Diệp Dịch Lỗi chỉnh sửa lại quần áo một chút như là chưa hề xảy ra chuyện gì rồi bước qua tự mở cửa, đúng lúc Lâm Thanh Âm cũng mở cửa bước vào, anh thuận thế đi ra ngoài.
“Sao con lại ở đây?” Lâm Thanh Âm có hơi ngạc nhiên.
“Không có gì đâu ạh.” Biểu hiện của Diệp Dịch Lỗi như là chẳng có chuyện gì cả. Lâm Thanh Âm nhìn con trai mình một lúc rồi đi vào phòng Băng Ngưng, tiện tay bật đèn lên.
Thấy ánh sáng Băng Ngưng giật mình thụt lùi về sau cánh cửa vài bước. Dáng vẻ nhếch nhác của cô lọt vào tầm mắt Lâm Thanh Âm.
“Nếu như mẹ có việc tìm cô ấy, thì con lên phòng đây!” Anh nói xong còn chu đáo đóng cửa phòng cô lại.
“Diệp Dịch Lỗi con đứng lại cho mẹ!” Lâm Thanh Âm tức giận gào lên rồi đi theo ra ngoài, tiếng bước chân của hai người càng lúc càng xa.
“Diệp Dịch Lỗi con không nghe thấy mẹ đang nói gì sao?” Lâm Thanh Âm níu giữ ống tay áo của anh. “Con và Điền Mộng Phỉ đã đến mức nào rồi?”
“Không có chuyện đó đâu ạh!” Diệp Dịch Lỗi quay đầu lại nhìn mẹ mình. “Lòng dạ của người nhà họ Điền không phải mẹ cũng hiểu rất rõ sao? Lúc mẹ muốn hợp tác với bọn họ thì cũng nên biết trước sẽ có ngày hôm nay.”
“Con muốn đổ lỗi cho mẹ sao?” Lâm Thanh Âm nhíu mày. “Dịch Lỗi, mẹ làm bất cứ chuyện gì cũng đều muốn tốt cho con!”
“Tốt cho con? Lúc trước thì ép con đính hôn với cả hai cô con gái nhà họ Lạc, vì tốt cho con, lại sắp xếp Điền Mộng Phỉ đến bên cạnh con. Mẹ, đây là mẹ sợ con đêm dài cô đơn sao?”
“Diệp Dịch Lỗi, con nói chuyện với mẹ bằng thái độ như thế ư?” Lâm Thanh Âm cao giọng trách. “Mẹ biết con vẫn luôn căm hận chuyện lúc trước mẹ ép con đính hôn với Ngưng nhi, nhưng mẹ cũng là hết cách rồi, Ngưng nhi vì cứu con mà mất đi thính giác, bây giờ các con cũng đã... . Chuyện đã đến mức này rồi, con hãy chấp nhận đi thôi!”
“Chấp nhận?” Diệp Dịch Lỗi bật cười ha ha. “Mẹ, con có phải là con ruột của mẹ không? Cô ấy đã cứu con thì con phải đính hôn với cô ấy sao? Hừ!” Anh cười lạnh. “Con đã ngủ với biết bao nhiêu phụ nữ, nếu phải cưới về chắc cũng có thể lập thành một hậu cung rồi!”
“Diệp Dịch Lỗi !” Lâm Thanh Âm quát lên. “Mẹ mặc kệ trước kia con phong lưu như thế nào, nhưng con phải có trách nhiệm với Ngưng nhi, chờ Ngưng nhi đủ hai mươi mốt tuổi thì hai đứa lập tức kết hôn!”
“Không thể được!” Diệp Dịch Lỗi cự tuyệt không chút ngần ngại. “Thứ phụ nữ không còn trong sạch, vui đùa một chút thì còn có thể, nhưng lấy làm vợ thì... Tuyệt đối không được.”
“Con...” Lâm Thanh Âm nổi giận. “Con nói cái gì?”
“Vợ của Diệp Dịch Lỗi con nhất định phải là một cô gái trong sạch, nếu không cũng không được có quá khứ đáng xấu hổ nào, con không cần loại người mới tí tuổi đầu đã phá thai đó.”
