Tin tức lần này chỉ ầm ĩ có một buổi sáng đã bị ém xuống, lúc Diệp Thiệu Kỳ đang nghĩ có nên ‘tốt bụng’ báo tin tức này cho Diệp Dịch Lỗi biết hay không thì Lưu Duệ Hàng đã gọi điện thoại về, bảo là không biết tại sao Diệp Dịch Lỗi đã biết rồi, mới sáng sớm Diệp Dịch Lỗi đã nhận được một email, bên trong có mấy bài báo, tiêu đề, hình ảnh rõ ràng lại được viết rất sinh động, thêm mắm dặm muối, nào là ‘ngọt ngào’, ‘qua đêm’.. Diệp Dịch Lỗi tức giận đến mức đập nát cái máy tính ngay tại chỗ.
Lạc Băng Ngưng, cô muốn ép tôi đến mức phải giết chết cô thì mới vừa lòng đúng không?... Cô cho rằng tôi không dám giết cô sao?... Mắt anh lóe lên một tia lạnh lùng tàn nhẫn, Điền Mộng Phỉ đứng ở bên cạnh cũng cảm thấy lạnh sống lưng. Diệp Dịch Lỗi lúc này thật sự rất đáng sợ...
Vậy nên, anh Dịch, hãy rời bỏ cô ta đi! Người như cô ta thật sự không xứng với anh đâu.
“Anh Dịch...” Cô ta từ từ bước đến, đưa tay vuốt ve khắp người anh, vốn tưởng rằng đây là cơ hội tốt nhất, ai ngờ lại bị Diệp Dịch Lỗi hung hăng hất ra.
“Ra ngoài!” Diệp Dịch Lỗi lạnh lùng buông ra hai chữ.
“...” Cái gì? Điền Mộng Phỉ cho rằng mình nghe lầm.
“Anh Dịch?” Cô ta bày ra vẻ đáng thương.
“Tôi bảo cút ra ngoài!” Diệp Dịch Lỗi gầm lên, ném hết mấy thứ trên bàn, từ nhỏ Điền Mộng Phỉ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, sao có thể chịu nổi uất ức như vậy, tủi thân nhìn anh sau đó xoay người chạy đi.
Không hề để tâm đến Điền Mộng Phỉ dù chỉ một giây, sau khi cô ta bỏ đi anh vội vàng thu dọn đồ đạc chạy thẳng ra sân bay, những chuyện này không phải là thật, không thể như thế được...
Trong bệnh viện, tại thành phố C.
Hai ngày liên tiếp Phương Tử Hạo vẫn chưa trở lại, Nam Phong luôn túc trực trong phòng bệnh bởi anh cảm thấy áy náy, có thể nói xảy ra những chuyện ầm ĩ như vậy mọi nguyên nhân đều bắt nguồn từ anh ta. Nếu như lúc đó anh ta đi đón Băng Ngưng ngay thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Còn hại Băng Ngưng bị oan một cái tát, Lâm Thanh Âm này thật đúng là kinh khủng, còn đáng sợ hơn cả mẹ anh ta nữa.
Những tin tức trên báo lá cải cuối cùng cũng lắng xuống, những bài viết đính chính xin lỗi đã được đăng trên báo rất nhanh chóng. Nam Phong vui mừng đưa laptop cho Băng Ngưng xem, như là đang cố lấy lòng cô vậy.
“Chuyện cũng đã ổn rồi, bác trai, bác gái cũng đã nghe giải thích rồi, giờ em nên vui vẻ lên!” Nam Phong sờ sờ đỉnh đầu của cô.
Băng Ngưng không lên tiếng trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cô nghỉ học đã nhiều ngày rồi, Kiều Kiều nhất định lo lắng đến sắp điên luôn, vốn định nhắn tin nói cho cậu ấy biết, nhưng chưa kịp làm gì cô đã nhận được một bức email. Vừa mở ra, cô đã thấy hai tập tin hình ảnh, bên trong toàn là hình của Diệp Dịch Lỗi vả Điền Mộng Phỉ đang bên nhau rất thân mật , góc độ chụp hình cũng cực kì rõ, ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy hai người họ là một đôi yêu nhau, anh cười dịu dàng, anh giúp cô ta vén tóc, bọn họ cùng nhau mua nhẫn... Tập tin còn lại, là những hình ảnh ở trước cửa phòng khách sạn...
Tách! Tách!
