Trong căn hộ.
Sau khi tiêm thuốc hạ sốt, cơ thể của Băng Ngưng dần dần không còn nóng như lúc đầu. Văn Tuấn không hề rời đi bởi vì theo những gì cậu ta biết về Diệp Dịch Lỗi, nhất định anh sẽ có việc phân phó.
“Dạy dỗ Điền Mộng Manh thật tốt cho tôi. Không cần bận tâm đến thể diện của nhà họ Điền, hành động bí mật một chút là được rồi!” Anh đã nhiều lần nhẫn nhịn nhưng trái lại làm cho cô ta được voi đòi tiên rồi.
“Dạ! Tôi hiểu rồi!” Văn Tuấn gật đầu. Anh quả nhiên là ngoan độc.
“Vậy chuyện của tiểu thư Băng Ngưng làm sao bây giờ? Mặc dù không có tờ báo nào đưa tin, nhưng mà. . . . Nếu trở lại trường thì vẫn sẽ có người bàn tán, hơn nữa. . . . Scandal của anh và tiểu thư Điền Mộng Phỉ cũng cần phải dời đi sự chú ý!”
Diệp Dịch Lỗi vân vê điếu thuốc lá trong tay, nhắc nhở: “Nếu Điền Mộng Manh thích xé quần áo chụp ảnh người khác như thế, vậy cũng làm cho cô ta nếm thử một chút mùi vị trong đó đi! Tôi tin tưởng cái này so với scandal của tôi thì thú vị hơn nhiều.”
Văn Tuấn gật đầu, nhưng vừa xoay người đi được mấy bước lại quay trở lại hỏi: “Giám đốc! Nếu anh quan tâm tiểu thư Băng Ngưng như vậy, tại sao không để cho cô biết?”
“Bởi vì cô ấy không cần biết.”
Đã nói đến mức này rồi, Văn Tuấn đành phải đi ra ngoài. Diệp Dịch Lỗi trở lại phòng, nhìn người ngủ trên giường. Thật đúng là lắm tai nạn, không biết có phải năm nay cô gái này bị sao Mộc tinh chiếu mạng hay không? Thật cẩn thận nằm xuống ở bên người cô, anh chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt này, giơ tay lên khẽ vuốt ve.
Không biết vì sao, đêm nay chính mình lại không lạnh lùng rời đi. Không phải là mày hận sao? Không phải đã nói cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho cô ây sao?
“Anh đã nói rồi! Người nào bắt nạt em thì chúng ta sẽ trả lại gấp bội! Ngoài anh ra, không ai có tư cách bắt nạt em.” Nhẹ nhàng hôn xuống trán của cô một cái.
Có lẽ. . . . Trong lúc vô thức, mình đã bị cô làm cảm động rồi! Cô gái nhỏ khi ngủ vẫn kêu lạnh, Diệp Dịch Lỗi liền vươn cánh tay ôm cô vào trong ngực. Trong giấc ngủ, dường như Băng Ngưng có thể cảm thấy sự dịu dàng của anh, cô tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh rồi ngủ sâu.
Cả đêm Diệp Dịch Lỗi chưa chợp mắt, thật ra . . . . . Là không muốn ngủ. Tính tế lắng nghe tiếng hít thở bên tai, anh cảm nhận hơi thở ẩm ướt, chậm rãi lan truyền trên áo sơ mi.
“Nếu như không có sự kiện kia thì thật tốt!” Anh nói một mình.
Bởi vì Diệp Dịch Lỗi hiểu rõ dù bản thân không muốn, không đành lòng đến đâu, anh cũng không có cách nào coi như sự kiện kia chưa từng xảy ra, càng không có cách nào có thể quên được . . . . Cho nên, hãy bình tĩnh ngủ đi nhé! Bởi vì ngày mai. . . . Anh lại phải trở về hình ảnh như lúc trước. Ngưng nhi. . . . .
Sau khi tỉnh lại, Băng Ngưng phát hiện mình đang ở trong căn hộ, nhắm mắt suy nghĩ trong giây lát.
“Anh Dịch Lỗi!” Đột nhiên, cô chạy chân không ra ngoài, gọi: “Anh Dịch Lỗi. . . .”