Lâm Thanh Âm nghe những lời nói đó của Diệp Dịch Lỗi, khẽ cau mày.
“Phá thai thì sao? Lúc đó nó còn nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện!” Không biết là bà cố ý hay vô ý mà nói ra.
“Vậy chỉ có thể nói cô ấy đã hư hỏng từ nhỏ.” Diệp Dịch Lỗi đáp trả. “Con mệt rồi, con lên phòng trước đây! Còn chuyện kết hôn, mẹ không cần phải nhắc lại nữa đâu.” Anh xoay người, chưa kịp bước đi đã thấy Băng Ngưng đứng ở đó tự lúc nào...
Cơ thể Băng Ngưng như bị trúng định thân chú vậy, đứng đờ ra bất động. Cô sửa soạn lại quần áo chỉnh tề rồi mới chạy đuổi theo sau hai người họ, vì cô lo lắng mẹ sẽ trách mắng anh, nhưng không ngờ lại nghe được đoạn đối thoại vừa rồi. Anh nói... Cô chỉ là một trong số những người phụ nữ từng ngủ với anh, anh nói... Cô chỉ là một thứ đồ để anh chơi đùa.
“Ngưng nhi?” Lâm Thanh Âm kinh ngạc bước lại gần Băng Ngưng. “Con...”
“Mẹ!” Băng Ngưng cười gượng. “Sao vậy ạh? Hai người đang cãi nhau sao?” Cô cố nén đau thương trong lòng làm bộ như chưa hề nghe thấy bất cứ chuyện gì. “Con... đi tìm đồ.” Cô chỉ vào phòng tập múa, cứng ngắc bước vào trong.
Bị Băng Ngưng nghe thấy những lời nói ban nãy hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Diệp Dịch Lỗi, đáng chết! Sao mình lại nói ra những lời đó chứ! Có hơi hối hận, không nên vì cãi nhau với mẹ mà nóng giận thốt ra những lời không suy nghĩ đó. Có điều... Bây giờ muốn anh đi giải thích xin lỗi cô, đối với anh mà nói, thật không dể dàng gì.
“Ngưng nhi!” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của Lâm Thanh Âm . “Ngưng nhi, mở cửa ra.”
“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Băng Ngưng làm bộ như không có việc gì xảy ra, đi ra ngoài, còn tiện tay cầm theo một quyển sách.
“Ngưng nhi?” Lâm Thanh Âm nghi ngờ nhìn cô.
“Khuya lắm rồi, mẹ nên ngủ sớm đi. Con cũng về phòng đây.” Đóng cửa phòng tập múa, Băng Ngưng còn nhón chân hôn lên má của Lâm Thanh Âm . “Chúc mẹ ngủ ngon!”
“Đứa nhỏ này!” Lâm Thanh Âm trách yêu, lau vết nước bọt trên má. “Con về phòng đi, nhớ ngủ sớm một chút!”
Bà nhìn Băng Ngưng chạy đi, cũng không đuổi theo truy hỏi cô rốt cuộc là có nghe thấy chuyện gì hay không.
Băng Ngưng vui vẻ nhún nhảy trở về phòng, nhưng khi cánh cửa đóng lại, cô liền đứng im bất động, chân nặng như đeo chì, tựa vào cửa phòng cô cố gắng kìm nén nước mắt của mình, không có việc gì hết Ngưng nhi, mày không nghe thấy gì cả, một chữ cũng không nghe thấy...
Chậm rãi đi qua ngồi trước bàn học, cô cầm cây bút ghi âm lên, từ từ ghi lại tâm tình của mình. Cây bút ghi âm này đã cũ lắm rồi, ngoài việc miễn cưỡng có thể dùng để ghi âm ra thì không còn công dụng nào nữa, nhưng bởi nó là của Diệp Dịch Lỗi tặng nên cô vẫn luôn luyến tiếc không nỡ bỏ đi.
Anh Dịch Lỗi , anh làm sao biết được, những lời anh nói thật sự rất tổn thương người khác đó...