Cảm giác ấm áp bao phủ nhưng Băng Ngưng vẫn cảm thấy run rẩy một chút. Cả buổi trưa cô đều ở bên ngoài nên bây giờ toàn thân giống như đã đóng băng rồi. Tìm được Băng Ngưng, Diệp Dịch Lỗi không đưa cô trở về bệnh viện mà là tới căn hộ của anh. Nam Phong! Cậu là tên khốn kiếp, đừng để cho tôi gặp được cậu.
Căn hộ đã có người quét dọn nên khôi phục như trước kia. Diệp Dịch Lỗi giữ tay Băng Ngưng mãi đến khi vào trong phòng mới thả ra. Đi vào nơi này làm gợi lại hồi ức khiến hai người đều nhớ lại, Băng Ngưng theo bản năng lui về phía sau mấy bước.
“Đi vào tắm. Thay bộ quần áo khó coi của cô đi.” Ném cho cô một cái áo sơ mi của mình, anh lạnh lùng nói.
Băng Ngưng không có phản đối, thậm chí ngay cả lời nói cũng không phát ra, cô bước vào nhà tắm. Thật ra thì rất lâu trước đây, cô đã thích quần áo của Diệp Dịch Lỗi rồi. Trước kia khi ngủ qua đêm ở căn hộ này, lúc nào Diệp Dịch Lỗi cũng lấy áo sơ mi của mình đưa cho các cô, mùi hương trên quần áo này làm cho cô cảm thấy an tâm, giống như cả trái tim đều thỏa mãn. . . . . .
Diệp Dịch Lỗi đi vào phòng bếp. Anh đã dặn Văn Tuấn lấp đầy tủ lạnh của mình. Nhưng khi mở ra, anh vẫn cầm láy một lon bia như cũ. Bật nắp uống một hớp, cảm giác mát lạnh lan tỏa trong bụng, anh cau mày dốc cả lon bia vào trong miệng khiến bia trào ra ngoài, hương vị lúa mạch từ từ tràn ngập khắp căn phòng . . . . .
Tự dưng phiền não khiến anh có cảm giác bản thân thật sự mệt mỏi. mấy ngày này có quá nhiều chuyện nằm ngoài dự liệu của anh rồi.
Lúc Băng Ngưng sấy khô tóc đi ra, Diệp Dịch Lỗi đang vùi mình nằm bất động trên ghế sô pha giống như là ngủ thiếp đi. Cô từ từ đi tới nhìn khuôn mặt khiến cho mình say mê. Lông mày, đôi mắt, chiếc mũi của anh, tất cả mọi thứ đều làm cô động lòng như vậy. Thận trọng gỡ kính mắt của anh xuống rồi lấy tấm chăn mỏng đắp lên cho anh, Băng Ngưng chống tay lên đầu gối nhìn người đàn ông trước mắt. Cô cẩn thận in xuống một nụ hôn trên môi anh, nhưng chỉ nhẹ nhàng lướt qua, không dám động cũng không chịu rời đi. Một giọt nước mắt chậm rãi trượt xuống.
“Anh Dịch Lỗi! Anh có biết rằng có những bí mật vĩnh viễn không thể nói ra hay không?” Cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của anh.
“Ngưng nhi thật sự rất yêu anh, cho nên. . . . . . Đừng trách em lừa anh có được không? Bởi vì cho dù em làm cái gì, cũng chỉ là muốn tốt cho anh. . . . . .” Băng Ngưng cúi đầu thổ lộ bên tai anh, giọt nước mắt của cô rơi xuống trên mặt Diệp Dịch Lỗi. Lông mi của anh khẽ động một chút, tới khi Băng Ngưng phát hiện ra anh tỉnh lại, cô muốn đẩy anh thì đã không còn kịp rồi.
Một tay Diệp Dịch Lỗi giữ lấy cánh tay Băng Ngưng, mùi hương sữa tắm nhẹ nhàng khoan khoái lan tỏa. Anh nhớ lại hồi ức đẹp nhất ở sâu trong tâm trí, lúc cô mặc áo sơmi màu trắng đứng ở nơi đó, vạt áo bên dưới không đủ che được đôi chân thon dài lộ ra trong không khí. Diệp Dịch Lỗi nhìn người trước mắt, giống như không có cách nào làm cho mình tỉnh táo, anh trực tiếp ôm lấy eo của cô kéo vào trong ngực mình, nghiêng người đè cô ở trên ghế sofa.
Một loạt hành động khiến cho Băng Ngưng chỉ kịp thở nhẹ, đã bị môi Diệp Dịch Lỗi đè xuống chặn lại, hơi thở của anh mang theo hương lúa mạch phảng phất.
“Ưmh. . . . . .” Băng Ngưng theo bản năng giãy giụa, lại bị Diệp Dịch Lỗi chặn lại mọi ý định, dịu dàng bắt lấy hai bàn tay cô đặt tại trên đầu.
Cô kinh hãi vì sự dịu dàng, cẩn thận của anh. Cơ thể cứng ngắc từ từ buông lỏng, đối với chuyện này Băng Ngưng vẫn còn non nớt. Cô chậm rãi đáp lại, lưỡi Diệp Dịch Lỗi cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ bé của cô, thâm tình lại dịu dàng hôn, như người chồng trong lúc hạnh phúc. Anh thân mật yêu thương, che chở, không nỡ đối xử với cô không dịu dàng dù chỉ một chút.
