“Có lẽ. . . . . . Những lời này không đúng. Có đôi khi mình cũng không hiểu bản thân mình, vậy người khác làm sao lại có thể hiểu chứ!” Anh ấy nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê.
“Mình nói sẽ không tranh giành với cậu, cậu còn nhớ chứ?”
Diệp Dịch Lỗi không lên tiếng.
“Cậu sẽ bỏ qua cho cô ấy sao?” Phương Tử Hạo tiếp tục hỏi: “Nếu như có một ngày cậu buông tay, lúc đó mình theo đuổi cô ấy có phải sẽ không tính là phản bội tình nghĩa anh em của chúng ta hay không?”
“Tử Hạo! Mình vẫn nói như trước, đối với Lạc Băng Ngưng mình sẽ không buông tay!”
“Cậu yêu cô ấy sao?” Phương Tử Hạo hỏi.
Cái gì?
“Cậu đang nói đùa với mình sao?” Anh buồn cười, nhưng anh không nhận ra được nụ cười của mình có bao nhiêu khó coi.
“Nếu như không phải vì yêu, vậy những tổn thương cậu gây ra cho cô ấy coi như cũng đủ rồi. Nhưng. . . . . . Nếu như cậu yêu Băng Ngưng mà vẫn tàn nhẫn làm tỗn thương cô ấy như vậy, Thạch Đầu! Cậu sẽ phải hối hận! Thương tổn tới người mình yêu, bản thân cậu sẽ cảm thấy dễ chịu được sao. . . . . .”
“Cậu cảm thấy cô ta xứng sao?” Diệp Dịch Lỗi cảm thấy giống như mình đang nghe một chuyện cười.
“Mình sẽ không yêu nữa, sẽ không bao giờ nữa. . . . . .”
Hai người nhìn lẫn nhau, cuộc nói chuyện lần này giống như trở nên dư thừa. Diệp Dịch Lỗi đứng dậy một lát, lúc đi tới cửa liền gặp Nam Phong. Anh ta tới đây vốn là muốn nói cho Phương Tử Hạo biết Thạch Đầu đã trở lại, làm sao nghĩ đến lại đúng lúc đụng phải, càng không nghĩ đến Diệp Dịch Lỗi sẽ giơ tay lên cho anh ta một quyền.
“Mẹ kiếp! Diệp Dịch Lỗi! Cậu uống nhầm thuốc à?”
Anh ta tức giận nhưng không tìm được câu nói giúp đỡ nào. Xoay người lại nhìn sắc mặt Phương Tử Hạo cũng không tốt khiến anh ta không nhịn được hồi hộp. Chẳng lẽ giống như câu “Vật hợp theo loài” mà người ta nói sao? Bạn bè nên ngay cả gu chọn bạn gái cũng giống nhau, vậy không biết sau này anh ta và Hạ Vân Tường có giống nhau hay không. . . .
Cái gì? Vừa nghĩ tới đó, anh ta bỗng cảm thấy rùng mình. Anh ta sẽ không như vậy. Có năng lực khiến Hạ Vân Tường coi trọng đều là người quái dị.
********************
Nhà họ Diệp.
Ở trong thư phòng, Lâm Thanh Âm giải thích rất lâu, cuối cùng cũng đổi lấy một câu không sao của Diệp Triển Bằng. Ông tin nó là người lớn, biết mình đang làm gì. Như vậy Lâm Thanh Âm mới thở phào nhẹ nhõm, bà cũng không tra ra thủ đoạn gì của Diệp Thiệu Kỳ.
“Ơ, chị dâu! Thật đúng là một chút cơ hội chị cũng không bỏ qua.” Diệp Thiệu Kỳ tựa người vào cầu thang.
“Nghe nói con gái bảo bối của chị không thấy đâu. Chị không đi tìm mà lại ở đây lấy lòng ông cụ, có vẻ chị rất không quan tâm tới nó nhỉ?”
“Ngưng nhi và Dịch Lỗi ở chung một chỗ.”
“Chính là ở chung một chỗ với con trai chị mới không an toàn đấy!” Diệp Thiệu Kỳ buồn cười.
“Chậc chậc chậc. . . . . . Chị xem qua bệnh án của Băng Ngưng chưa hả? Hạ thể bị xé rách. Chuyện tàn bạo thế này không biết có phải là do di truyền hay không?”
“Có lẽ cô nên quản tốt con trai của mình đi!” Lâm Thanh Âm đáp trả, lúc này không có người nhìn, phản ứng của bà ta lại càng thêm thẳng thắn.
“Cô đã lớn tuổi rồi, sao còn đi lo lắng chuyện trên giường của người khác chứ!” Bà cười, nói thêm: “Có phải là cô trống vắng đã lâu rồi, vậy thì nên tìm một người đàn ông đi! Đừng đứng ở chỗ này không ăn được nho thì chê nho xanh.”
“Chị . . . .” Diệp Thiệu Kỳ tức giận, ngay sau đó lại cười.
