Xoẹt—! Tiếng quần áo bị xé rách vang lên trong không khí...
“Anh Dịch Lỗi...”
Ưmh~ — Băng Ngưng bất an vặn vẹo cơ thể tránh né, cử động của cô làm hai gò mềm mại trước ngực cọ xát trong ngực anh, hô hấp của anh ngày càng dồn dập, khó mà kiềm chế được. Một tay anh xoa nắn bầu ngực căng tròn của cô, tay còn lại giữ lấy cái đầu nhỏ nhắn đang không ngừng lắc qua lắc lại, mạnh mẽ phủ đôi môi xuống, cạy mở hàm răng, xông thẳng vào trong miệng cô.
Hương vị ngọt ngào ngay ngấy của bánh ngọt tráng miệng lúc tối lan tràn trong miệng, Diệp Dịch Lỗi càng hôn sâu hơn, mãnh liệt hơn, có vẻ như đã quên mất mục đích mình tới đây để làm gì rồi, cảm giác non mềm kích thích nơi lòng bàn tay truyền đến tận đáy lòng, có thể khiến anh quên hết tất cả, cảm thấy cô gái nhỏ trong ngực sắp bị ngạt thở đến nơi, anh hạ quyết tâm buông ra, bên khóe môi còn vươn một chút nước bọt, anh chậm rãi nâng cằm cô lên.
“Có biết mình đã làm sai chuyện gì không?” Hơi thở của anh vẫn rối loạn, thở ra nóng hổi trước mặt Băng Ngưng.
Băng Ngưng muốn lắc đầu theo bản năng, nhưng vẫn kiềm lại được, bởi cô biết nếu làm vậy thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Cô bé ngoan!” Bàn tay của Diệp Dịch Lỗi trong bóng tối vuốt ve gương mặt cô.
“Tôi đã nói rồi, bảo cô cách xa đàn ông ra một chút! Bé con. Tôi không thích đồ vật của tôi lại bị người khác nhòm ngó nhớ mong, hữm! Cho dù ngày nào đó tôi muốn vứt bỏ, bọn họ muốn nhặt thì cũng phải nghĩ xem là tôi có cho phép hay không.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng như vậy, nhu hòa như vậy nhưng khi nghe thấy thì da gà, lông tóc cô không tự chủ đều dựng hết cả lên.
Rõ ràng là anh vẫn luôn tán tỉnh ôm ấp những cô gái khác, giờ còn có mặt mũi mà tới trách cứ đe dọa cô? Ha ha... Những lời này cô không dám nói ra, chỉ nghĩ trong lòng mà thôi.
“Sao không lên tiếng, đang nghĩ cái gì hả?” bàn tay to lớn nóng hổi lần theo eo cô từ từ trượt xuống tới giữa hai chân cô.
Băng Ngưng khép chặt hai chân theo bản năng. “Đừng mà!” Cô vừa hoảng sợ vừa khó chịu, phát hiện ra tay Diệp Dịch Lỗi đang vờn quanh trêu ghẹo nơi nào đó của mình. Cô mím môi không biết phải làm sao.
“Bé con, có muốn anh tiếp tục không?” Như là cố ý đùa giỡn cô, Diệp Dịch Lỗi cười nhẹ, lúc Băng Ngưng vừa thả lỏng một chút thì anh càng tiến thêm một chút. “Đây là em ngầm đồng ý rồi?”
Ưhm~ — Cơ thể Băng Ngưng dần có phản ứng.
“Anh Dịch Lỗi, em.. Sau này em không dám nữa. Xin anh...”
“Cầu xin tôi?” Diệp Dịch Lỗi xấu xa dùng khớp ngón tay khẽ thúc vào bên trong thêm chút nữa. “Cầu xin tôi như thế nào... Hữm?”