Tay của anh nhẹ nhàng di chuyển trên làn da mịn màng của cô, tràn đầy yêu thương như vậy. . . . . . Băng Ngưng vụng về đáp lại khiên anh nhớ tới đêm đó, giống như đêm mấy năm trước . . . . .
“Ngưng nhi! “ Anh thấp giọng gọi, cúi xuống ngậm lấy vành tai của cô, khẽ gọi bên tai: “Ngưng nhi của anh. . . .”
Diệp Dịch Lỗi xúc động gọi, ngay sau đó anh chợt mở mắt. Nhìn người phía dưới ý loạn tình mê, anh tìm về một chút ý thức của mình. Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt này, một lúc sau. . . . . .
“Không, cô không phải là Ngưng nhi của tôi.” Anh chợt đứng dậy, lặp lại lời nói: “Không phải của tôi.”
Băng Ngưng chầm chậm tìm về lý trí của mình. Cô hơi mím môi, nắm chặt cổ áo bị kéo ra của mình. Đúng vậy! Cô dĩ nhiên không phải “Ngưng nhi“. Anh Dịch Lỗi,tại sao mỗi lần anh đều mang đến cho em sự dịu dàng và hi vọng rồi sau đó gọi tên của chị gái. . . . .
Nhặt lên tấm chăn mỏng trên mặt đất, Băng Ngưng đi về phía phòng ngủ. Nhưng lúc lướt qua bên cạnh Diệp Dịch Lỗi thì bị giữ lấy, sau đó anh dùng lực kéo vào trong ngực mình.
Chấn động mạnh khiến cho Băng Ngưng rơi nước mắt. Ánh mắt anh nóng bỏng nhìn chằm chằm lấy cô, hơi thở dồn dập khẽ phả lên mặt Băng Ngưng. Không thể không thừa nhận, dáng vẻ của người phụ nữ này. . . . . Rất quyến rũ. Nghĩ tới dáng vẻ ‘quyến rũ’ của cô đã có đàn ông khác nhìn thấy qua, ví dụ như. . . . . . Phương Tử Hạo. . . . . . thì cánh tay đang ôm lấy eo cô dần dần dùng sức.
Băng Ngưng cắn môi, khó chịu nhắm mắt lại. Bụng dưới đụng vào nơi đó khiến cho cô không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Uống thuốc chưa?”
Cái gì?
“Tôi không muốn một lần ngoài ý muốn đó sẽ lưu lại hậu quả gì. Lạc Băng Ngưng! Tôi không cần con của cô, cô không xứng!” Nhìn sắc mặt Băng Ngưng trở nên tái nhợt, khiến cảm xúc “không vui” của anh bởi vì bản thân vừa mất khống chế dần tan biến. Anh chỉ biết tâm trạng lúc này của mình được thoải mái, nhưng không cách nào biết rằng về sau những lời nói này sẽ mang đến cho anh tai họa như thế nào, khiến cho Ngưng nhi mà anh yêu thương sâu sắc hận anh thấu xương. . . . . .
“Anh Dịch Lỗi! Anh không cần phải lo lắng, sẽ không thể đúng lúc như vậy. “ Thu lại đau lòng, cô sờ lên bụng mình.
“Cho dù có. . . . . . Chính tôi sẽ tự mình giải quyết.” Nói xong, Băng Ngưng đẩy cánh tay của anh ra rồi bỏ đi.
Diệp Dịch Lỗi đứng một lúc lâu mới tìm lại được cảm giác giữa đau đớn ở trong lòng. Cô nói mình giải quyết, vậy mà cô lại nói sẽ tự mình giải quyết sao? Bàn tay anh từ từ nắm chặt, cuối cùng hừ lạnh một tiếng bước đi ra ngoài.
Rời khỏi căn hộ, anh đi thẳng tới tìm Phương Tử Hạo. Cho dù sự việc mới xảy ra là sự hiểu lầm thì bọn họ cũng cần nói chuyện một chút. Anh không thể chấp nhận được việc mình có thể tìm được Băng Ngưng là do tin tức mà Phương Tử Hạo đưa cho. Một người phản bội đã đủ đau rồi, anh không thể nào chấp nhận được anh em của mình cũng phản bội anh. Cho nên để đề phòng chuyện như vậy, anh muốn chuẩn bị sẵn sàng trước.
Phương Tử Hạo đoán được anh sẽ tới, cho nên đã để nhân viên tan ca sớm, chính mình thì ngồi đợi ở trong phòng làm việc. Thường ngày anh ấy rất ít hút thuốc nhưng hiện tại từng điếu, từng điếu rút ra nhiều vô kể.
“Đến rồi sao?” Lúc Diệp Dịch Lỗi đi tới, Phương Tử Hạo đã pha xong cà phê để đợi anh.
“Ngồi đi.”
Vốn là đầy bụng lửa giận lại bởi vì thái độ của Phương Tử Hạo như vậy khiến anh không cách nào trút ra được.
“Cậu biết mình sẽ đến ư?”
“Dĩ nhiên, chúng ta là anh em mà. Mình biết rõ cậu giống như cậu hiểu được mình vậy!” Phương Tử Hạo ngồi xuống, sau đó lắc đầu một cái.