“Đúng vậy! Tôi là cô đơn đã lâu, nhưng ai bảo số tôi không tốt, chồng chết sớm đây chứ!” Bà ta tao nhã tiến lên một bước.
“Tôi cô đơn là do tôi cam tâm đấy! So với người nào đó thì làm quả phụ tốt hơn đấy!” Nói xong, Diệp Thiệu Kỳ lại càng đắc ý cười châm biếm.
“Ngay cả chuyện này có phải cũng di truyền hay không, chắc là chính chị cũng không biết. Trước đây anh trai tôi chỉ là vì. . . . . . Gia nghiệp nhà chị mới cưới chị mà thôi. Cảm giác lấy chồng mà như không này. . . . Không dễ chịu đâu nhỉ?”
Bị đâm tới chỗ đau, sắc mặt Lâm Thanh Âm càng trắng bệch.
“Chính là tôi thủ tiết nhiều năm, nhưng ít nhất chồng tôi yêu tôi thật lòng. Lúc chúng tôi điên cuồng thân mật, trong miệng anh ấy gọi cũng chỉ có tên của tôi. Mà chị . . . . Chị dâu! Bao nhiêu năm rồi chị chưa thử qua này tư vị tuyệt vời này rồi hả?”
“Cô im miệng cho tôi!” Lâm Thanh Âm có chút mất khống chế.
“Chị làm gì mà như bị giẫm phải đuôi vậy? Tôi tưởng là đã qua hơn hai mươi năm, chị đã tập thành thói quen rồi!” Diệp Thiệu Kỳ cười nói: “Được được được! Chị không thích nghe thì tôi không nói nữa, đừng nóng giận mà!”
Lâm Thanh Âm trừng mắt nhìn Diệp Thiệu Kỳ. Bị nhục nhã như vậy, bà làm sao có thể nuốt xuống cơn tức này. Tiện nhân, chúng ta cứ chờ xem. . . . .
Trở lại trong phòng, Lâm Thanh Âm giống như phát điên, đập hết tất cả mọi thứ. Cảnh tượng này khác xa hình ảnh phu nhân tao nhã thường ngày trong mắt mọi người. Bà tức giận đến run rẩy, ngay cả điện thoại cũng không cầm vững. Thật vất vả mới ấn được số điện thoại của Diệp Thiệu Quân, nhưng ở đầu dây bên kia là giọng nói của một người phụ nữ.
“Alo! Lâm Thanh Âm!” Người phụ nữ này cố ý nhại lại cách nói chuyện của Diệp Thiệu Quân. Ha ha. . . . . . Lâm Thanh Âm, Lâm Thanh Âm. . . . . .
“Quân đang tắm nha!”
“A ——”
Lâm Thanh Âm gào lên ném thứ trên tay về phía vách tường, chiếc điện thoại liền chia năm xẻ bảy. Bà nắm tóc của mình thật chặt, giọng nói của người kia khàn khàn mang theo mập mờ, bà hét lên, sau đó cười thật to.
“Diệp Thiệu Quân! Nhất định ông phải tàn nhẫn đối xử với tôi như vậy sao?”
Hiện tại ngay cả Diệp Thiệu Kỳ cũng muốn mang chuyện đó của bà ra để làm trò cười cho mọi người xem. Là ông muốn kết hôn với tôi mà, ông cảm thấy có lỗi với người đàn bà kia là chuyện của ông, dựa vào cái gì mà còn muốn làm tổn thương tới tôi chứ! Ông có biết ông phản bội như vậy là phụ lòng hai người phụ nữ hay không? Hai người. . . .
Bóng đêm dần buông xuống, nhưng có nhiều người lại không có cách nào ngủ được. . . .
Lúc Diệp Thiệu Quân trở về, nhìn căn phòng hỗn loạn cũng không thèm để ý, giống như đã luyện thành thói quen. Ông đi vào phòng tắm, tắm thật lâu mới ra ngoài.
“Thật tri kỷ.”
Trải qua cơn tức giận, cảm xúc của Lâm Thanh Âm đã bình tĩnh rất nhiều. Mỗi lần trở về từ bên ngoài ông đều tắm rất lâu, sẽ không mang theo mùi nước hoa của người đàn bà khác lên trên giường, có phải như vậy rất tri kỷ hay không?
Diệp Thiệu Quân không lên tiếng, nằm xuống vị trí của mình rồi tắt đèn, phòng ngủ lại chìm vào một mảnh tăm tối. Lâm Thanh Âm vẫn ngồi ở đó như cũ, để nước mắt tùy ý rơi xuống. Hai mươi sáu năm, không phải như vậy đã đủ rồi sao? Lau đi nước mắt trên mặt, bà cười một tiếng, nhưng ở trong bóng tối nên không thể phân biệt nụ cười của bà che giấu cái gì. . . . . .
***************
Hôm sau, Diệp Dịch Lỗi mang theo đồ của Băng Ngưng đến nhà họ Diệp. Vừa vào cửa, Băng Ngưng liền nhận thấy được bầu không khí trong nhà không bình thường. Lâm Thanh Âm không có tới công ty, tinh thần của bà cũng không tốt lắm.