Nếu như không phải trên tay ươn ướt, cô cũng không nhận ra là mình đang khóc. Sau khi gây ra những tổn thương cho cô, anh lại có thể thoải mái đi dạo phố mua sắm với người phụ nữ khác, trong lúc cô đang mê man vì sốt cao trong căn hộ của anh, anh lại đang mây mưa vui vẻ cùng với Điền Mộng Phỉ... Nếu như mấy người Nam Phong không phát hiện ra, thì dù mình có chết anh cũng không hề mảy may quan tâm đúng không? Phân biệt đối xử, một sự tương phản quá rõ ràng.
Cơ thể cô khẽ run lên, nghĩ đến việc anh từng thân mật với những người phụ nữ khác, lại nghĩ đến mình và anh cũng có quan hệ xác thịt như thế, trong lòng cô đau đớn như bị xé ra trăm ngàn mảnh vậy, không sao chịu nổi...
Nam Phong dần phát hiện ra biểu hiện khác thường của Băng Ngưng, tò mò nhìn vào màn hình máy tính, ngạc nhiên đến suýt nữa anh ta đã kêu lên thành tiếng. Những bức hình quá rõ ràng, trong khi Băng Ngưng nằm mê man trong căn hộ thì Diệp Dịch Lỗi lại chơi đùa vui vẻ thoải mái ở Pháp.
“Ngưng nhi, đừng xem nữa...” Nam Phong gập lại laptop. “Bọn họ chỉ đi công tác thôi.”
Công tác? Ở trong phòng khách sạn sao?
“Em biết.” Băng Ngưng gật đầu. Xem ra mẹ đã sắp xếp từ trước rồi, ngoài mặt thì ủng hộ, khuyên bảo mình, haha... Nhưng sau lưng lại ngấm ngầm cho bọn họ thường xuyên gặp mặt, cùng nhau ra nước ngoài, sau một đêm xuân ân ái thì tay trong tay đi dạo khắp nước Pháp lãng mạn...
“Ngưng nhi, thật ra...”
“Không sao.” Băng Ngưng dựa vào gối phía sau. “Không phải từ trước đến nay đều luôn như vậy cả sao. Em sẽ không vì đính hôn mà ép buộc anh ấy trở thành của riêng mình, em là vợ chưa cưới của anh ấy, nhưng anh ấy... Không phải là chồng chưa cưới của em.”
Nghe thấy những lời này của cô, trong lòng Nam Phong dấy lên một nỗi thương cảm, không thể phủ nhận là Băng Ngưng rất yêu Diệp Dịch Lỗi, nhưng... Tại sao năm xưa cô ấy lại làm ra chuyện như vậy, cô ấy không hề đề cập đến chuyện đã xảy ra, Lâm Thanh Âm cũng tuyên bố với bên ngoài rằng Băng Ngưng vì bị đả kích quá lớn mà không thể nhớ gì đến chuyện đó nữa, nhà họ Diệp cũng không truy ra được manh mối nào, đến nay cái chết của Tuyết Ngưng vẫn chưa được làm sáng tỏ, như thế bảo Thạch Đầu làm sao có thể cởi bỏ khúc mắc này được.
“Băng Ngưng, thật ra thì có một số việc em không nói ra thì làm sao Thạch Đầu biết được!” Nam Phong nhẹ giọng khuyên. “Nếu như em biết được chuyện gì thì nói cho cậu ấy biết đi!” Chuyện của Tuyết Ngưng chưa được làm sáng tỏ thì e rằng cả đời Diệp Dịch Lỗi cũng sẽ không thể vượt qua thù hận được.
Băng Ngưng vẫn là cô gái thanh thuần mộc mạc, từ lời nói, vẻ mặt đến ánh mắt, cử chỉ đều luôn toát ra nét bi thương nhàn nhạt, cô rất ngoan, rất trầm lặng, trầm lặng đến mức có thể dể dàng bị mờ nhạt trong đám đông, nếu không cũng sẽ không yêu thầm Thạch Đầu lâu như vậy mà cậu ấy cũng không hề nhận ra...
Băng Ngưng không trả lời, không biết nên nói gì với cô nữa nên anh ta quyết định im lặng. Anh ta rất dở trong khoản an ủi người khác. Chỉ hy vọng những tin tức trên báo lá cải đừng bị Thạch Đầu biết được, nếu không chuyện sẽ không thể êm đẹp được mất. Tử Hạo đang rất tức giận vì Thạch Đầu nhẫn tâm làm tổn thương Băng Ngưng như thế, nếu như hai cậu ấy gặp nhau, nói chưa đến vài câu thì đã cãi vả rồi, sợ rằng người cuối cùng lãnh đạn lại chính là Băng Ngưng...
Nhưng thực tế lại chứng minh, chuyện thường không như mong muốn, những chuyện không muốn xảy ra, thì nó lại sẽ xảy ra...