Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 69: Chương 69: Xem ra tin đồn là thật




“Bị phỏng nhẹ mà thôi, đâu cần phải ầm ĩ như vậy...” Trong lúc Tư Đồ Mạch thoa thuốc cho cô, một câu nói bâng quơ truyền đến. Tư Đồ Mạch nhìn theo hướng tiếng nói phát ra thì thấy Diệp Dịch Lỗi đang đi từ ngoài vào, dáng vẻ mệt mỏi.

“Cậu Diệp, dù là vết phỏng nhỏ nhưng vẫn không thể xem nhẹ được đâu, tuy thời tiết bây giờ đang chuyển lạnh nhưng nếu không cẩn thận thì sẽ bị nhiễm trùng đấy.”

“Vậy sao?” Diệp Dịch Lỗi nhìn chằm chằm bàn chân nhỏ nhắn của cô đang được Tư Đồ Mạch thoa thuốc, ánh mắt càng u ám. “Có chết không?”

“Cậu nói như vậy có phải là hơi quá đáng không?” Tư Đồ Mạch hỏi ngược lại, vừa vào đến cửa đã châm chọc nhau, xem ra tin đồn bên ngoài là thật rồi.

“Bác sĩ Tư Đồ!” Băng Ngưng khẽ gọi anh ta một tiếng rồi lắc lắc đầu ra hiệu đừng nói nữa.

Lửa giận của Diệp Dịch Lỗi thật sự bị khơi lên khi thấy cô kéo kéo ống tay áo của Tư Đồ Mạch. “Băng Ngưng, lại đây.” Anh lạnh lùng ra lệnh.

“Chân của Băng Ngưng bị thương, không thể động đậy được.” Anh ta nói xong liền cúi xuống xoa xoa mắc cá chân cho cô. Bị ánh mắt sắc bén của Diệp Dịch Lỗi nhìn khiến cho Băng Ngưng đứng ngồi không yên.

“Ngưng nhi, có vẻ như cô luôn quên mất lời nói của tôi thì phải.” Giọng nói của Diệp Dịch Lỗi rất nhẹ nhàng thản nhiên, nhưng trong mắt toàn là sự uy hiếp.

Băng Ngưng cảm thấy sợ, muốn đứng dậy đi qua, nhưng bị Tư Đồ Mạch giữ lại.

“Bây giờ cô là bệnh nhân của tôi, cô phải nghe lời tôi.”

Bị khiêu khích ngay trước mặt, Diệp Dịch Lỗi sao có thể nhịn được, anh nhìn Tư Đồ Mạch như muốn giết người, lại nhìn sang Băng Ngưng, ánh mắt giống như đang nói: “Cô đã quên bài học kinh nghiệm hôm trước rồi sao?”

Không khí ngày càng căng thẳng, cho đến khi Điền Mộng Phỉ từ đâu nhào đến. “Anh Dịch!”

Cô ta ôm lấy eo của Diệp Dịch Lỗi làm nũng, không ngại ngùng gì mà áp ngực của cô ta dính sát vào người của anh. “Sao anh mới trở về đã ở đây làm bẽ mặt người nhà vậy.” Cô ta chu đôi môi đỏ mọng ra mà nũng nịu.

Trong mắt Diệp Dịch Lỗi xẹt qua một ánh nhìn bực bội, nhưng nhìn Băng Ngưng đang dựa vào người Tư Đồ Mạch ‘thân thiết’ như vậy, anh vươn tay ôm lấy eo của Điền Mộng Phỉ.

“Không phải anh đã về rồi sao!” Chạm nhẹ vào chóp mũi của cô ta. “Anh đưa em đi làm, được không?”

“Được!” Điền Mộng Phỉ gật đầu như giả tỏi. “Anh Dịch, em biết mà, chỉ có anh là tốt với em nhất.” Cô ta quay người áp má vào lồng ngực anh, cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

“Cậu chủ, bà chủ muốn cậu đưa cô chủ đi học ạh.”

“Không rảnh!” Vừa ôm Điền Mộng Phỉ vừa ngắt lời của quản gia. “Chúng tôi thuê ông để làm quản gia, chứ không phải để quản tôi.”

Quản gia bị chặn họng không thốt nên lời, đành phải bước sang một bên.

“Ông không cần lo, để tôi đưa Băng Ngưng đi học được rồi.” Tư Đồ Mạch vừa lau tay vừa nói.

“Chuyện này... Không ổn cho lắm.” Quản gia nhìn sang Diệp Dịch Lỗi.

“Không sao, tiện đường thôi mà, huống chi... Tôi cũng là bác sĩ của cô ấy.” Anh ta nói xong đỡ Băng Ngưng đứng dậy, lúc đi ngang qua Điền Mộng Phỉ anh ta có dừng lại một chút, sau đó mạnh mẽ dìu Băng Ngưng rời đi.

“Bác sĩ Tư Đồ, anh làm gì thế...” Băng Ngưng bị nhét vào xe một cách thô bạo.

“Sao lúc ở trước mặt Diệp Dịch Lỗi thì ngoan ngoãn như mèo con, còn ở trước mặt tôi thì xù lên như nhím thế.”

Oành—! Anh ta đóng cửa xe thật mạnh. “Cậu ta cố ý làm cô khó chịu, không lẽ cô cứ mãi chịu đựng vậy sao?”

Hơ... Bình thường Tư Đồ Mạch là người nho nhã lễ độ. Sao hôm nay lại nóng tính như vậy nhỉ...

Rõ ràng Tư Đồ Mạch đang tức giận, dường như rất không thích nhìn thấy Băng Ngưng bị ức hiếp như vậy. Được rồi! Coi như cô chỉ là con nuôi thôi, nhưng trên danh nghĩa cũng là vợ chưa cưới của anh mà, sao có thể khi dể cô như vậy được chứ.

“Bác sĩ Tư Đồ, anh làm sao vậy...” Băng Ngưng đang hỏi thăm, đột nhiên tư Đồ Mạch quay người nghiêng sang áp sát cô...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.