“Chị dâu! Việc này cũng đâu có gì, không phiền đến chị quan tâm. Mặc kệ tôi làm cái gì, tôi vẫn là độc thân, tôi có quyền tự do. Ngược lại chị . . . .” Bà ta nói qua liền che miệng cười tao nhã, nói tiếp: “Không phải bởi vì anh trai tôi lêu lổng bên ngoài với người phụ nữ khác nên chị liền bắt đầu tìm đến đàn ông chứ?”
“Diệp Thiệu Kỳ! Cô đang nói cái gì vậy?” Lâm Thanh Âm gầm lên.
“Tôi nói cái gì không phải chị nghe được rất rõ ràng sao?” Bà ta cười khẽ.
“Bằng không cũng sẽ không chạy xa như vậy để đến đây uống cà phê đi!” Diệp Thiệu Kỳ xoay người lại nhìn tiệm cà phê ở phía sau.
“Nếu đã như vậy, tôi sẽ không quấy rầy các người. À! Chị yên tâm, tôi sẽ không nói cho anh ấy đâu.”
Nói xong, bà ta cười đi về phía xe của mình, chỉ còn lại Lâm Thanh Âm đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt tái nhợt. Diệp Thiệu Kỳ! Tốt nhất cô đừng vội vã chọc giận tôi như vậy, nếu không. . . . . . Người thua thiệt sẽ là cô đấy! Tay của bà từ từ nắm chặt. . . . . .
Diệp Thiệu Kỳ lái xe, đồng thời trong lòng đắc ý, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ tàn nhẫn. Lâm Thanh Âm! Chỉ bằng một mình chị cũng muốn ở trước mặt tôi giễu võ giương oai sao? Hừ! Tôi sẽ không để chị phải chờ lâu, chúng ta hãy xem. . . .
*************
Dương Tư Thần chần chừ ở cửa nhà họ Diệp một lúc. Hôm qua lời nói kia của Băng Ngưng đã kích thích cậu ta thật sâu. Cậu ta muốn giải thích rõ ràng nhưng mà bây giờ, ngay cả cửa chính cũng không vào được, muốn thông báo cũng không có người. Cậu ta siết chặt bàn tay, xem ra là do Diệp Dịch Lỗi căn dặn rồi. Mặc kệ thế nào, cậu ta đã quyết, hôm nay dù như thế nào cũng phải nhìn thấy Băng Ngưng, cậu ta không tin bọn họ không ra ngoài.
Dương Tư Thần tựa người vào thân xe chờ, không ngờ ở cửa sẽ gặp Tư Đồ Mạch. Mà nhìn thấy anh ta, trong lòng của cậu ta càng thêm lo lắng. Có phải Ngưng nhi đã xảy ra chuyện gì hay không?
“Bác sĩ Tư Đồ!” Dương Tư Thần nghênh đón.
“Dương thiếu! Làm sao cậu lại ở đây?” Tư Đồ Mạch từ trong xe bước xuống.
“Ngưng nhi làm sao vậy? Có phải cô ấy không thoải mái hay không?” Cậu ta khẩn trương hỏi, trong mắt còn không che giấu vẻ quan tâm tới Băng Ngưng.
“Chỉ là có chút cảm cúm, hơn nữa lần trước còn bị phỏng.”
“Phỏng ư? Làm sao có thể bị phỏng chứ?” Dương Tư Thần kêu lên: “Không phải cô ấy có người phụ trách chăm sóc sao?”
Tư Đồ Mạch bất đắc dĩ mà lắc đầu một cái.
“Dù sao con gái nuôi không phải con gái ruột.” Anh ta nói qua liền dừng lại, sau đó nói tiếp: “Hình như tôi đã nói những lời không nên nói rồi!”
“Cho nên. . . . . . Băng Ngưng sống cũng không được thoải mái.”