Trong phòng khách, người đàn ông nghe thấy tiếng gọi của cô liền quay đầu lại đáp: “Cô tỉnh rồi à?”
“Trợ lý Văn!” Băng Ngưng có chút mất mát, hỏi: “Làm sao anh lại ở đây?”
“Cô bị bệnh, cảm thấy thoải mái chút nào chưa?” Cậu ta hỏi thăm.
“Làm sao tôi tới đây được?”
Băng Ngưng mang theo một chút chờ mong hỏi thăm, chắc không phải là mình mộng du chứ? Cảm giác chân thật như vậy, người đó chính là anh Dịch Lỗi.
“Người đưa cô trở về nói là bạn học của cô.” Nghe những lời này, ánh sáng trong mắt Băng Ngưng liền dập tắt, bạn học sao? Thì ra thật sự là mơ.
“Tiểu thư Băng Ngưng! Cô có khỏe không?”
Băng Ngưng lắc đầu rồi đáp: “Không có việc gì, chỉ là. . . . . . Nằm mơ mà thôi.”
Cô mất mác mà cúi đầu xuống. Thấy vậy Văn Tuấn cảm thấy có chút áy náy, không phải tôi cố ý lừa gạt cô, chẳng qua là trước đo giám đốc đã căn dặn. Cậu ta thật sự không hiểu được, tại sao anh phải ra sức tổn thương nhưng sau đó vẫn đi giúp cô ấy, tại sao chứ?
Giúp đỡ cô nhưng lại không cho cô biết. Lúc cậu ta đến, Diệp Dịch Lỗi cũng đã đi rồi. Chẳng lẽ là bởi vì anh sợ Băng Ngưng tỉnh lại phát hiện ra sao? Ôi không! Giám đốc bị tâm thần phân liệt sao? Không đâu . . . . Cậu ta than thở.
“Ăn một chút gì đi!”
Văn Tuấn muốn mời cô ngồi xuống. Một cô gái xinh đẹp như vậy, nhìn thế nào cũng không giống như là một người tùy tiện, nhưng mà làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Băng Ngưng im lặng ngồi xuống ăn một miếng, đôi mày thanh tú trong nháy mắt nhíu lại.
“Rất khó ăn sao?” Văn Tuấn vừa muốn động đũa thức thời liền thu hồi lại.
“Ách. . . . . . Cũng không phải, cháo trắng nấu khó ăn như vậy, thật ra. . . . Cũng cần phải có trình độ đó!” Cô an ủi.
Khụ khụ. . . . . . Văn Tuấn ho khan, cô có cần nói lời ác độc như vậy không hả? Cậu ta vò đầu, tự dưng lại thay người khác chịu tiếng xấu, thật bất công mà! Cậu ta quyết tâm nhất định phải tìm cơ hội nói lại những lời này cho giám đốc nghe, chắc chắn anh sẽ tức chết! Nhưng mà . . . . Thật sự rất khó tưởng tượng, vị giám đốc như núi băng của bọn họ lại có thể biết nấu cơm.
“Cái đó. . . . . . Thật ra thì giám đốc không phải là không muốn đến thăm cô, chẳng qua là bận quá thôi.” Suy nghĩ một chút, cậu ta quyết định vẫn nên giải thích giúp anh một chút: “Ngày hôm qua, phó giám đốc Lưu mới thoát khỏi vụ tai nạn xe cộ, cho nên giám đốc đang ở bệnh viện.”
“Bị thương có nghiêm trọng không?”
“Chắc là không có việc gì. Nghe nói là cánh tay bị gãy xương.” Cậu ta nói xong, thấy cô nhìn ra cửa liền hỏi: “Hôm nay cô muốn đi học sao?”
Băng Ngưng gật đầu. Ngày hôm qua, người đó chắc là Dương Tư Thần rồi! Cho dù như thế nào, cô vẫn muốn nói một tiếng cám ơn.
**************
Băng Ngưng tới trường học. Cô khó hiểu khi những người xung quanh lại không hề bàn luận sôi nổi về chuyện của mình, giống như hoàn toàn không nhìn thấy cô, mãi đến khi Joy cầm quyển tạp chí chạy vọt tới trước mặt cô.
