“Các người dám!” Băng Ngưng kêu to.
“Không được chạm vào tôi... Tôi sẽ khiến cho các người phải hối hận, a. . . . . .” Giữa tiếng thét chói tai của Băng Ngưng vang lên tiếng quần áo của cô bị xé ra.
Nhìn làn da Băng Ngưng trắng mịn, Điền Mộng Manh nhíu mày lên tiếng: “Thật là xinh đẹp! Tôi nghĩ là nhất định đàn ông nhìn thấy sẽ thích.”
Băng Ngưng hoảng sợ nhìn về phía Điền Mộng Manh, người phụ nữ điên này muốn làm gì?
“Bản thân tôi rất muốn biết nếu như cô bị người khác nhìn thấy hết thì học trưởng có còn thích cô nữa hay không?” Điền Mộng Manh cười.
“Em đi gọi mấy nam sinh vào đi. . . . . .”
Điền Mộng Phỉ cười nói, những người bên cạnh xem náo nhiệt cũng rối rít lấy điện thoại di động ra. Nhìn thấy hành động của họ khiến Băng Ngưng sợ hãi, một chân dùng sức giẫm lên chân của nữ sinh đang giữ lấy mình. Thừa dịp sức lực trên tay của ả nới lỏng, cô đẩy ả ra rồi chạy ào vào trong nhà vệ sinh, khóa trái cửa lại.
Không ngờ Băng Ngưng sẽ có chiêu này, Điền Mộng Manh tức giận bước đến đạp cửa quát: “Đi ra cho tôi, nếu không tôi cho cô đẹp mặt đấy! Có nghe thấy không, cút ra đây”
Băng Ngưng giữ lấy quần áo nát vụn, chậm rãi ngồi xuống cũng không yên tâm, tiếng khóc thật nhỏ vang lên.
“Lạc Băng Ngưng! Cô có nghe thấy không, cút ra đây cho tôi!” Thấy mình chửi mắng lại không được đáp lại, cô ta càng thêm tức giận, ra lệnh: “Mang nước đến đây cho tôi!”
Từng thùng một tiếp tục đổ xuống cho đến khi Điền Mộng Manh trút được giận.
“Được! Cô đã nguyện ý ở đây nán lại đi! Đi!”
Điền Mộng Manh dẫn người rời đi, cuối cùng xung quanh đã an tĩnh lại. Cô ôm lấy đầu gối co người lại, cúi đầu khóc nức nở.
“Anh Dịch Lỗi. . . . . .” Cô gọi nhỏ.
Đương nhiên Diệp Dịch Lỗi không nghe được âm thanh của cô, ngay cả tâm trạng nhàn rỗi cũng không có vì lúc này, trên dưới Diệp Thị đang trong tình trạng rối tinh rối mù. Buổi sáng sau khi gặp qua Dương Tư Thần, anh liền nhận được điện thoại báo Lưu Duệ Hàng đã xảy ra chuyện. Vốn là trở lại muốn đích thân xử lý một việc, không ngờ mới ra khỏi sân bay liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bệnh viện.
Tất cả mấy người nhà họ Diệp đều ở đây, Diệp Thiệu Kỳ khóc đến mức hai mắt sưng đỏ, còn Diệp Triển Bằng thì chỉ có thể đứng bên cạnh an ủi.
“Nếu như Duệ Hàng có chuyện gì, tôi cũng không sống được!”
Lâm Thanh Âm ở một bên hừ một tiếng thật nhỏ. Thật là, không muốn sống cũng được thôi, nhưng không có ai ngăn cản cô đâu. Bộ dạng khinh thường và vui sướng khi người gặp họa của bà không tránh được ánh mắt của Diệp Thiệu Kỳ.
“Lâm Thanh Âm! Có phải là chị hay không?” Bà ta chỉ vào Lâm Thanh Âm, lớn tiếng chất vấn.
“Ơ hay, lời này của cô là thế nào?” Lâm Thanh Âm cười đáp lại: “Duệ Hàng đã xảy ra chuyện, việc cô lo lắng hay đau lòng, những điều này tất cả mọi người có thể hiểu được. Nhưng dù như thế nào đi nữa, cô cũng không thể ngậm máu phun người được!”
“Nhất định là chị, nhất định là vậy!” Bà ta lên án.
“Lâm Thanh Âm! Tôi mới chỉ đắc tội với chị mấy câu, mà chị đã làm ra chuyện thủ đoạn hiểm độc như vậy! Được lắm! Cho dù tôi sai, nhưng có vấn đề gì thì chị hướng về phía tôi đây, tại sao muốn tổn thương con trai tôi? Chị thật đê tiện!” Bà ta mắng xong liền đi tới tát một cái.
Ba ——
Lâm Thanh Âm không có tránh né. Trong nháy mắt, trên khuôn mặt được chăm sóc rất tốt của bà xuất hiện mấy dấu ngón tay.
