Edit: Trần Thiên Y
Sắc trời dần tối, trời mưa ngày càng lớn, bất chợt còn truyền đến tiếng sấm ầm ầm. Ngoài cửa xe,mưa trút xuống khiến cần gạt nước cũng gạt không hết. Không khí mang hơi lạnh lại thêm giấc ngủ khi ở tiệm bánh lúc nãy khiến cô cảm thấy có chút cảm lạnh.
“Tư Đồ, cám ơn anh.” Đợi xe dừng hẳn, Băng Ngưng lên tiếng nói cám ơn.
“Ấy! Chờ một chút!” Thấy cô muốn xuống xe, Tư Đồ Mạch kéo cô ngồi lại rồi mở dù chạy sang bên mở cửa xe cho cô.
Băng Ngưng liền giật mình, nhưng vẫn là rất nhanh phản ứng kịp.
“Cám ơn.”
“Tôi nói này Lạc tiểu thư! Cô nhất định phải khách khí với tôi như vậy sao?” Anh ta bất mãn lườm cô.
“Được rồi, vào nhanh thôi kẻo ướt.” Anh ta thúc giục. “Lần sau nhớ phải chú ý cẩn thận hơn nhé? Có chuyện gì thì gọi cho tôi!”
“Được, biết!” Băng Ngưng gật đầu.
“Vào đi thôi!” Anh ta nói xong thì giao cái ô vào trong tay Băng Ngưng, sau đó chính mình đội mưa chui vào trong xe, còn quay về phía cô vẫy tay.
Ánh mắt Băng Ngưng nhìn anh ta rời đi một đoạn. Vừa mới xoay người thì nhìn thấy một bóng người tiến đến.
“Á!”
Băng Ngưng giật mình che miệng. Ngay sau đó cô nhận ra người kia là Dương Tư Thần.
“Lớp, lớp trưởng. . . .”
Không phải cậu ta đang ở viện sao? Được rồi! Cho dù hiện tại, trên người cậu ta cũng mặc đồng phục bệnh nhân.
“Sao, làm sao vậy. . . .” Nàng khó khăn hỏi, vẫn không quên che dù giúp cậu ta.
Nước mưa không rơi xuống người nhưng cậu ta lại cảm thấy lạnh hơn.
“Anh ta là ai?” Dương Tư Thần siết chặt cổ tay Băng Ngưng, cắn răng hỏi.
“Lớp, lớp trưởng. . . . ?”
“Trả lời mình.” Dương Tư Thần mất khống chế gào thét, gạt đi cây dù Băng Ngưng, trong mắt bỗng đỏ ngầu .
Cậu ta đã không nhớ rõ mình đã chờ bao lâu ở nơi này, chỉ biết là càng chờ thì càng tuyệt vọng. Gần tối, khi Joy đến thăm, cậu ta hỏi về Băng Ngưng mới biết cô xin nghỉ. Lúc đó quên mất cô nhẫn tâm không nhìn tới cậu ta, quên mất tất cả những đau lòng mà mình nhìn thấy, chỉ muốn biết cô có sao hay không? Tại sao cô lại xin nghỉ? Có phải đã xảy ra chuyện hay không? Nhưng khi chạy tới nơi này, cậu ta nhận được câu trả lời là tiểu thư không ở nhà, ha ha. . . . . . Không ở nhà, không có ở trường học, vậy cô đi nơi nào? Trong khi cậu ta chờ đợi trong dày vò ở đây, chỉ muốn xác định cô không có việc gì thì cuối cùng. . . . Thật sự cậu ta chờ được rồi! Cậu ta xác định cô không có việc gì, thế nhưng không có an tâm mà ngược lại càng thêm đau lòng. . . .
Khi cô và một người dàn ông xa lạ vừa nói vừa cười trở lại thì ở đây, cậu ta lại đang dầm mưa. Thời điểm mình lo lắng vì cô, cô lại ở chung một chỗ với người đàn ông khác. Nếu như, nếu như là Diệp Dịch Lỗi, có lẽ cậu ta còn có thể cam chịu một chút, nhưng hết lần này đén lần khác lại là một người đàn ông chưa từng gặp mặt.
“Tại sao?” Dương Tư Thần bi thương mà gầm nhẹ.
“Dương, Dương Tư Thần. . . .”
“Tại sao mỗi lần đều để tôi nhìn thấy cậu ở cùng một chỗ với những người đàn ông khác nhau!” Dương Tư Thần có chút không khống chế được.
Nếu như không phải ngày đó nhìn thấy cô thân mật với Diệp Dịch Lỗi như vậy, cậu ta còn không biết mình yêu cô nhiều như thế nào. Chuyện ngày đó, cậu ta tự nói với mình, mày không có tư cách tức giận, bọn họ là vợ chồng chưa cưới. Nhưng mà, hiện tại thế nào! Người đàn ông kia là ai?
“Tại sao mỗi lần tôi nhìn thấy cũng đều lúc cậu lẳng lơ sống phóng đãng với người đàn ông khác!”
“Dương Tư Thần! Đủ rồi.”
Lẳng lơ sao? Sống phóng đãng ư? Dựa vào cái gì mà mỗi người đều có thể lên án cô như vậy?
“Tôi nói sai sao? Là tôi chính mắt nhìn thấy.” Cậu ta tức giận gào thét khiến cho giọng nói cũng khàn khàn.
“Lạc Băng Ngưng, tại sao tôi lại không được? Cậu muốn cái gì tôi cũng có thể thỏa mãn cho cậu. . . .”
“Cậu câm miệng!” Băng Ngưng gào thét, kích động giơ tay tát cậu ta..
Bốp. . . . Âm thanh này không bị tiếng sấm bao phủ trở nên vang dội. Dương Tư Thần bị đánh đến xoay mặt đi.
Hồi lâu ——
“Cậu đánh tôi?” Dương Tư Thần cười chua chát, hỏi: “Chỉ vì tôi yêu cậu, điều này cũng có lỗi sao?”
“Lạc Băng Ngưng! Tại sao cậu phải đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy, tại sao. . . .” Hắn gọi , đột nhiên kéo vai Băng Ngưng ôm cô vào trong lồng ngực của mình, cưỡng ép hôn lên môi cô. Thật sự rất hận, rất không cam lòng. Thậm chí cậu ta có thể cảm thấy môi của mình đang run rẩy, không muốn tổn thương tới cô. Nhưng Ngưng nhi, làm sao cậu nhẫn tâm đối xử tàn nhẫn với ta như vậy? Không biết đợi ở đây bao lâu, chỉ cảm thấy lạnh quá, trái tim cậu ta lạnh quá. . . . . .
Đừng. . . . Băng Ngưng giật mình mở to hai mắt. Đúng lúc này, một tia chớp xẹt qua trên bầu trời, nơi này bị chiếu sáng giống như ban ngày. Băng Ngưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo như Huyền Băng của Diệp Dịch Lỗi đứng cách đó không xa. . . .