“Trời ạ! Không ngờ đến cả việc đó mà Manh Manh cũng cởi mở như vậy!” Cô ấy nói rồi đưa tờ báo mở ra.
Băng Ngưng giật mình, trời ạ! Không thể ngờ là Điền Mộng Manh, quả thật bức ảnh chụp chuyện ấy rõ ràng đến mức làm người ta phải tặc lưỡi.
“Tại sao có thể như vậy?”
“Nhìn trình độ cô ta thành thục chưa kìa, hóa ra là làm cái việc này thôi! Vì vậy mình mới nói sao gần đây cả người cô ta toàn hàng hiệu như thế!” Joy ghét bỏ xoa cánh tay đang nổi da gà của mình, nói: “Trời ạ, thật không biết xấu hổ! Để xem bây giờ cô ta kiêu ngạo như thế nào? Stop!”
Lúc này trong lòng của Băng Ngưng lại bất đồng, có thể trùng hợp như vậy hay không, có lẽ. . . . . . Trong việc này có chuyện mà cô không biết.
Ảnh chụp và video cảnh nóng của Điền Mộng Manh bị tung ra, ngay sau đó khơi ra thân phận của cô ta lại làm xôn xao trên báo chí. Cuối cùng nhà họ Điền phải trực tiếp tuyên bố ở trên báo rằng cô ta và nhà họ Điền không có bất cứ quan hệ gì. Không có nhà họ Điền che chở, sự việc càng ngày càng nghiêm trọng. Thậm chí còn truyền ra các loại tin đồn cô ta có thai, được đại gia bao dưỡng. Trong lúc nhất thời, thành phố C trở thành nơi đứng đầu về scandal được người ta để ý tới.
Diệp Dịch Lỗi tiện tay ném tờ báo vào trong sọt rác. Quả thật, năng lực xử lý chuyện của Văn Tuấn rất tốt. Hiện tại, chắc nhà họ Điền bận rộn đến phát điên rồi! Ngay cả Điền Mộng Phỉ cũng đã lâu không có tới làm phiền anh.
“ Xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Thanh Âm đi tới hỏi.
“Làm sao con biết được!” Anh đứng dậy rót cho mẹ mình chén nước rồi hỏi: “Vẫn còn giận dỗi với ba con sao?”
“Đừng nói sang chuyện khác với mẹ! Chỉ cần con nói có phải là con hay không!”
“Làm sao con lại không có việc gì mà đi tìm cô ta để gây phiền phức chứ!” Diệp Dịch Lỗi nhìn mẹ mình, nói ra một cách bình tĩnh.
“Chẳng lẽ không phải vì Băng Ngưng sao?” Bà rõ ràng không tin, hỏi: “Nghe ông nội con nói ngày đó con vội vàng bỏ đi, ngày hôm sau tin tức liền ập đến rồi! Nghe nói ở trường học, Băng Ngưng bị bắt nạt phải không?”
“Tin tức của mẹ thật là nhanh.” Diệp Dịch Lỗi cười.
“Nếu con gái của mẹ bị bắt nạt, mẹ phải đi an ủi cô ấy chứ! Cũng không phải là con bắt nạt cô ấy, vậy mẹ tới hỏi con làm gì?” Diệp Dịch Lỗi nói tiếp: “Mẹ! Con mới là con ruột của mẹ.”
“Về việc này, đúng là đứa con ruột như con còn không quan tâm mẹ bằng người ngoài.”
Lâm Thanh Âm xem thường nhìn con trai một cái rồi đi ra ngoài. Diệp Dịch Lỗi nhìn theo bóng lưng của mẹ, gần đây bà ấy làm sao vậy? Dường như có chút kỳ quái. . . . . .
Lưu Duệ Hàng ngồi trên xe lăn. Chuyện lần này xảy ra ngoài ý muốn thật đúng là có chút uất ức. Đột nhiên anh ta bị dạy dỗ, nhưng mà lại không biết là do người nào động thủ.
