Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 81: Chương 81: Chương 76.5




Lần này nhà họ Diệp không có ai ở lại bệnh viện chăm sóc cô, cả phòng bệnh to như vậy chỉ có một mình Băng Ngưng, nhìn lên trần nhà trắng toát mơ màng, vì cơ thể đang còn yếu nên cô vẫn luôn trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Lần phát sốt này làm ảnh hưởng đến thính lực của cô không nhẹ, ngay cả tai phải cũng bị ảnh hưởng. Cô nằm co lại một góc trên giường, dường như mơ thấy ác mộng, tay siết lại thật chặt.

Trong lúc ngủ cô mơ thấy mình bị cưỡng đoạt, đau đớn, sợ hãi điên cuồng hành hạ cô.

“Anh Dịch Lỗi...” Cô khóc thút thít. “Đau quá, Ngưng nhi đau quá...” Trong giấc mơ cô cảm thấy mình bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt, đau đớn.

“Nghe em giải thích, nghe em giải thích đi mà, em không có làm...” Cô khóc khe khẽ, đột nhiên cô lấy tay che má, choàng tỉnh.

Lại nhớ đến cái tát kia, dần dần ý thức được là mình nằm mơ cô mới từ từ bình tĩnh lại, nhưng sau khi ý thức của cô dần rõ ràng, cô lại một lần nữa giật bắn mình kêu lên theo bản năng, bởi cô nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi đang đứng ngay trước giường mình.

Băng Ngưng ngồi bật dậy, nhìn sắc mặt u ám của người đàn ông đứng trước mặt, sao anh lại ở đây, không phải đang ở Pháp công tác sao?

Diệp Dịch Lỗi nhìn vẻ mặt sợ hãi như gặp quỷ của Băng Ngưng thì sắc mặt càng thêm đen lại. Mình đáng sợ đến thế ư?

“Tại sao mỗi lần nhìn thấy tôi đều bày ra vẻ mặt sợ hãi như vậy, có tật giật mình sao?” Mắt anh đỏ ngầu, không biết là do mệt mỏi vì đi đường hay do tức giận nữa. “Có phải cô đã làm chuyện gì có lỗi với tôi, nên nhìn thấy tôi liền lo lắng không yên như vậy?”

Sự chờ mong trong mắt cô vụt tắt. Thì ra anh từ ngàn dặm xa xôi trở về là để khởi binh hỏi tội, Băng Ngưng cười khẽ một tiếng. Lâu như vậy rồi mà mình vẫn còn hy vọng hảo huyền, lại cho rằng anh đến thăm mình, đúng là vọng tưởng mà.

“Cô cười cái gì?” Diệp Dịch Lỗi tức giận kéo lấy áo của cô. Cực kì chán ghét thái độ như hiểu rõ tất cả của cô. Lạc Băng Ngưng rốt cuộc cô biết chuyện gì, cô đã biết những gì?

“Cho dù anh không tin em, thì cũng nên tin anh Tử Hạo chứ.” Băng Ngưng chậm rãi ngẩng đầu lên.

Nghe xong câu nói này của cô, tim Diệp Dịch Lỗi chợt đánh thót lên một cái. Đúng vậy! Cũng chỉ là tin tức trên báo lá cải mà thôi, sao mình lại vội vàng trở về như vậy cơ chứ? Nhưng... Làm sao cô ấy chắc chắn rằng mình về đây là vì tin tức này.

“Hay là anh Dịch Lỗi giận em vì đã không chết ở căn hộ đó của anh?” Cô cười, đây là nụ cười Diệp Dịch Lỗi chưa từng thấy qua, thậm chí cảm thấy có chút lo lắng mơ hồ. “Thật ra thì anh nên cảm ơn bọn họ, nếu không ngay cả người để anh Dịch Lỗi hận cũng không còn nữa rồi.”

Nói gì vậy? Trong lòng Diệp Dịch Lỗi căng thẳng nặng nề. Cái gì mà chết ở trong căn hộ? Cái gì mà ngay cả người để hận cũng không còn nữa? Tay từ từ buông ra khỏi áo cô.

Băng Ngưng nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trước mặt mình, nhìn không chớp mắt, cô phải nhớ thật kỹ, thật rõ ràng dáng vẻ của anh, dáng vẻ lạnh lùng của anh, như vậy... Là cách để cô có thể từ bỏ.

Diệp Dịch Lỗi bị cô nhìn chăm chú như vậy nên có hơi bối rối, đây là ánh mắt gì vậy. Tay từ từ nắm chặt, không biết hai ngày qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng lúc này thoạt nhìn Băng Ngưng có hơi nhếch nhác, tiều tụy đến mức chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể tan biến vậy... Trên cổ tay cô quấn đầy băng gặc trắng, anh biết phía dưới lớp băng đó là vết tích lúc anh trói tay cô, trên hai gò má cô vẫn còn hơi sưng đỏ lên, làm cho anh nghĩ đến một cái tát kia trong phòng hôm đó...