“Đủ rồi! Cô náo loạn đủ chưa?” Diệp Triển Bằng thấy con gái càn quấy như vậy liền lên tiếng quát bà ta dừng lại: “Nó là chị dâu của cô, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Cô an phận một chút cho tôi!”
“Ba. . . . . .”
“Câm miệng!” Không nhịn được mà cắt đứt lời nói của con gái, ông cụ nhìn về phía Lâm Thanh Âm nhắc: “Con trở về trước đi! Duệ Hàng không có việc gì đâu.”
Diệp Thiệu Kỳ thấy ba quát mắng mình nhưng lại đi an ủi Lâm Thanh Âm, nhất thời tức giận ở trong lòng bà ta càng tăng lên, khẳng định việc này là do tiện nhân đó làm. Lâm Thanh Âm! Hôm nay là tôi quá kích động bị chị bày kế. Không sao, chị cứ chờ mà xem.
Diệp Thiệu Quân đưa Lâm Thanh Âm rời khỏi bệnh viện, dọc đường đi hai người đều không lên tiếng.
“Ông cũng không phản đối sao?” Lâm Thanh Âm lạnh lùng nhìn chồng mình hỏi.
“Chuyện như vậy, về sau không cần làm nữa!” Diệp Thiệu Quân nói.
“Cái gì?”
“Bên cảnh sát, tôi sẽ xử lý . . . . . .”
“Diệp Thiệu Quân!” Đối với người chồng luôn một lòng dịu dàng, đột nhiên Lâm Thanh Âm nổi giận chất vấn: “Ông cũng cho là do tôi làm sao?”
Diệp Thiệu Quân nhìn bà, bộ dạng như muốn nói: chẳng lẽ không đúng sao.
“Dừng xe!” Bà hô.
“Tôi muốn ông dừng xe.” Giữa tiếng gào thét của bà, Diệp Thiệu Quân vững vàng dừng xe ở ven đường.
Nhìn hành động của ông, Lâm Thanh Âm cười khổ ra tiếng: “Ông thật là biết chiều theo tâm ý của tôi.”
Sờ gương mặt nóng bừng, bà nói tiếp: “Tôi mặc kệ ông tin hay không, chuyện này không phải tôi làm, còn nữa. . . . Cái tát ngày hôm nay, tôi sẽ trả lại!”
Bước xuống xe, bà dùng lực mạnh đóng sầm cửa xe rồi bước nhanh rời đi.
Nét mặt của Diệp Thiệu Quân khi nhìn bóng lưng của Lâm Thanh Âm cũng không thể hiện nhiều tình cảm. Nhưng khi rút ra ví tiền, ở phía sau bức ảnh gia đình bọn họ, ông lấy ra một tấm hình đã gấp nếp, ố vàng. Trên bức ảnh đó là hình một người phụ nữ. Ngón tay của ông chậm rãi vuốt ve, sau đó áp vào trong ngực, cuối cùng khuôn mặt bình tĩnh cũng có một chút dao động.
“Tiểu Đình. . . . . .”
Bệnh viện.
Lưu Duệ Hàng được đẩy ra từ trong phòng phẫu thuật, chỉ có cánh tay bị gãy xương, những chỗ còn lại cũng không có cái gì đáng ngại. Diệp Thiệu Kỳ vẫn nhìn chằm chằm Diệp Dịch Lỗi giống như nhìn kẻ thù, đến khi Văn Tuấn vội vã chạy vào.
“Giám đốc! Không xong rồi!” Không biết Văn Tuấn nói những thứ gì ở bên tai Diệp Dịch Lỗi, chỉ thấy sắc mặt của anh liền thay đổi.
“Ông nôi! Con còn có việc nên đi trước!”
“Chuyện gì còn quan trọng hơn so với chuyện của anh họ cháu?” Diệp Thiệu Kỳ đang khó chịu vì không có chỗ trút giận, cuối cùng cũng tìm được cơ hội.
“Chuyện này so bất cứ chuyện gì cũng quan trọng hơn!” Anh vừa nói vừa xoay người bước đi ra ngoài.
Văn Tuấn chạy chậm theo phía sau Diệp Dịch Lỗi đến đại học C.
Lúc này đã là gần tối, có thể thấy được từng dòng người ở khắp nơi trong sân trường đang chậm rãi tan học. Xe đi vào có chút khó khăn, cuối cùng anh dứt khoát xuống xe, dùng sức chạy đến. . . . . .
Cửa nhà vệ sinh bị chặn lại do có người dùng cây gỗ lớn chắn ngang từ bên ngoài, ở bên trong hoàn toàn không mở ra được. Cơn gió lạnh thổi vào từ cửa sổ, Băng Ngưng ngồi dưới đất co người lại, dường như ngay cả ý thức cũng không còn rõ ràng.
“Anh Dịch Lỗi . . . .” Cô run rẩy gọi.