“Tôi mặc kệ, chuyện này anh phải điều tra rõ ràng cho tôi!” Trong cuộc gọi, Diệp Thiệu Kỳ ra lệnh với người ở đầu dây bên kia.
“Duệ Hàng là con trai của tôi. Nếu như anh không tìm được kẻ đã hại con trai tôi, vậy sau này cũng đừng tới tìm tôi nữa!” Bà ta nói xong liền cúp điện thoại.
“Mẹ vẫn còn liên lạc với người đó sao?” Lưu Duệ Hàng nhíu mày hỏi.
“Duệ Hàng! Ta là mẹ của con!”
“Cũng bởi vì người là mẹ của con nên con mới quan tâm!”
“Duệ Hàng! Con cũng không còn nhỏ rồi!” Diệp Thiệu Kỳ nắm tay của con trai nói: “Mặc dù nhìn bề ngoài thì ông ngoại yêu thương chúng ta, nhưng. . . . Rốt cuộc thì chúng ta cũng chỉ là người ngoài, rất nhiều chuyện cần chính mình nỗ lực!”
“Mẹ ——”
“Chỉ cần con nhớ, cho dù mẹ làm cái gì đều là để bảo vệ cho con. Chuyện lần này. . . . . . Mẹ sẽ vì con mà đòi lại công bằng.” Diệp Thiệu Kỳ bảo đảm.
Nhà họ Diệp.
Lưu Duệ Hàng nằm viện, cha con Diệp Thiệu Quân cũng đều không trở về nhà, trong nhà chỉ còn lại Băng Ngưng và Lâm Thanh Âm. Sau bữa cơm chiều, Băng Ngưng ở trong phòng ngủ của Lâm Thanh Âm để giúp bà xoa bóp.
“Thoải mái không mẹ?”
“Ừm!” Lâm Thanh Âm gật đầu một cái.
Gần đây, trong khoảng thời gian này thật sự có chút mệt mỏi, dĩ nhiên bà liền ngủ thiếp đi. Băng Ngưng rón rén đứng dậy, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động. Nhìn Lâm Thanh Âm vẫn ngủ như cũ, Băng Ngưng men theo âm thanh để tìm điện thoại. Thấy nhạc chuông đã gần hết, bởi vì lo lắng đánh thức bà dậy nên Băng Ngưng nhận điện thoại.
“Alo! Xin chào!” Băng Ngưng hạ thấp giọng.
“Băng Ngưng! Con đang làm gì đó?” Lâm Thanh Âm quát ầm lên, đưa tay giật lấy điện thoại di động, bà nhanh chóng ngắt cuộc gọi rồi chất vấn cô: “Ai cho phép con nhận điện thoại của mẹ?”
Băng Ngưng bị quát có chút ngây người, hồi lâu mới trả lời: “Chỉ là con sợ đánh thức mẹ!”
Khi nghe thấy những lời phía sau, hơi thở của Lâm Thanh Âm mới từ từ bình ổn.
“Phản ứng của mẹ có phần hơi quá rồi!” Bà sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Băng Ngưng, nói: “Nhưng mà Ngưng nhi à! Mẹ cũng có việc riêng tư của mình, có đúng hay không?”
Băng Ngưng gật đầu.
“Mẹ! Lần sau con sẽ không như vậy nữa. Người nghỉ ngơi đi!” Cô nói xong liền đi ra ngoài.
Giọng nói trong điện thoại là của một người đàn ông, chẳng lẽ là mẹ ở bên ngoài . . . . . . Không, sẽ không, mẹ yêu ba như vậy! Bước chân của cô có chút chậm chạp, khi tới gần cửa phòng, cô nghe thấy Lâm Thanh Âm nói: Ai muốn anh gọi cho tôi vào lúc này hả? Cô cảm giác âm thanh kia có chút nói không ra lời, hình như là khiển trách, giống như là giữa người tình. . . . . . .Bàn tay Băng Ngưng run lên một cái liền đóng cửa phòng.
Trong phòng ngủ, Lâm Thanh Âm thấy cửa phòng hoàn toàn đóng kín mới cầm điện thoại lên gọi lại.
“Alo! Là tôi. . . . . .” Bà lạnh lùng mở miệng.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 79.2
Trong căn hộ.