“Mấy tháng gần đây, tin tức huyên náo được xôn xao, cậu cảm thấy cô ấy sẽ khỏe không? Diệp Dịch Lỗi. . . . . . Thật sự không thể xem là một vị hôn phu đạt yêu cầu.”
Dương Tư Thần càng nghe tiếp, sắc mặt càng trắng bệch, bàn tay cậu ta siết chặt giống như đã hạ quyết tâm một chuyện gì đó.
“Ơ, các người ở đây lái xe triển lãm sao?” Điền Mộng Phỉ mang giày cao gót lắc mông đi tới hỏi: “Dương thiếu! Anh có vẻ rảnh rỗi nhỉ?”
Dương Tư Thần thờ ơ liếc nhìn Điền Mộng Phỉ, bản thân không che giấu sự chán ghét với cô ta chút nào.
“Chậc chậc. Không phải mọi người đều nói Dương thiếu là ngừơi nho nhã, đối xử với phụ nữ rất lễ nghĩa ư? Sao hôm nay. . . . . .”
“Cô sao?” Dương Tư Thần lộ ra vẻ bất cần cười tà đáp lại: “Tôi chỉ lễ nghĩa với người đáng được vậy. Còn với cô, một chút mặt mũi tôi cũng không muốn cho . . . . Tôi cho cô thể diện làm cái gì?”
“Anh . . . .” Điền Mộng Phỉ tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch.
“Đúng vậy! Anh chỉ có hứng thú với những người bên ngoài thanh cao nhưng bên trong thì hạ tiện thôi. Tôi hiểu mà!”
“Cô nói cái gì?” Trong nháy mắt, giọng nói của Dương Tư Thần bỗng trở nên lạnh lẽo: “Nói lại lần nữa xem!”
Nhìn bộ dạng của anh lúc này khiến cho Điền Mộng Phỉ nuốt nước miếng một cái, cũng không dám tiếp tục nói chuyện.
“Dương thiếu! Nếu như không có chuyện gì thì tôi vào trước, cũng không biết hiện tại Băng Ngưng thế nào rồi?” Anh ta nói xong, nhẹ nhàng gật đầu đi vào.
Băng Ngưng không ngờ Điền Mộng Phỉ trở về lại đi cùng với Tư Đồ Mạch. Nhìn hai người một trước một sau vào cửa, Băng Ngưng nhìn sang người đang ngồi bên cạnh. Những tấm hình ở nước Pháp kia chợt lóe lên khiến cho đầu của cô mơ hồ có cảm giác đau đớn.
Băng Ngưng xoa bóp hai bên huyệt thái dương. Hình như là rất đau.
“Làm sao vậy?” Tư Đồ Mạch thấy sắc mặt của cô không tốt bèn tiến lên hỏi.
“Không có việc gì.” Cô lắc đầu rồi nói: “Tôi về phòng trước.”
“Ơ, Lạc tiểu thư! Cô không thể chờ được mà phải dùng cách như vậy để rời đi sao? Người ta vừa mới vào cửa, cô liền hướng người ta tới trong phòng mình.” Cô ta nói xong liền che miệng khẽ cười một tiếng.
“Điền tiểu thư! Cô không cần quá đáng!” Băng Ngưng tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch.
“Tôi cảm thấy cô ấy nói không sai.” Đang tập trung xem tạp chí, Diệp Dịch Lỗi tranh thủ ngẩng đầu nhìn Băng Ngưng một cái.
“Ngươi không thể chờ đợi phải dùng tới cách như vậy sao? Tôi nhớ mấy ngày trước, tôi mới vừa . . . .”
Anh nói ra những lời xấu xa, khi nhìn thấy ánh mắt Băng Ngưng đang nhìn mình, anh cúi đầu nuốt xuống những lời còn lại. Anh không nhận ra bàn tay mình đang từ từ nắm lại thật nhanh.
“Anh Dịch!” Điền Mộng Phỉ dựa vào trong ngực của Diệp Dịch Lỗi.
