Edit: Trần Thiên Y
“ Bác sĩ Tư Đồ! Anh làm sao vậy. . . .” Băng Ngưng đang hỏi thăm thì đột nhiên Tư Đồ Mạch nghiêng người qua đây, Băng Ngưng sợ tới mức quát to một tiếng, trốn tránh về phía sau .
Tư Đồ Mạch ngẩn ra, anh ta không nghĩ tới Băng Ngưng sẽ có phản ứng lớn như vậy.
“Dây an toàn.” Anh ta phun ra ba chữ, sau đó bất đắc dĩ mà lắc đầu.
“Diệp phu nhân nói cô có chút nhạy cảm với những người đàn ông không quen, thì ra là. . . . Là thật rồi.” Anh ta nhìn Băng Ngưng có chút đồng tình.
“Bác sĩ Tư Đồ. . . .”
“Về sau gọi tên của tôi đi, Mạch hoặc là Tư Đồ.” Anh ta ngồi trở lại nhưng không có khởi động xe.
“Băng Ngưng! Thật ra thì làm người là phải sống cho chính mình. Cũng không phải bởi vì là con gái nuôi thì thấp hơn người ta một bậc.”
Hả?
“Chính là nhìn thấy cô như vậy nên tôi có chút đồng cảm thôi.” Tư Đồ Mạch dựa vào ghế xe.
“Thật ra thì. . . . Trước năm tôi 18 tuổi vẫn đươc nhận nuôi, cho nên. . . .” Anh ta nhún vai.
“Hôm nay nhìn thấy cô như vậy làm tôi nhớ tới chuyện lúc trước.”
Anh mắt Băng Ngưng trừng lớn nhìn Tư Đồ Mạch.
“Không nhìn ra đi!” Ngược lại Tư Đồ Mạch rất là hào phóng cười cười.
“Lúc còn nhỏ, khi mới bắt đầu được nhận nuôi, tôi được đối xử rất tốt. Kế tiếp thì máu chó rồi, khi bọn họ có con của mình thì dần dần không tốt với tôi nữa. Thật vất vả chờ đến lúc mười tám tuổi, tôi lấy lý do để rời khỏi nơi đó, tự mình kiếm tiền để bản thân đi học cho tới ngày hôm nay.” Anh ta dùng mấy câu nói đơn giản để khái quát tất cả chua xót khổ sở của cuộc đời mình.
“Cho nên Băng Ngưng! Chúng ta không cha không mẹ đã rất đáng thương rồi, kẻ khác không tốt với chúng ta thì chúng ta sẽ phải tốt gấp bội với mình mới được, biết không?”
Băng Ngưng không lên tiếng, nhưng mà đột nhiên giữa hai người giống như gần hơn rất nhiều. Chân Băng Ngưng bị thương, sợ làm Joy lo lắng nên cô không đi học ở trường. Thời tiết có chút u ám, kéo theo tâm tình của cô cũng không tốt. Quá nhiều chuyện xảy ra gần đây, bỗng nhiên Điền Mộng Phỉ xông vào cuộc sống của cô, làm cho cô có chút không thể nào tiếp thu được, nhưng. . . . Ý tứ của mẹ như vậy.
“Vì sao cô muốn đính hôn với anh ta?” Tư Đồ Mạch không nhịn được tò mò.
Vì sao ư? Có lúc Băng Ngưng cũng hỏi chính mình. Bởi vì mình thích anh ư? Hay là do ý tứ của mẹ đây? Chẳng lẽ vì trước kia mẹ không ngừng nói đến nên ở trong lòng cô đã cho rằng anh là chồng chưa cưới của mình.
“Có phải anh cũng cảm thấy tôi không hề chủ kiến hay không?”
Tư Đồ Mạch lắc đầu một cái.
“Tâm tình của cô tôi hiểu rõ, chỉ là Băng Ngưng này, báo đáp không nhất thiết phải gả. Cho dù là cảm ơn cũng không thể hy sinh hạnh phúc của mình được. chẳng lẽ bà ấy muốn cô đi tìm cái chết, cô cũng đi sao?”
Băng Ngưng ho khan một chút, sau đó kinh ngạc nhìn nhìn Tư Đồ Mạch.
“Thật ra thì báo ân có rất nhiều cách.”
“Tôi. . . . Thiếu quá nhiều, mẹ đối xử với tôi cũng quá tốt lắm, ta cảm thấy làm cái gì cũng không đủ trả hết nợ.” Băng Ngưng than nhẹ: “Thật ra thì. . . . Chuyện cô nhi viện lúc trước, tôi không quá quan tâm. Trước kia cuộc sống như thế nào ta không nhớ rõ, chỉ biết là mẹ rất tốt với tôi, cho nên. . . . Tôi không muốn bà thất vọng, “
Tư Đồ Mạch có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu. Thật là cô nhỏ khờ, ngốc thành ra như vậy, về sau muốn sinh tồn thế nào chứ!
“Bác sĩ Tư Đồ. . . .”
“Hả?” Tư Đồ Mạch bất mãn nhìn Băng Ngưng rồi nói: “Tôi cho là chúng ta là bạn bè rồi, ít nhất. . . . Không cần phải lạnh nhạt.”
Băng Ngưng gãi gãi chóp mũi, nói: “Tư Đồ, tôi không đến trường học rồi, ở phía trước anh cho tôi xuống là được rồi.”
“Băng Ngưng, thật ra thì. . . . Cô chưa từng nghĩ tới muốn trả thù sao . . . .” Tư Đồ Mạch dẫn dụ.
“. . . .” Cái gì? Trả thù? Có ý gì . . . .
