“Phu nhân, thiếu gia! Xảy ra chuyện lớn rồi !” Vú Lưu vội vã chạy tới, suýt chút nữa thì ngã trên mặt đất.
“Kêu la hốt hoảng cái gì?” Lâm Thanh Âm giận dữ mắng mỏ.
“Phu nhân! Không thấy tiểu thư ở bệnh viện rồi.”
“Cái gì?” Diệp Dịch Lỗi nhíu mày.
“Nhận được điện thoại ở bệnh viện báo lại, sáng sớm hôm nay họ tới kiểm tra phòng nhưng không có tiểu thư ở phòng bệnh.” Vú Lưu gấp đến độ xoay quanh.
“Bà gấp cái gì? Một người lớn còn sống có thể bị mất tích sao?” Lâm Thanh Âm giận giữ liếc nhìn khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu của vú Lưu.
Diệp Dịch Lỗi khó hiểu nhìn mẹ mình. Hôm nay phản ứng của bà thật sự là rất lạ lùng, Băng Ngưng không phải là người mà bà vẫn nâng niu trong lòng bàn tay sao? Nhưng khi nghe người khác nói không thấy Băng Ngưng, bà lại có thể không nóng nảy. Chẳng lẽ. . . . . . Đã xảy ra chuyện gì mà mình không biết sao?
“Lo lắng làm gì? Còn không gọi người đi ra ngoài tìm.”
Không hiểu tại sao phu nhân lại tức giận lớn như vậy, nhưng vú Lưu cũng không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, bà vội vàng đi ra ngoài tìm người.
Băng Ngưng từ bệnh viện đi ra, vì không có quần áo để thay nên cô chỉ có thể mặc quần áo của bệnh nhân, đôi dép trên chân cũng là của bệnh viện. Thời tiết sang thu lại thêm mấy trận mưa rào khiến cho không khí trở nên se lạnh. Vừa đi, Băng Ngưng vừa ôm chặt thân thể của mình, nhưng. . . . . . Mình có thể đi nơi nào đây? Ngẩng đầu nhìn chung quanh một chút, thành phố C thật sự rất lớn! Nhưng nó không thuộc về cô, bởi vì nơi này không có chỗ giành cho cô. Sau khi xảy ra nhiều chuyện liên tiếp, lần đầu tiên cô cảm thấy lời nói của Diệp Thiệu Kỳ là đúng. Con gái nuôi thì cuối cùng cũng chỉ là con gái nuôi, nhà họ Diệp . . . . Không phải là nhà của cô. Lưu Duệ Hàng nói không sai, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.
Không biết đã đi bao lâu, tới khi cảm thấy mệt mỏi, cô mới chậm rãi ngồi xuống ở bên đường. Thân thể nho nhỏ thu lại một góc ở trên ghế nhưng không chiếm được một chút ấm áp nào. Nếu như mẹ của cô còn sống, sẽ thế này không? Có phải là cho dù xảy ra chuyện gì, mẹ đều đứng ở bên cạnh cô, nhưng mà. . . . Hết lần này đến lần khác, ngay cả hình dáng của bànhư thế nào cô đều không nhớ được. Ngoại trừ Tuyết Ngưng, tất cả những gì về nhà họ Lạc cô đều ‘không biết gì cả’. Đến khi có một chiếc áo khoác lên vai mình, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Không ngờ người trước mắt lại là Dương Tư Thần.
Nhìn thấy cậu ta, Băng Ngưng liền nhớ đến nụ hôn kia, trong mắt bỗng hiện lên ánh nhìn đầy chán ghét. Cảm xúc khó chịu của cô không tránh được ánh mắt của Dương Tư Thần, cũng làm cậu ta cảm thấy rất đau đớn.
“Ngưng nhi!” Dương Tư Thần khẽ gọi.
Cậu ta đi theo phía sau cô đã lâu rồi. Mặc dù cậu ta cảm thấy mình không còn mặt mũi nào đối diện với cô, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được tiến tới trược mặt cô.
“Có chuyện gì sao?” Thái độ Băng Ngưng lạnh lùng giống như cậu ta là một người xa lạ.
“. . . . . .”
Ngực Dương Tư Thần cảm thấy nhói đau, cô đang trách mình sao? Cũng đúng! Nếu như đổi lại là mình, cậu ta cũng sẽ làm như vậy. Dù thế nào cậu ta cũng không nghĩ ra đêm đó rời khỏi bệnh viện sẽ nhìn thấy Băng Ngưng và người đàn ông khác đi chung với nhau, càng không nghĩ tới anh ta lại là bác sĩ của Băng Ngưng.