Chát—!

Âm thanh chói tai đó cứ luôn quanh quẩn bên tai, tay anh càng nắm chặt hơn, giống như đang kiềm chế bản thân mình không được gây ra thêm bất cứ chuyện gì tổn thương cô nữa.

Một khoảng thời gian yên tĩnh, không khí bỗng trở nên trầm lặng, bọn họ không ai lên tiếng nói lời nào chỉ chăm chú nhìn đối phương, dường như muốn nhìn xuyên qua ánh mắt người kia để có thể hiểu được điều gì đó...

Diệp Dịch Lỗi đứng nhìn một lúc cuối cùng cũng xoay người đi ra ngoài, không một chút do dự. Oành!— Tiếng đóng sầm cửa như dội thẳng vào tim Băng Ngưng, buồn, đau, tràn ngập trong tim, không thể nào nguôi...

Anh Dịch Lỗi... Ngay cả một câu an ủi em, anh cũng lười không muốn nói đúng không?... Cô vội vàng xuống giường, không kịp xỏ dép cứ để chân không chạy ra cửa nhưng ngay cả bóng lưng của anh cũng không kịp thấy. Tựa vào cửa cô vẫy vẫy tay, cố gắng nặn ra một nụ cười

“Bye bye anh Dịch Lỗi, anh về cẩn thận nhé.” Trong lời nói mang theo một chút ý cười. “Ngày mai anh nhớ đến sớm đó, em muốn ăn bánh socola!” Rõ ràng cô đang cười nhưng hai bên má nước mắt đã tuôn dài từ lúc nào không hay. Nhưng... Nếu như mỗi lần đều như vậy, thà anh đừng đến thì hơn, sự lạnh lùng của anh còn làm em tổn thương hơn cả lúc anh hành hạ em. Lần sau, hãy để cho em quay người đi trước có được không? Em không muốn phải cứ mãi nhìn theo bóng lưng anh, thật sự không muốn...

Diệp Dịch Lỗi đi được vài mét thì dừng lại ngay khúc rẽ, anh không biết tại sao mình lại muốn quay về, lại càng hối hận hơn khi nghe những lời nói đó của cô, rõ ràng tiếng của cô nhẹ nhàng dịu dàng như vậy nhưng khi nghe thấy thì như xuyên thẳng vào tim. Đau nhói. Tựa vào vách tường day day thái dương, sao mọi chuyện lại biến thành như vậy chứ...

——— ———————

Nhà họ Diệp

Mới sáng sớm Lâm Thanh Âm thức dậy xuống lầu đã thấy Diệp Dịch Lỗi ở ngay trước mặt thì bị dọa đến giật mình. “Con... Sao con lại về đây?”

“Muốn thì về thôi.” Diệp Dịch Lỗi mệt mỏi trả lời. “Con ra ngoài đây, lát nữa còn có việc.”

“Con đứng lại cho mẹ!” Lâm Thanh Âm thấy thái độ thờ ơ của con trai thì đột nhiên nổi giận. “Diệp Dịch Lỗi con bày ra thái độ gì vậy, con về đây vậy chuyện của công ty thì sao?”

“Không phải còn có anh họ sao!”

Diệp Dịch Lỗi đầu óc con bị úng nước rồi hả?” Lâm Thanh Âm tức giận mắng. “Có chuyện gì quan trọng đến mức phải trờ về trong lúc này chứ. Con biết rõ dự án này quan trọng như thế nào mà!”

“Mẹ! “ Diệp Dịch Lỗi cau mày, không biết tại sao hôm nay mẹ lại gay gắt như vậy, lúc trước mặc dù bà đối với người khác có hơi hà khắc một chút nhưng vẫn luôn nhẫn nại với bọn họ. “Thật sự con còn có việc!”

“Con trở về là vì tin tức trên báo đúng không? Lâm Thanh Âm hỏi. “Sao con không tự mình suy nghĩ cho kĩ. Cho dù con không tin tưởng Ngưng nhi, thì ít ra cũng phải tin tưởng Tử Hạo chứ.”

“Vậy mẹ có tin không?” Diệp Dịch Lỗi hỏi ngược lại. “Nghe y tá ở bệnh viện nói, mẹ đã tát cô ấy một cái rất mạnh. Mẹ, Băng Ngưng hai ngày hai đêm không về nhà, mẹ cũng không hề phát hiện ra.”

Bị con trai chất vấn Lâm Thanh Âm không biết phải giải thích như thế nào. “Vì mẹ tưởng nó đang ở cùng con, nên...”

“Mẹ, hôm đó mẹ cũng ra sân bay tiễn con đi công tác mà.”

Bị con trai vạch trần làm Lâm Thanh Âm hơi lúng túng, đúng lúc không biết nên nói gì thì má Lưu chạy tới.

“Bà chủ, cậu chủ, xảy ra chuyện lớn rồi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.