Sau khi tiêm thuốc hạ sốt, cơ thể của Băng Ngưng dần dần không còn nóng như lúc đầu. Văn Tuấn không hề rời đi bởi vì theo những gì cậu ta biết về Diệp Dịch Lỗi, nhất định anh sẽ có việc phân phó.
“Dạy dỗ Điền Mộng Manh thật tốt cho tôi. Không cần bận tâm đến thể diện của nhà họ Điền, hành động bí mật một chút là được rồi!” Anh đã nhiều lần nhẫn nhịn nhưng trái lại làm cho cô ta được voi đòi tiên rồi.
“Dạ! Tôi hiểu rồi!” Văn Tuấn gật đầu. Anh quả nhiên là ngoan độc.
“Vậy chuyện của tiểu thư Băng Ngưng làm sao bây giờ? Mặc dù không có tờ báo nào đưa tin, nhưng mà. . . . Nếu trở lại trường thì vẫn sẽ có người bàn tán, hơn nữa. . . . Scandal của anh và tiểu thư Điền Mộng Phỉ cũng cần phải dời đi sự chú ý!”
Diệp Dịch Lỗi vân vê điếu thuốc lá trong tay, nhắc nhở: “Nếu Điền Mộng Manh thích xé quần áo chụp ảnh người khác như thế, vậy cũng làm cho cô ta nếm thử một chút mùi vị trong đó đi! Tôi tin tưởng cái này so với scandal của tôi thì thú vị hơn nhiều.”
Văn Tuấn gật đầu, nhưng vừa xoay người đi được mấy bước lại quay trở lại hỏi: “Giám đốc! Nếu anh quan tâm tiểu thư Băng Ngưng như vậy, tại sao không để cho cô biết?”
“Bởi vì cô ấy không cần biết.”
Đã nói đến mức này rồi, Văn Tuấn đành phải đi ra ngoài. Diệp Dịch Lỗi trở lại phòng, nhìn người ngủ trên giường. Thật đúng là lắm tai nạn, không biết có phải năm nay cô gái này bị sao Mộc tinh chiếu mạng hay không? Thật cẩn thận nằm xuống ở bên người cô, anh chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt này, giơ tay lên khẽ vuốt ve.
Không biết vì sao, đêm nay chính mình lại không lạnh lùng rời đi. Không phải là mày hận sao? Không phải đã nói cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho cô ây sao?
“Anh đã nói rồi! Người nào bắt nạt em thì chúng ta sẽ trả lại gấp bội! Ngoài anh ra, không ai có tư cách bắt nạt em.” Nhẹ nhàng hôn xuống trán của cô một cái.
Có lẽ. . . . Trong lúc vô thức, mình đã bị cô làm cảm động rồi! Cô gái nhỏ khi ngủ vẫn kêu lạnh, Diệp Dịch Lỗi liền vươn cánh tay ôm cô vào trong ngực. Trong giấc ngủ, dường như Băng Ngưng có thể cảm thấy sự dịu dàng của anh, cô tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh rồi ngủ sâu.
Cả đêm Diệp Dịch Lỗi chưa chợp mắt, thật ra . . . . . Là không muốn ngủ. Tính tế lắng nghe tiếng hít thở bên tai, anh cảm nhận hơi thở ẩm ướt, chậm rãi lan truyền trên áo sơ mi.
“Nếu như không có sự kiện kia thì thật tốt!” Anh nói một mình.
Bởi vì Diệp Dịch Lỗi hiểu rõ dù bản thân không muốn, không đành lòng đến đâu, anh cũng không có cách nào coi như sự kiện kia chưa từng xảy ra, càng không có cách nào có thể quên được . . . . Cho nên, hãy bình tĩnh ngủ đi nhé! Bởi vì ngày mai. . . . Anh lại phải trở về hình ảnh như lúc trước. Ngưng nhi. . . . .
Sau khi tỉnh lại, Băng Ngưng phát hiện mình đang ở trong căn hộ, nhắm mắt suy nghĩ trong giây lát.
“Anh Dịch Lỗi!” Đột nhiên, cô chạy chân không ra ngoài, gọi: “Anh Dịch Lỗi. . . .”