“Anh đẩy người ta từ trong phòng ra coi như xong, thế nào nói đi thì đi rồi, cũng không nói với người ta một tiếng.”
Băng Ngưng xoay mặt không nhìn tới dáng vả thân mật của bọn họ. Anh Dịch Lỗi! Rốt cuộc anh muốn tổn thương em tới mức nào mới có thể khiến anh hài lòng.
Điền Mộng Phỉ giống như là cố ý chen chúc trên ghế sô pha với Diệp Dịch Lỗi, gần như là tựa cả người vào trong ngực anh, nói: “Anh Dịch! Bác gái nói về sau mọi chuyện trong nước có anh phụ trách rồi, ba em cũng gọi về nói chuyện công ty, như vậy chúng ta là có thể ở cùng một chỗ. . . . . .”
“Cơ thể của cô còn suy yếu, đi lên nghỉ ngơi đi.” Không muốn nhìn thấy Băng Ngưng bị kích thích như vậy, Tư Đồ Mạch mở miệng nói: “Ở bệnh viện tôi đã sắp xếp cho cô kiểm tra sức khỏe tổng quát rồi, ngay cuối tuần này.”
“Bác sĩ Tư Đồ! Đừng quên thân phận của anh.” Diệp Dịch Lỗi tỏ thái độ lạnh nhạt nhưng lời nói lại đặc biệt nhắc nhở.
“Thân phận của tôi, tôi rất rõ ràng. Nhưng có một số người hình như không nhớ rõ thân phận của mình.”
Diệp Dịch Lỗi ngẩng đầu nhìn lên. Cái người Tư Đồ Mạch này ba lần bốn lượt khiêu khích tới anh, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
“Tư Đồ Mạch. . . . . .”
“Diệp thiếu! Tôi nhận tiền lương của nhà họ Diệp không ít, nhưng mà. . . . . . Điều này không có nghĩa là muốn tôi phải nhìn sắc mặt của ai, lại càng không cần cậu nói cho tôi biết tôi nên làm cái gì, “
“Tư Đồ.” Nhìn thấy hai người đang căng thẳng, Băng Ngưng liền đứng dậy.
Tư Đồ Mạch nhìn Băng Ngưng một chút. Nếu như hai người thật sự nổi lên xung đột, như vậy cuối cùng người chịu ảnh hưởng có thể là Băng Ngưng, nghĩ vậy anh ta cũng không nói thêm gì.
‘Tư Đồ. Diệp Dịch Lỗi trừng mắt nhìn người phụ nữ đối diện. Phản thật rồi! Cô lại dám ở trước mặt anh thân mật với ngừi đàn ông khác như vậy. Điền Mộng Phỉ thì ngược lại, giống như vui mừng khi nhìn bọn họ như vậy, chuẩn bị được xem trò vui rồi!
Cả ngày, Điền Mộng Phỉ đều ở chung một chỗ với Diệp Dịch Lỗi tại nhà họ Diệp, Tư Đồ Mạch cũng không có một chút ý tứ rời đi. Điền Mộng Phỉ giả vờ vô ý thân mật, từ trước đến nay Diệp Dịch Lỗi đều không cự tuyệt. Thỉnh thoảng Tư Đồ Mạch tỏ ra quan tâm Băng Ngưng, nhiều lúc không biết cố ý hay là vô ý biểu hiện ra giống như có gì đó mập mờ. Ánh mắt Diệp Dịch Lỗi lạnh lùng khiến Băng Ngưng đứng ngồi không yên.
Lúc Lâm Thanh Âm trở lại đã nhạy bén nhận ra bầu không khí không thích hợp.
“Diệp phu nhân! Bà đã trở lại! Tôi vẫn đang chờ bà.” Tư Đồ Mạch nghênh đón.
“Mộng Phỉ cũng ở đây à?” Bà cười nói tiếp: “Bác sĩ Tư Đồ cũng ngồi đi.”