“Hiện tại có phải cậu cảm thấy tôi thật sự không thể chịu nổi hay không?” Băng Ngưng hỏi.
Từ trước tới nay, trong cuộc sống cô có không biết bao nhiêu người nói xấu sau lưng, đúng vậy! Mẹ nói đúng, mọi người chỉ sợ thiên hạ không loạn, bọn họ chẳng bao giờ chịu tin chính mình hay nguyện ý tin tưởng những thứ kia.
“Còn lời khó nghe nào thì nói đi. Hiện tại. . . . . .” Cô đặt tay lên ngực mình, nói tiếp: “Chỗ này của tôi vô cùng mạnh mẽ.”
“Không phải.” Cậu ta lắc đầu.
Thật ra thì đêm đó, sau khi rời đi cậu ta đã hối hận rồi. Nhưng lúc quay lại thì đã không thấy bóng dáng của cô, khi đó cậu ta bị phẫn nộ che mờ hai mắt.
“Ngưng nhi! Thật xin lỗi, mình không phải cố ý nói như vậy, chỉ là mình quá. . . .”
“Không sao.”
Cô không có chút do dự nào trả lời lại càng làm Dương Tư Thần khẩn trương, khiến những lời phân trần mà cậu ta sắp nói ra bị cắt đứt. Chẳng qua là khi đó cô không đi tới tìm cậu ta, chỉ vì ghen tị. . . . . .
“Không phải mình cố ý nói những lời đó, cũng không phải. . . . Cố ý bắt nạt cậu, mình biết bản thân nhất thời nông nổi.” Càng bối rối lại càng nói năng lộn xộn, Dương Tư Thần không ngờ mình cũng sẽ có một ngày như vậy.
“Thật sự không có việc gì.” Băng Ngưng cầm áo khoác trả lại cho cậu ta rồi đứng dậy.
“Ngưng nhi!”
Lần này cậu ta đã hạ quyết tâm muốn giải thích rõ ràng cho nên vẫn đi theo phía sau cô. Hai người cũng không nghĩ đến sẽ gặp Phương Tử Hạo. Anh ấy vừa mới nói chuyện xong với đối tác làm ăn, hai người liền gặp nhau ở cửa khách sạn. Đây là lần đầu tiên Băng Ngưng nhìn thấy Phương Tử Hạo sau cuộc đính hôn sóng gió lần đó.
Sự việc xảy ra lần này, Băng Ngưng cảm thấy áy náy, cũng rất cảm tạ anh ấy đã đến đưa cô từ căn hộ tới bệnh viện.
“Anh Tử Hạo!”
Băng Ngưng cố gắng chào hỏi giống như mọi khi. Nhưng điều cô có nằm mơ cũng không nghĩ đến là Phương Tử Hạo lại xoay mặt sang bên cạnh giống như không nhìn thấy cô, người đi theo anh ấy nhìn cô với ánh mắt khác thường. Trong nháy mắt sắc mặt của Băng Ngưng bỗng đỏ bừng, cô liền cúi đầu xuống. Không biết là người nào đụng phải khiến cô suýt chút nữa ngã trên mặt đất.
Phương Tử Hạo nhìn thấy nhưng làm như không thấy gì, dẫn đầu đoàn người rời đi.
Hóa ra, một Phương Tử Hạo dịu dàng khi trở nên lạnh lùng cũng sẽ vô tình như vậy. Băng Ngưng như chôn chân tại chỗ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại. Lời chào hỏi của cô vừa rồi, có phải làm cho anh cảm thấy rất khó chịu hay không? Lạc Băng Ngưng! Hiện tại thành phố C có ai không biết tiếng xấu của mày. Dù cô nỗ lực muốn cười nhưng lại không khống chế được nước mắt rơi. Chuyện phá thai, lại liên lụy đến anh Tử Hạo bị tạo scandal trải qua một đêm với cô . . . .
“Băng Ngưng.” Dương Tư Thần lo lắng nhìn cô.
Từ nhỏ, ngoài mẹ nuôi ra thì chỉ có Phương Tử Hạo xem như là người hiểu rõ cô nhất. Thế nhưng bây giờ ngay cả anh ấy cũng có bộ dạng này, cho nên. . . . . . Anh ấy là tin lời nói của Diệp Dịch Lỗi, cho rằng chuyện này đều là thật, không muốn để ý đến cô nữa, có phải hay không. . . . . .