Trong phòng khách, người đàn ông nghe thấy tiếng gọi của cô liền quay đầu lại đáp: “Cô tỉnh rồi à?”
“Trợ lý Văn!” Băng Ngưng có chút mất mát, hỏi: “Làm sao anh lại ở đây?”
“Cô bị bệnh, cảm thấy thoải mái chút nào chưa?” Cậu ta hỏi thăm.
“Làm sao tôi tới đây được?”
Băng Ngưng mang theo một chút chờ mong hỏi thăm, chắc không phải là mình mộng du chứ? Cảm giác chân thật như vậy, người đó chính là anh Dịch Lỗi.
“Người đưa cô trở về nói là bạn học của cô.” Nghe những lời này, ánh sáng trong mắt Băng Ngưng liền dập tắt, bạn học sao? Thì ra thật sự là mơ.
“Tiểu thư Băng Ngưng! Cô có khỏe không?”
Băng Ngưng lắc đầu rồi đáp: “Không có việc gì, chỉ là. . . . . . Nằm mơ mà thôi.”
Cô mất mác mà cúi đầu xuống. Thấy vậy Văn Tuấn cảm thấy có chút áy náy, không phải tôi cố ý lừa gạt cô, chẳng qua là trước đo giám đốc đã căn dặn. Cậu ta thật sự không hiểu được, tại sao anh phải ra sức tổn thương nhưng sau đó vẫn đi giúp cô ấy, tại sao chứ?
Giúp đỡ cô nhưng lại không cho cô biết. Lúc cậu ta đến, Diệp Dịch Lỗi cũng đã đi rồi. Chẳng lẽ là bởi vì anh sợ Băng Ngưng tỉnh lại phát hiện ra sao? Ôi không! Giám đốc bị tâm thần phân liệt sao? Không đâu . . . . Cậu ta than thở.
“Ăn một chút gì đi!”
Văn Tuấn muốn mời cô ngồi xuống. Một cô gái xinh đẹp như vậy, nhìn thế nào cũng không giống như là một người tùy tiện, nhưng mà làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Băng Ngưng im lặng ngồi xuống ăn một miếng, đôi mày thanh tú trong nháy mắt nhíu lại.
“Rất khó ăn sao?” Văn Tuấn vừa muốn động đũa thức thời liền thu hồi lại.
“Ách. . . . . . Cũng không phải, cháo trắng nấu khó ăn như vậy, thật ra. . . . Cũng cần phải có trình độ đó!” Cô an ủi.
Khụ khụ. . . . . . Văn Tuấn ho khan, cô có cần nói lời ác độc như vậy không hả? Cậu ta vò đầu, tự dưng lại thay người khác chịu tiếng xấu, thật bất công mà! Cậu ta quyết tâm nhất định phải tìm cơ hội nói lại những lời này cho giám đốc nghe, chắc chắn anh sẽ tức chết! Nhưng mà . . . . Thật sự rất khó tưởng tượng, vị giám đốc như núi băng của bọn họ lại có thể biết nấu cơm.
“Cái đó. . . . . . Thật ra thì giám đốc không phải là không muốn đến thăm cô, chẳng qua là bận quá thôi.” Suy nghĩ một chút, cậu ta quyết định vẫn nên giải thích giúp anh một chút: “Ngày hôm qua, phó giám đốc Lưu mới thoát khỏi vụ tai nạn xe cộ, cho nên giám đốc đang ở bệnh viện.”
“Bị thương có nghiêm trọng không?”
“Chắc là không có việc gì. Nghe nói là cánh tay bị gãy xương.” Cậu ta nói xong, thấy cô nhìn ra cửa liền hỏi: “Hôm nay cô muốn đi học sao?”
Băng Ngưng gật đầu. Ngày hôm qua, người đó chắc là Dương Tư Thần rồi! Cho dù như thế nào, cô vẫn muốn nói một tiếng cám ơn.
**************
Băng Ngưng tới trường học. Cô khó hiểu khi những người xung quanh lại không hề bàn luận sôi nổi về chuyện của mình, giống như hoàn toàn không nhìn thấy cô, mãi đến khi Joy cầm quyển tạp chí chạy vọt tới trước mặt cô.
