũi, nhưng càng gần gũi cậu ta càng cảm thấy tuyệt vọng. . . .

Ôm cô lâu như vậy, thân thể mềm mại và mùi hương trên người cô khắc sâu ở trong đầu, nhưng giờ đây. . . . Cậu ta lại không tìm được cảm giác mình mong muốn. Dương Tư Thần có thể cảm nhận được nỗi hoảng sợ của cô, cô chán ghét. . . .

Dương Tư Thần từ từ mở mắt. Bộ dạng Băng Ngưng hoảng sợ rơi vào tầm mắt, sau đó cậu ta chậm rãi buông cô ra, bàn tay trượt theo cánh tay của cô buông xuống.

“Băng Ngưng! Thật sự cậu rất tàn nhẫn . . . .”

Két —— tiếng sấm vang trời, mưa rơi trắng xóa. Cơn mưa lớn như vô tình thử thách ba người.

Lúc này, Băng Ngưng không có sức để suy xét, cái gì cũng không nghe được. Trong mắt của cô chỉ nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi, thấy sự phẫn nộ trong mắt anh. Ánh mắt của anh quá áp bức, khiến Băng Ngưng hận không thể tìm một chỗ để trốn tránh.

Diệp Dịch Lỗi đứng ở trong mưa, lửa giận hừng hực trong mắt anh giống như muốn thiêu hủy tất cả. Bàn tay xuôi ở bên người bỗng siết thật chặt, phát ra âm thanh bị tiếng nước mưa át đi. Anh từ từ tiến tới bên cạnh Băng Ngưng, không nói một lời nào kéo cổ tay cô siết thật chặt. . . .

“Anh Dịch Lỗi! Anh nghe em giải thích. . . .” Băng Ngưng run giọng nói.

Tại sao lại như vậy? Rõ ràng anh Dịch Lỗi đã nói rất nhiều lần không thích cô ở chung một chỗ với người khác, nhưng lần nào cũng bị anh phát hiện.

“Đi.”

Chỉ với một chữ, Băng Ngưng không thể phân biệt tâm tình của anh. Không, không phải. Cô có thể phân biệt được. Cổ tay của cô đau quá, giống như bị bẻ gãy, tựa như ngày ấy…. Nghĩ tới đó, trong lòng cô cảm thấy nặng nề.

“Dịch, anh Dịch Lỗi! Anh thả em ra, thả em ra.”

Băng Ngưng giãy giụa, nhưng lại không có cách nào thoát khỏi cánh tay giống như kìm sắt này của anh.

“Buông ra.”

Vừa nói, Băng Ngưng vừa dùng tay mình cố hết sức tách những ngón tay của Diệp Dịch Lỗi ra nhưng không không được. Không biết trong đầu đang suy nghĩ gì, cô xoay mặt nhìn Dương Tư Thần, gọi cậu ta giống như cầu cứu: “Lớp trưởng. . . .”

Thời điểm khi nghe thấy Băng Ngưng hướng về phía Dương Tư Thần cầu cứu, Diệp Dịch Lỗi run sợ một chút, ánh mắt càng thêm âm trầm. Ở trước mặt của anh mà cô gọi tên người đàn ông khác, một lòng một dạ muốn thoát khỏi anh khiến ngón tay của anh đau đớn như sắp đứt. Lạc Băng Ngưng! Đây là điều cô thích phải không? Trên ngón tay của anh còn lưu lại vết cào của móng tay cô, trong lòng đau đớn nhưng anh vẫn nắm chặt như cũ, giống như chết cũng không buông tay. . . .

Lớp trưởng ư? Dương Tư Thần cười khổ. Lúc này, trước mặt chồng chưa cưới mà cô lại gọi cậu ta. Băng Ngưng! Cuối cùng thì cậu coi tôi là gì. . . . Mệt mỏi lùi lại phía sau hai bước. Không muốn thấy cảm giác không cam lòng và giày vò trong tuyệt vọng tra tấn mình thêm nữa, cậu ta xoay người chậm rãi bỏ đi, có lẽ. . . . Nên buông tha từ sớm. . . .

Nhìn Dương Tư Thần rời đi, Băng Ngưng càng thêm tuyệt vọng, chỉ có thể cố sức giãy giụa mà thoát khỏi cánh tay anh. Cô biết nếu không rời đi thì bản thân sẽ rất thê thảm, rất thảm. . . . . .

“Buông em ra, anh buông em ra!” Băng Ngưng ra sức giãy giụa.

“Cô làm như vậy chỉ vì muốn thoát khỏi tôi sao?”

Cánh tay khác của anh giữ lấy thắt lưng của Băng Ngưng, ôm thật chặt cô vào trong ngực mình.

“Nhưng làm sao bây giờ? Cậu ta bỏ rơi cô đi rồi. . . .” Giọng điệu của anh chậm rãi, thậm chí hơi thở ấm áp phả lên trên mặt lạnh lẽo của cô.

“Cho nên, Ngưng nhi! Cái này chứng minh, số mạng của cô là như vậy. . . .”

“Không, không phải như anh nghĩ, anh Dịch Lỗi! Anh nghe em giải thích.” Thật sự Băng Ngưng rất sợ, cô nói gấp: “Hãy nghe em nói.”

“Đi theo tôi.” Anh bình tĩnh nói ra ba chữ.

“Không…. Không muốn. . . .” Băng Ngưng kêu khóc.

Cô nhìn quanh trong sân, nhưng lúc này có ai giúp được cô đây?

“Đi!” Đột nhiên Diệp Dịch Lỗi giận dữ mà gào lên, siết chặt lấy cổ tay của Băng Ngưng, dùng sức kéo cô về phía xe mình.

“Buông em ra, em không muốn đi!”

Nhìn Băng Ngưng phản kháng dưới cơn thịnh nộ của Diệp Dịch Lỗi càng lộ ra sự yếu ớt.

“Thả. . . . A ——”

Băng Ngưng bị anh thô lỗ nhét vào trong xe. Cô nhếch nhác bị đẩy từ ghế người lái sang bên tay lái phụ, cái trán đụng vào cửa xe.

Chưa bao giờ cô nghĩ mình dám chống lại Diệp Dịch Lỗi như vậy. Bị anh đẩy mạnh sang bên nhưng Băng Ngưng chưa từ bỏ ý định, cô mở cửa muốn chạy ra ngoài lại bị kéo trở về. Hậu quả của việc chạy trốn thất bại chính là làm cơn tức giận của Diệp Dịch Lỗi càng lớn hơn. Anh túm cô trở lại rồi đóng sập cửa xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.