“Đừng như vậy mà.” Cô run giọng cầu xin. “Đau quá.” Mỗi khi nhớ lại đêm đó cô đều cảm thấy thật kinh khủng, về sau cô đều cách xa bọn họ, không dám tiếp xúc nữa. Cô thật sự rất đau nên chỉ có thể cúi đầu hạ thấp giọng cầu xin, nhưng dáng vẻ đó của cô như một sợi lông vũ khẽ cọ vào lòng anh, nhồn nhột khó chịu. Vốn chỉ là muốn cảnh cáo cô thôi, nhưng không ngờ sự việc lại diễn biến thành ra thế này. Anh vẫn luôn cảm thấy mình là người đàn ông rất biết kiềm chế, nhưng trong lúc này, sâu trong cốt tuỷ anh hiểu rõ, anh không muốn tự kiềm chế mình nữa.
“Tôi sẽ nhẹ nhàng...” Cuối đầu kề sát tai cô, anh buông lời dụ hoặc.
“Không được...” Băng Ngưng lắc đầu.
“Cô là vợ chưa cưới của tôi, chúng ta làm bất cứ chuyện gì cũng là điều hiển nhiên.” Anh thổi một luồng hơi nóng vào tai cô. “Bây giờ, tôi muốn... cô.”
Anh muốn cô? Sau khi hoan lạc thoả mãn với người phụ nữ khác, lại chạy đến nói với cô, anh muốn cô?
“Nhưng... Nhưng mà... Ưhm~ ư~— ” Ngón tay anh đột nhiên tiến sâu vào, Băng Ngưng rên khẽ thành tiếng, nghe thấy bản thân mình phát ra âm thanh ám muội này, cô cảm thấy thật nhục nhã. Như đoán được suy nghĩ của cô, anh nhẹ nhàng khoáy động bên trong, Băng Ngưng cắn chặt môi, gắng sức kiềm chế để mình không bật ra tiếng. Trong không khí phản phất mùi hoan ái và tiếng thở dốc nặng nề mờ ám của cô.
“Phản ứng của cô nói cho tôi biết, cô rất thích!” Diệp Dịch Lỗi cười nhẹ, đúng lúc đó thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Cốc! Cốc! Cốc!
“Ngưng nhi, con đã ngủ chưa?” Là giọng của Lâm Thanh Âm.
Cơ thể Băng Ngưng trong nhấy mắt cứng đờ. Cô lo lắng đẩy Diệp Dịch Lỗi ra nhưng không ngờ động tác của anh càng kịch liệt hơn, lại tuỳ tiện tìm kiếm nơi mẫn cảm của cô mà trêu ghẹo.
“Ngưng nhi, con có trong phòng không?” Lâm Thanh Âm tiếp tục gõ cửa.
“Anh Dịch Lỗi, là mẹ đó! Băng Ngưng nhỏ giọng van xin. “Đừng như vậy mà, van xin anh.”
“Đúng vậy! Mẹ đang đứng ngoài cửa thì sao?” Diệp Dịch Lỗi lại thổi vào tai cô. “Có phải cảm thấy rất hồi hộp, rất kích thích không?”
“Ngưng nhi, mẹ vào đây!” Lâm Thanh Âm ở bên ngoài đợi lâu nên hơi bực mình.
“Ngưng nhi!” Bà không kiên nhẫn gõ gõ cửa.
“Anh Dịch Lỗi , thật sự là em sẽ không dám như vậy nữa đâu mà!” Băng Ngưng gấp đến mức khóc lên, sao có thể để mẹ nhìn thấy cảnh tượng này được chứ.
“Sau này em sẽ nghe lời anh, chuyện gì cũng đều nghe hết, xin anh buông em ra đi có được không!”
“Nói, cô là của riêng tôi!”
“Em là của anh, là của riêng anh mà thôi!” Băng Ngưng khẩn trương lặp lại, lúc này bên ngoài đã truyển vào tiếng mở khoá cửa.
“Anh Dịch Lỗi ...” Tiếng tra chìa khoá vào ổ khiến tim cô như ngừng đập. Diệp Dịch Lỗi tranh thủ xoay đảo thêm mấy lần mới rút ra, cũng buông tay Băng Ngưng ra, sau đó rời khỏi. Mất đi sự trói buộc Băng Ngưng theo vách tường trượt xuống. Ẩm ướt ở nơi đó khiến cô càng thêm nhục nhã.