“Trời ạ! Không ngờ đến cả việc đó mà Manh Manh cũng cởi mở như vậy!” Cô ấy nói rồi đưa tờ báo mở ra.
Băng Ngưng giật mình, trời ạ! Không thể ngờ là Điền Mộng Manh, quả thật bức ảnh chụp chuyện ấy rõ ràng đến mức làm người ta phải tặc lưỡi.
“Tại sao có thể như vậy?”
“Nhìn trình độ cô ta thành thục chưa kìa, hóa ra là làm cái việc này thôi! Vì vậy mình mới nói sao gần đây cả người cô ta toàn hàng hiệu như thế!” Joy ghét bỏ xoa cánh tay đang nổi da gà của mình, nói: “Trời ạ, thật không biết xấu hổ! Để xem bây giờ cô ta kiêu ngạo như thế nào? Stop!”
Lúc này trong lòng của Băng Ngưng lại bất đồng, có thể trùng hợp như vậy hay không, có lẽ. . . . . . Trong việc này có chuyện mà cô không biết.
Ảnh chụp và video cảnh nóng của Điền Mộng Manh bị tung ra, ngay sau đó khơi ra thân phận của cô ta lại làm xôn xao trên báo chí. Cuối cùng nhà họ Điền phải trực tiếp tuyên bố ở trên báo rằng cô ta và nhà họ Điền không có bất cứ quan hệ gì. Không có nhà họ Điền che chở, sự việc càng ngày càng nghiêm trọng. Thậm chí còn truyền ra các loại tin đồn cô ta có thai, được đại gia bao dưỡng. Trong lúc nhất thời, thành phố C trở thành nơi đứng đầu về scandal được người ta để ý tới.
Diệp Dịch Lỗi tiện tay ném tờ báo vào trong sọt rác. Quả thật, năng lực xử lý chuyện của Văn Tuấn rất tốt. Hiện tại, chắc nhà họ Điền bận rộn đến phát điên rồi! Ngay cả Điền Mộng Phỉ cũng đã lâu không có tới làm phiền anh.
“ Xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Thanh Âm đi tới hỏi.
“Làm sao con biết được!” Anh đứng dậy rót cho mẹ mình chén nước rồi hỏi: “Vẫn còn giận dỗi với ba con sao?”
“Đừng nói sang chuyện khác với mẹ! Chỉ cần con nói có phải là con hay không!”
“Làm sao con lại không có việc gì mà đi tìm cô ta để gây phiền phức chứ!” Diệp Dịch Lỗi nhìn mẹ mình, nói ra một cách bình tĩnh.
“Chẳng lẽ không phải vì Băng Ngưng sao?” Bà rõ ràng không tin, hỏi: “Nghe ông nội con nói ngày đó con vội vàng bỏ đi, ngày hôm sau tin tức liền ập đến rồi! Nghe nói ở trường học, Băng Ngưng bị bắt nạt phải không?”
“Tin tức của mẹ thật là nhanh.” Diệp Dịch Lỗi cười.
“Nếu con gái của mẹ bị bắt nạt, mẹ phải đi an ủi cô ấy chứ! Cũng không phải là con bắt nạt cô ấy, vậy mẹ tới hỏi con làm gì?” Diệp Dịch Lỗi nói tiếp: “Mẹ! Con mới là con ruột của mẹ.”
“Về việc này, đúng là đứa con ruột như con còn không quan tâm mẹ bằng người ngoài.”
Lâm Thanh Âm xem thường nhìn con trai một cái rồi đi ra ngoài. Diệp Dịch Lỗi nhìn theo bóng lưng của mẹ, gần đây bà ấy làm sao vậy? Dường như có chút kỳ quái. . . . . .
Lưu Duệ Hàng ngồi trên xe lăn. Chuyện lần này xảy ra ngoài ý muốn thật đúng là có chút uất ức. Đột nhiên anh ta bị dạy dỗ, nhưng mà lại không biết là do người nào động thủ.
