“Có phải tất cả mọi người đều cho rằng tôi là người tùy tiện, hành vi phóng đãng hay không?” Băng Ngưng ngẩng đầu nhìn Dương Tư Thần.
“Đúng là hạ tiện!” như anh Dịch Lỗi nói
“Cậu nói bậy bạ gì đó?” Dương Tư Thần lạnh giọng quát: “Mình không cho phép cậu nói bản thân như vậy.”
“Không phải cậu cũng cho là như vậy sao?” Băng Ngưng cười nhạt, hỏi: “Hiện tại ngay cả anh Tử Hạo cũng không để ý tới tôi, thì người ngoài sẽ nghĩ như thế nào?”
Băng Ngưng ngồi xổm trên mặt đất một cách vô lực, giống như là bị đả kích.
“Ngay cả chính tôi cũng tin như vậy!” Tất cả oan ức của cô chỉ có thể trở thành bí mật, bởi vì chuyện xảy ra trong căn hộ đêm hôm đó vĩnh viễn không thể được nói ra…..
“Băng Ngưng! Mình tin tưởng cậu! Mình là người tin tưởng cậu.”
“Cậu tin tưởng tôi sao?” Băng Ngưng ngẩng đầu lên, cười đến mức châm chọc, nói: “Thôi đi! Tất cả các ngươi đều giông nhau.”
Những lời ai ủi trong lòng Dương Tư Thần sắp nói ra bị một câu này của Băng Ngưng mà ngăn trở lại.
“Băng Ngưng?”
“Không phải cậu nói là chỉ cần một đêm với cậu. . . . . .”
“Đủ rồi!” Dương Tư Thần quát lên ngắt lời nói của Băng Ngưng.
Có trời mới biết cậu ta hối hận bao nhiêu. Nếu như thời gian có thể quay lại, cậu ta tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy .
“Đừng nói nữa. Băng Ngưng! Thật sự mình hối hận vô cùng.” Lồng ngực của cậu ta cảm thấy đau đớn.
“Không cần để ý ánh mắt của người khác. Ngưng nhi! Từ nay về sau, cho dù xảy ra chuyện gì, mình đều tin tưởng cậu, mình bảo đảm. . . . . .”
“Nhưng mà. . . . Tôi không cần. . . . . .”
Trong lòng của Dương Tư Thần chợt chua xót.
“Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói tôi không cần.” Băng Ngưng ngẩng đầu lên nhìn thẳng Dương Tư Thần.
“Không cần cậu nói cậu tin lời của tôi. Tôi làm gì là chuyện của tôi, tại sao phải để ý đến việc các người có tin hay không? Các người dựa vào cái gì lại xem tôi như vậy? “ Giọng nói của Băng Ngưng bỗng trở nên bén nhọn: “ Cho dù tôi sẩy thai thì sao, dù tôi quan hệ lăng nhăng thì thế nào, chuyện đó có quan hệ gì tới các người chứ? Dựa vào cái gì mà tôi bị nhục nhã như vậy? Tại sao mọi người đều xem thường tôi?”
Thanh âm của Băng Ngưng có chút cao, thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Thấy bọn họ nhìn về phía bên này, Băng Ngưng lau nước mắt rồi nhanh chóng lao nhanh về phía bên kia đường . . . .
Bên trong chiếc xe hơi cách đó vài mét, cách một lớp cửa sổ xe, Phương Tử Hạo nhìn thấy mọi thứ bên này, run rẩy nắm chặt tay.
“Tổng giám đốc . . . . Phải đi đâu?” Trợ lý của anh ấy dè dặt hỏi.
“Tôi . . . . Có phải rất quá đáng hay không?”
Giọng nói của Phương Tử Hạo bất ổn, trái tim giống như đau nhức. Ánh mắt mất mác và những giọt nước mắt của Băng Ngưng như một lưỡi dao điên cuồng đâm vào trái tim của anh ấy.
“Ngưng nhi đang khóc.”