“Mẹ! Người làm sao vậy?” Băng Ngưng chạy tới mấy bước.
“Đã về rồi!” Lâm Thanh âm giơ tay lên khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ của Băng Ngưng hỏi: “Vẫn còn giận mẹ sao?”
Băng Ngưng lắc đầu nói: “Là Ngưng nhi quá tùy hứng rồi! Con không nên chạy ra ngoài, lát nữa con liền trở về bệnh viện!”
“Thôi! Đừng đi nữa, lát nữa gọi bác sĩ Tư Đồ đến đây đi!”
“Mẹ!”
Băng Ngưng ôm thật chặt Lâm Thanh Âm. Chắc mẹ lại đau lòng vì ba rồi.
“Ngưng nhi rất yêu người!”
“Mẹ cũng yêu con! Một lát mẹ còn muốn đến công ty, ở trường học mẹ đã xin nghỉ rồi! Thấy con trở về, mẹ rất an tâm!” Bà vô vỗ đỉnh đầu Băng Ngưng rồi nhìn về phía Diệp Dịch Lỗi nói: “Hôm nay con nghỉ ngơi một chút, ngày mai hãy tới công ty cho mẹ. Nếu đã trở lại, về sau mọi chuyện trong nước thì do con phụ trách.”
Diệp Dịch Lỗi gật đầu, gần đây mẹ làm sao vậy? Mặc dù trong lòng anh đầy nghi hoặc nhưng không đoán ra được nguyên do. Mà trong lòng Băng Ngưng lại có một suy nghĩ khác, mẹ tốt như vậy, sao ba lại nhẫn tâm làm cho bà đau lòng. Nghĩ tới ông, cô liền nhìn về phía Diệp Dịch Lỗi. Có phải là đàn ông đều như vậy hay không , dù không yêu vẫn có thể ở chung một chỗ thân mật với người khác. Trong lòng của anh luôn yêu Tuyết Ngưng, nhưng mà giống như quan tâm tới người khác hơn. Với Điền Mộng Phỉ, anh luôn mập mờ không rõ, còn với cô thì. . . .
“Nhìn tôi như vậy làm cái gì?”
Diệp Dịch Lỗi cau mày. Chán ghét và tức giận sao? Dựa vào cái gì mà cô dám trừng mắt với anh như vây?
“Không có gì, chính là cảm thấy anh và ba giống nhau.”
Băng Ngưng cúi đầu nhìn xuống dưới. Lẽ ra muốn nói chuyện với mẹ về việc đi tới trường, nhưng mà bây giờ. . . . . . Hình như phải chờ một thời gian nữa.
Lâm Thanh Âm rời khỏi nhà nhưng không có đến công ty, mà là lái xe đi về hướng ngược lại. Nét mặt của bà thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng nhìn kỹ lại không được tự nhiên. Ngón tay của bà siết chặt lấy vô lăng, hiện rõ những đường gân xanh nổi lên.
Xe dừng lại ở trước một tiệm cà phê, Lâm Thanh Âm vừa mới xuống xe đã bị một bóng người cách đó không xa thu hút. Người đó không phải là Diệp Thiệu Kỳ sao? Cô ta làm cái gì ở chỗ này vậy? Người đàn ông kia là ai? Bà muốn nhìn rõ ràng nhưng khoảng cách lại quá xa, nhìn cũng không chân thực, chỉ cảm thấy hai người nhìn qua giống như bộ dạng rất thân mật. Không biết đang nói cái gì, nhưng đợi Lâm Thanh Âm đi tới thì người đàn ông đã lên xe rời khỏi, ngay cả cơ hội thấy rõ biển số xe cũng không có. Bà không biết người kia là ai, nhưng là có thể xác định anh ta chính là người bí mật thường xuyên nói chuyện điện thoại với Diệp Thiệu Kỳ.
“Thiệu Kỳ?” Lâm Thanh Âm đi qua gọi một tiếng.
Diệp Thiệu Kỳ bị hoảng sợ, lúc quay đầu lại nhìn thấy Lâm Thanh Âm, trong mắt bà ta liền hiện lên vẻ kinh hoảng.
“Làm sao chị lại ở đây?”
“Cô cũng có thể đến, tại sao tôi lại không thể?” Lâm Thanh Âm cười.
“Ngược lại tôi phải hỏi cô, không ở công ty mà chạy đến đây làm gì?” Bà nhìn về hướng chiếc xe biến mất.
Diệp Thiệu Kỳ sợ run mấy giây rồi rất nhanh khôi phục vẻ tự nhiên.
“Không phải chị bảo tôi là tìm người giải quyết cô đơn sao? Tôi đang nghe theo lời của chị mà.” Bà ta không che giấu chút nào, trái ngược với dự đoán của Lâm Thanh Âm.
“Thiệu Kỳ! Nói như thế nào cô cũng là thiên kim tiểu thư của Diệp Thị, hành vi của mình vẫn nên chú ý một chút thì tốt hơn.”