“Hôm nay Điền tiểu thư và bác sĩ Tư Đồ cùng đi đến.” Quản gia nói.
Lâm Thanh Âm nhìn Điền Mộng Phỉ hỏi: “Các người quen nhau sao?”
“Không. . . . . .” Điền Mộng Phỉ đang muốn trả lời.
“Chúng tôi gặp nhau ở ngoài cổng.” Tư Đồ Mạch cười khẽ nói tiếp: “Vốn là muốn nói với bà một chút về phương án điều trị cho tiểu thư Băng Ngưng, không ngờ lại quấy rầy lâu như vậy.”
“Anh là bác sĩ của Ngưng nhi, thấy anh hết lòng như vậy tôi rất cảm kích. Đến thư phòng nói đi!” Bà gật đầu rồi quay lại phân phó quản gia đi chuẩn bị để lưu hai vị khách dùng cơm.
Dùng cơm sao? Vậy có phải mình sẽ tiếp tục đối mặt với cử chỉ thân thiết không coi ai ra gì của bọn họ hay không? Băng Ngưng nắm chặt bàn tay nhỏ bé, mà vẻ mặt không tình nguyện của cô không tránh được ánh mắt của Diệp Dịch Lỗi.
Không biết bọn họ nói cái gì trên lầu, tới khi đi xuống thì sắc trời đã tối, chỉ là hôm nay Lâm Thanh Âm không thân thiện với Điền Mộng Phỉ giống như trước kia. Sau bữa ăn tối, Điền Mộng Phỉ và Tư Đồ Mạch cùng rời đi.
Giống như . . . . Đã lâu cũng không mệt mỏi như vậy, Băng Ngưng cố gắng kéo cơ thể đã kiệt sức lên lầu, cô dám khẳng định tối nay đặt đầu xuống gối cô sẽ nhắm mắt ngủ ngay.
Trong phòng ngủ tối đen như mực, Băng Ngưng không có mở đèn, không ngờ vừa mới đóng cửa, một bóng đen liền đè tới. Đùng! Thân thể Băng Ngưng tựa vào trên cánh cửa, ngay sau đó môi của người đó liền áp tới.
Ưmh. . . . . .
Băng Ngưng bị hôn, mùi vị quen thuộc tràn ngập ở trong hơi thở. Một tay Diệp Dịch Lỗi nắm cánh tay của Băng Ngưng, một tay ôm lấy cô dán thật chặt vào thân thể của mình. Anh rất vội vàng, ngay cả sức lực Băng Ngưng cũng không có, càng không theo kịp tiết tấu của anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị nghẹn đến đỏ bừng, không hiểu chính mình làm anh mất hứng lúc nào. Trong bóng tối, bọn họ đều không nhìn rõ bộ dạng của nhau, ngoại trừ tiếng hít thở hỗn loạn trong không khí.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Diệp Dịch Lỗi mở lòng từ bi thả cô ra. Băng Ngưng tham lam thở hổn hển, cái đầu nhỏ tựa vào trước ngực Diệp Dịch Lỗi, hô hấp có chút nóng bỏng xuyên thấu qua áo sơ mi phả lên trước ngực của anh. Cô không biết cái tư thế này nguy hiểm cỡ nào, chỉ biết tay của Diệp Dịch Lỗi đang tiến vào trong quần áo của cô.
“A!” Băng Ngưng theo bản năng kêu to.
“Có phải cô muốn cho tất cả mọi người nghe thấy thì cứ kêu lớn tiếng một chút.”
Diệp Dịch Lỗi cắn lỗ tai của cô, thấp giọng nhắc nhở. Băng Ngưng nghe được những lời này thì không dám lên tiếng, mà động tác của Diệp Dịch Lỗi lại càng thêm lớn mật.
Xoẹt. . . . . . Âm thanh quần áo bị xé rách vang lên trong không khí . . . . . .