“Tôi mặc kệ, chuyện này anh phải điều tra rõ ràng cho tôi!” Trong cuộc gọi, Diệp Thiệu Kỳ ra lệnh với người ở đầu dây bên kia.
“Duệ Hàng là con trai của tôi. Nếu như anh không tìm được kẻ đã hại con trai tôi, vậy sau này cũng đừng tới tìm tôi nữa!” Bà ta nói xong liền cúp điện thoại.
“Mẹ vẫn còn liên lạc với người đó sao?” Lưu Duệ Hàng nhíu mày hỏi.
“Duệ Hàng! Ta là mẹ của con!”
“Cũng bởi vì người là mẹ của con nên con mới quan tâm!”
“Duệ Hàng! Con cũng không còn nhỏ rồi!” Diệp Thiệu Kỳ nắm tay của con trai nói: “Mặc dù nhìn bề ngoài thì ông ngoại yêu thương chúng ta, nhưng. . . . Rốt cuộc thì chúng ta cũng chỉ là người ngoài, rất nhiều chuyện cần chính mình nỗ lực!”
“Mẹ ——”
“Chỉ cần con nhớ, cho dù mẹ làm cái gì đều là để bảo vệ cho con. Chuyện lần này. . . . . . Mẹ sẽ vì con mà đòi lại công bằng.” Diệp Thiệu Kỳ bảo đảm.
Nhà họ Diệp.
Lưu Duệ Hàng nằm viện, cha con Diệp Thiệu Quân cũng đều không trở về nhà, trong nhà chỉ còn lại Băng Ngưng và Lâm Thanh Âm. Sau bữa cơm chiều, Băng Ngưng ở trong phòng ngủ của Lâm Thanh Âm để giúp bà xoa bóp.
“Thoải mái không mẹ?”
“Ừm!” Lâm Thanh Âm gật đầu một cái.
Gần đây, trong khoảng thời gian này thật sự có chút mệt mỏi, dĩ nhiên bà liền ngủ thiếp đi. Băng Ngưng rón rén đứng dậy, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động. Nhìn Lâm Thanh Âm vẫn ngủ như cũ, Băng Ngưng men theo âm thanh để tìm điện thoại. Thấy nhạc chuông đã gần hết, bởi vì lo lắng đánh thức bà dậy nên Băng Ngưng nhận điện thoại.
“Alo! Xin chào!” Băng Ngưng hạ thấp giọng.
“Băng Ngưng! Con đang làm gì đó?” Lâm Thanh Âm quát ầm lên, đưa tay giật lấy điện thoại di động, bà nhanh chóng ngắt cuộc gọi rồi chất vấn cô: “Ai cho phép con nhận điện thoại của mẹ?”
Băng Ngưng bị quát có chút ngây người, hồi lâu mới trả lời: “Chỉ là con sợ đánh thức mẹ!”
Khi nghe thấy những lời phía sau, hơi thở của Lâm Thanh Âm mới từ từ bình ổn.
“Phản ứng của mẹ có phần hơi quá rồi!” Bà sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Băng Ngưng, nói: “Nhưng mà Ngưng nhi à! Mẹ cũng có việc riêng tư của mình, có đúng hay không?”
Băng Ngưng gật đầu.
“Mẹ! Lần sau con sẽ không như vậy nữa. Người nghỉ ngơi đi!” Cô nói xong liền đi ra ngoài.
Giọng nói trong điện thoại là của một người đàn ông, chẳng lẽ là mẹ ở bên ngoài . . . . . . Không, sẽ không, mẹ yêu ba như vậy! Bước chân của cô có chút chậm chạp, khi tới gần cửa phòng, cô nghe thấy Lâm Thanh Âm nói: Ai muốn anh gọi cho tôi vào lúc này hả? Cô cảm giác âm thanh kia có chút nói không ra lời, hình như là khiển trách, giống như là giữa người tình. . . . . . .Bàn tay Băng Ngưng run lên một cái liền đóng cửa phòng.
Trong phòng ngủ, Lâm Thanh Âm thấy cửa phòng hoàn toàn đóng kín mới cầm điện thoại lên gọi lại.
“Alo! Là tôi. . . . . .” Bà lạnh lùng mở miệng.