Bàn tay của Phương Tử Hạo chậm rãi đè lên ngực mình. Ngưng nhi, không phải anh cố ý muốn làm tổn thương em, không phải như vậy!
Anh nhìn cô gái mà mình yêu thương lại trở thành vợ chưa cưới của bạn tốt. Thời điểm chính miệng Diệp Dịch Lỗi nói với anh: bọn họ muốn đính hôn, ngay cả tư cách yêu cô anh cũng không có nữa rồi. Ngày đó khi ngã bệnh phải nằm viện, anh đưa ra yêu cầu mà bản thân cho là cả đời cũng sẽ không bao giờ nói ra. Anh nói: Thạch Đầu! Nếu như mình cầu xin cậu nhường Băng Ngưng lại cho mình, cậu bằng lòng không? Lúc ấy Thạch Đầu trả lời rất kiên quyết. Cậu ta nói: Tử Hạo! Chúng ta từng là anh em, cho dù chết vì cậu mình cũng không do dự. Nhưng. . . . . . Cô ấy không được, mình tuyệt đối sẽ không nhượng bộ Lạc Băng Ngưng. . . . . .
Cậu ta đã nói chuyện đến mức này thì anh còn có thể nói gì.
Siết chặt nắm tay, anh cực lực đè nén sự đau đớn trong lòng mình.
“Đi thôi!”
Thì ra, bỏ lỡ ba năm trước thì đã mất đi vĩnh viễn rồi. . . . . .
Khi Băng Ngưng băng qua đường, Dương Tư Thần lại bị dòng xe cộ ngăn cách. Lúc cậu ta chạy tới nơi thì đã không thấy bóng dáng của cô đâu.
Mặc kệ cái lạnh của gió thu, Băng Ngưng vẫn đi tiếp, cho đến đi không có hơi sức mới dừng lại. . . . . .
Thời điểm Diệp Dịch Lỗi tìm được Băng Ngưng, cô đang nép mình trên ghế dài ở ven đường. Nhìn cô vùi mặt vào trong khuỷu tay, quần áo bệnh nhân mỏng manh, vạt áo bị gió thổi lên. Anh chậm rãi tới gần nhưng không gây ra sự chú ý tới Băng Ngưng. Tiếng vải ở trong gió phát ra âm thanh phần phật.
Khụ khụ. . . . . . Băng Ngưng ho nhẹ, cô cho là bản thân bị cảm. Liên tục những tiếng ho khan của cô đều lộ ra vẻ yếu ớt như vậy, anh bước tới, cởi ra áo ngoài của mình ném lên trên người cô.
Nhìn chiếc áo khoác rơi xuống ngay trước mắt mình, Băng Ngưng không có ngẩng đầu lên mà cô lại nhặt chiếc áo trước. Cô biết đó là Diệp Dịch Lỗi, không chỉ bởi vì cô quen thuộc với nhiệt độ cơ thể và mùi hương trên người anh, mà còn. . . . Quá quen với hành động, đây là tác phong điển hình của ‘Diệp Thị’, chỉ nhằm vào cô. . . . . .
“Lên xe!” Diệp Dịch Lỗi ra lệnh.
Băng Ngưng không do dự liền đứng dậy. Không biết là do tê chân hay bởi vì thân thể suy yếu, toàn thân cô liền ngã xuống. Vốn tưởng rằng mình sẽ ngã trên mặt đất, cô không ngờ Diệp Dịch Lỗi tiến tới đưa tay đỡ lấy cơ thể mình.
Toàn thân của cô lạnh quá, hơi lạnh truyền tới một chút trong lòng bàn tay anh rồi lan ra toàn thân. Nhưng chỉ thoáng dừng một chút, anh liền kéo Băng Ngưng vào trong xe. Hành động này làm Băng Ngưng nhớ tới ngày ấy liền lo lắng, cô giãy giụa theo bản năng.
“Đừng nhúc nhích.” Diệp Dịch Lỗi lạnh giọng quát, nhưng động tác của anh lại nhẹ nhàng không ít, ngay cả lúc đóng cửa xe cũng chú ý hơn.