**********
Chương 73: Chỉ có chính anh mới hiểu rõ ràng
Edit: Trần Thiên Y
“Cô cũng không nhìn ra anh ta làm những điều này là vì kích thích cô sao? Nếu đã như vậy, tại sao cô không kích thích ngược lại?”
Ha ha. . . . Anh ấy làm sao thèm để ý chứ.
“Người muốn kích thích được người ta cũng phải có điều kiện trước, chính là. . . . Người ta để ý đến anh. Nhưng. . . . Tôi không làm được như vậy.” Ánh mắt Băng Ngưng buông xuống.
“Thật ra thì. . . . Ta không có hy vọng xa vời cuối cùng sẽ có kết cục tốt, chỉ muốn cho mình một cơ hội mà thôi.” Băng Ngưng nói xong thì đẩy cửa xe ra. Nhìn dáng vẻ khập khiễng của cô, Tư Đồ Mạch không nhịn được đuổi theo, đưa tay đỡ lấy cô.
“Nhìn qua, cô giống như một cô gái nhỏ rất ngoan ngoãn, như thế nào lại cậy mạnh như vậy.”
“Không phải cậy mạnh mà là kiên cường.” Băng Ngưng vừa nói vừa cười.
Trong lòng Tư Đồ Mạch có chút chua xót, cầm laptop rồi dìu Băng Ngưng đi vào tiệmbánh ngọt.
Nhìn trên bàn toàn là bánh donut đen, Tư Đồ Mạch có chút tặc lưỡi.
“Không phải con gái khiêu vũ rất sợ mập sao?”
“Nhưng. . . . . . Tôi ăn không mập!” Băng Ngưng ăn, trong mắt ánh lên một nụ cười thỏa mãn.
“Thật ra thì thời điểm tâm tình không tốt, tôi thích ăn một chút đồ ngọt.”
“Sau này nếu có việc có thể tìm tôi. Băng Ngưng! Tôi không chỉ là bác sĩ mà còn là bằng hữu của cô.” Đưa tay xoa đầu của cô, thì ra là cũng có người đáng thương giống anh ta. . . .
Ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào mà cơn mưa rơi xuống tí tách. Có lẽ là do trời mưa nên buôn bán trong tiệm cũng không tốt, vì vậy cả ngày ở nơi này cũng rất yên tĩnh. Thời điểm khi Tư Đồ Mạch viết xong báo cáo ngẩng đầu lên thì Băng Ngưng đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Thật đúng là một cô nhóc! Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, anh ta lấy áo khoác của mình phủ lên trên người Băng Ngưng, thật ra thì. . . . Em đáng giá được một người tốt hơn tới yêu thương. Nếu như là Phương Tử Hạo, sợ là sẽ phải nâng niu em trong lòng bàn tay mất! Nhưng em lại không thương cậu ta, còn ngại trước thân phận anh em tốt với Diệp Dịch Lỗi. . . .
Haiz! Anh ta thở dài một tiếng, có lẽ tất cả đều là số mệnh. . . .
——— ———
Công ty nhà họ Diệp
Bên ngoài trời âm u. Một tay mẹ thúc đẩy hợp tác với nhà họ Điền, tiếp đó sẽ bề bộn nhiều việc nhưng lúc này anh lại không có tâm trạng làm việc. Phương Tử Hạo thì quá kiệt sức nên phải nhập viện. Anh không nghĩ tới chuyện anh đính hôn sẽ mang đến cho cậu ta đả kích lớn như vậy. Còn có Lạc Băng Ngưng, anh càng không nghĩ ra cô thậm chí có lá gan bỏ đi với người đàn ông khác ngay trước mặt anh. Nắm chặt bàn tay, trong đôi mắt của anh hiện lên một tầng lạnh lẽo.
Ngày trước không biết có bao nhiêu người, sau này là Tử Hạo, Dương Tư Thần, hiện tại lại xuất hiện thêm Tư Đồ Mạch. Lạc Băng Ngưng! rốt cuộc cô xem tôi là cái gì.
Cốc cốc cốc ——
Văn Tuấn gõ cửa đi vào.
“Giám đốc, vé máy bay và khách sạn của anh đã được chuẩn bị xong! Đêm mai sẽ khởi hành.” Cậu ta nghĩ lại rồi bổ sung thêm: “Phía bên nhà họ Điền hình như phái Điền tiểu thư đi!”
“Biết rồi!” Diệp Dịch Lỗi gật đầu.
Thật ra chỉ là scandal mà thôi. Cho dù muốn ở trước mặt ông nội thay đổi hình tượng của anh cũng không cần khổ tâm lớn như vậy. Tâm tư của nhà họ Điền vẫn luôn rất rõ ràng, bằng không cũng sẽ không để mặc cho chuyện của bọn họ xảy ra.
“Giám đốc. . . . Có muốn tôi đi cùng anh hay không?”
Diệp Dịch Lỗi lắc đầu nói: “Chuyện công ty bên này, cậu chú ý nhìn một chút, đừng để cho Lưu Duệ Hàng có cơ hội động thủ, còn có. . . . Lạc Băng Ngưng, khoảng thời gian này, mỗi ngày phiền cậu thuận tiện đưa đón cô ấy.”
Ban đầu Văn Tuấn còn tưởng rằng mình nghe lầm rồi, chỉ là sửng sốt sau mấy giây, cậu ta gật đầu. Tình cảm của giám đốc với vợ chưa chưới có chút rối rắm, nhìn qua giống như rất hận, nhưng lại vụng trộm làm một số chuyện giúp đỡ cho cô ấy, thật ra thì. . . . . . Có phải giống với câu nói: không có yêu sẽ không có hận, trong này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sợ rằng. . . . . . Cũng chỉ có chính bọn họ, không, không phải bọn họ, là anh ấy! Chỉ có bản thân anh ấy mới biết rõ nguyên nhân trong đó. . . .