Không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Ngưng nhi! Ngưng nhi, cậu ở đâu?”
Nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, Băng Ngưng khẽ cử động. Ở đây, tôi đang. . . .
Cô nghe thấy âm thanh bên ngoài, tiếp theo cánh cửa được mở ra.
“Ngưng nhi!”
Một đôi tay ấm áp nắm lấy vai của cô, ánh sáng bị che khuất nên cô không thấy rõ mặt của người đó.
“Anh Dịch Lỗi. . . . .” Cô cười yếu ớt, theo bản năng gọi: “Anh Dịch Lỗi!”
Trong lòng của Dương Tư Thần run rẩy một hồi bởi vì lời nói của cô. Ngưng nhi! Cậu trở nên như vậy đều do anh ta làm hại, tại sao tâm trí vẫn còn không quên được anh ta?
“Lạc Băng Ngưng! Cậu nhìn cho rõ ràng, mình là Dương Tư Thần!” Cậu ta nói xong liền dùng áo khoác bao trùm lên người Băng Ngưng rồi ôm lấy cô.
Dương Tư Thần ư? Được ôm lấy khiến Băng Ngưng nhớ tới lời nói của cậu ta.
“Học trưởng. . . . . .”
Dương Tư Thần ôm Băng Ngưng chạy ra ngoài, ở cửa liền gặp Diệp Dịch Lỗi đang vội vã chạy tới. Giọng nói yếu ớt kia của Băng Ngưng lại giống như đang gào thét trong lỗ tai của Diệp Dịch Lỗi, cô. . . . Gọi học trưởng.
“Anh tới làm gì?” Dương Tư Thần ôm chặt lấy Băng Ngưng, hạ quyết tâm lần này sẽ không để Băng Ngưng bị cướp đi nữa.
“Tôi tới tìm vợ chưa cưới.” Diệp Dịch Lỗi không nhanh không chậm nói.
Dùng sức kéo áo khoác trên người Băng Ngưng ra rồi vất xuống mặt đất, anh lấy áo khoác của mình đắp lên cho cô.
“Cám ơn câu đã cứu cô ấy, hiện tại hãy giao cô ấy lại cho tôi!”
“Anh đừng mơ tưởng!” Dương Tư Thần quát.
Diệp Dịch Lỗi cười lạnh.
“Người cậu ôm là vợ chưa cưới của tôi. Dương Tư Thần! Có phải là nhà cậu giáo dục cậu những phép tắc như vậy sao?”
Anh vừa nói vừa trực tiếp đoạt lại Băng Ngưng từ trong ngực cậu ta. Băng Ngưng cảm thấy tất cả bất an đã đươc bình ổn, giống như là cuối cùng đã tìm được một chốn an toàn tránh mưa gió.
Bàn tay nhỏ bé của Băng Ngưng giữ chặt lấy Diệp Dịch Lỗi.
“Anh Dịch Lỗi . . . . Lạnh quá! Ngưng nhi lạnh quá. . . . . .”
Lửa giận trong lòng anh liền bị những lời này dập tắt, cánh tay anh không nhịn được siết lại, ôm thật chặt người trong ngực mình.
“Dương Tư Thần! Cậu cần phải hiểu rõ, Điền Mộng Manh tìm Ngưng nhi gây phiền phức là vì cậu!” Lạnh lùng nhìn cậu ta, Diệp Dịch Lỗi nói thêm: “Còn nữa, nếu như cậu còn dám chạm vào cô ấy, đừng trách tôi không khách khí!”
Nói xong, anh liền xoay người rời đi, Dương Tư Thần muốn đuổi theo lại bị Văn Tuấn ngăn lại.
“Dương thiếu! Cám ơn cậu đã giúp tiểu thư của chúng tôi. . . . . . À không, là thiếu phu nhân!” Thấy Diệp Dịch Lỗi đã đi được một đoạn, Văn Tuấn mới theo sau.
****************
Khởi dộng xe, thỉnh thoảng Văn Tuấn lại nhìn sắc mặt của giám đốc ở phía sau một chút, thật. . . . . . Thật là dọa người.
Trên ghế sau, anh ôm thật chặt Băng Ngưng, cơ thể của cô nóng lên. Đáng chết! Đột nhiên cô lại bị giam ở bên trong sáu giờ rồi. Bàn tay luôn nắm chặt, hơi thở của Băng Ngưng nóng bỏng xuyên thấu qua lớp áo trên người của anh, tay của cô vẫn giữ chặt lấy anh không buông ra.
“Anh Dịch Lỗi. . . . .”
Nghe thấy một tiếng gọi khẽ này, anh không quan tâm Văn Tuấn vẫn còn ở phía trước liền hôn lên môi cô chậm rãi, nhẹ nhàng. Lạc Băng Ngưng! Tôi nên làm sao với em bây giờ. . . . . .