Băng Ngưng ngồi trên xe nhìn tin nhắn trên điện thoại di động.
“Tới căn hộ.” Rõ ràng chỉ có ba chữ ngắn ngủi nhưng Băng Ngưng không khỏi có cảm giác như người nhắn tin đang nghiến răng nghiến lợi mà nói vậy.
“Tiểu thư, lúc về có cần tôi đến đón không?”
“Không cần đâu, tôi... Trở về với anh Dịch Lỗi là được rồi.”
Băng Ngưng mang theo tâm trạng thấp thỏm bước lên lầu, không biết anh Dịch Lỗi tìm cô rốt cuộc có chuyện gì nhỉ. Ấn xong mật mã Băng Ngưng mở cửa bước vào. “Anh Dịch Lỗi.”
Cô nhẹ giọng gọi, không chú ý dưới chân nên suýt nữa là bị vấp té, nhìn thấy đôi giày cao gót của phụ nữ chói mắt ở dưới cửa, trong lòng cô bỗng chốc căng thẳng, từ trước đến nay anh Dịch Lỗi chưa bao giờ mang phụ nữ về căn hộ này, sao hôm nay lại...
Cô cố bình tĩnh, áp chế trái tim đang đập loạn trong lòng ngực, quả nhiên trên sofa trong phòng khách có một người phụ nữa đang ngồi đó, mái tóc còn hơi ướt như vừa mới tắm xong, đôi chân thon dài gác lên trên bàn nhỏ phía trước, trên người đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trong nháy mắt Băng Ngưng cảm thấy khó chịu khi đồ thuộc về mình lại bị người khác sử dụng như vậy.
“Lạc tiểu thư về rồi đấy à!” Điền Mộng Phỉ quay đầu lại liếc mắt nhìn cô rồi lại quay đi chỗ khác.
Cơ thể Băng Ngưng đờ ra, bất động. Nhìn chiếc áo sơ mi đang mặc trên người Điền Mộng Phỉ, nước mắt cô như chực trào ra, càng không cách nào khống chế được cảm giác tởm lợm đang cuộn lên từ dạ dày.
“Oẹ—! ” Băng Ngưng che miệng chạy vào phòng vệ sinh, ghé mặt vào bồn rửa tay mà nôn thốc nôn tháo một trận.
Tay cô nắm chặt hai bên thành bồn rửa tay đến trắng bệch, hình ảnh Điền Mộng Phỉ mặc chiếc áo sơ mi đó không ngừng hiện lên trong đầu cô. Cô từng nghĩ đây là đặc quyền chỉ thuộc về cô và chị Tuyết Ngưng mà thôi, nhưng hôm nay cô lại thấy cô ta mặc áo của anh Dịch Lỗi, ngồi trong phòng khách đó. Hoá ra...
“Sao vậy?” Một câu hỏi lạnh nhạt vang lên bên tai cô, Băng Ngưng xoay mặt lại thì thấy Diệp Dịch Lỗi, chắc anh vừa tắm xong nên chỉ quấn tạm một chiếc khăn tắm quanh eo, nhìn Băng Ngưng đang gục trên bồn rửa tay suy nghĩ gì đó mà không phát hiện ra có người bên cạnh.
“Sao? Định bày ra sẵn tư thế chờ tôi đến yêu cô sao?” Anh bước lên xốc cô đứng thẳng dậy, động tác có hơi mạnh làm cho đầu gối cô va vào cạnh tủ, cô đau đến mặt trắng bệch, nhưng cũng không đau bằng sự nhục nhã mà câu nói của Diệp Dịch Lỗi mang lại.
“Anh Dịch Lỗi... Anh nói cái gì?” Băng Ngưng nhìn anh, không hiểu sao anh lại vậy, lúc sáng anh còn đưa cô đến trường, nhưng... Mới chưa tới một ngày, anh đã thay đổi thành như vậy rồi.
“Sao? Nhìn tôi như vậy làm gì?” Anh tiến lên từng bước. “Từng trải qua với nhiều đàn ông như vậy, loại tư thế này... Chắc cũng đã thử qua rồi chứ.”
“Đừng nói, đừng nói nữa!” Khoé môi cô run rẩy, nước mắt không kìm nén nổi nữa mà lăn dài, từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Cô khóc cái gì chứ?” Anh nắm chặt cằm của cô. “Tôi chưa từng thử qua, chi bằng... Cô nói thử xem, nói cho tôi biết loại tư thế này có kích thích hay không, hữm?” Trong mắt anh đều là vẻ chăm chọc và khinh bỉ.
Băng Ngưng nhìn bộ mặt giễu cợt của Diệp Dịch Lỗi, đau lòng im lặng không thốt nên lời, chỉ là cô đè chặt trước ngực mình, nơi trái tim đang đau đến không còn cảm giác, nghẹn ngào không thở nổi.
Một lúc lâu—
“Tại sao?” Băng Ngưng cố gắng hít thở. “Tại sao...?” Cô gào lên, âm thanh bị kìm nén nên run rẩy. Tại sao lại sỉ nhục cô như vậy? Gọi cô đến đây chỉ để làm vậy thôi sao? Sỉ nhục cô? Ở trước mặt người phụ nữ khác?
“Tôi làm sao biết tại sao!” Diệp Dịch Lỗi hời hợt nói. “Hay là... Cô đoán xem!” Anh càng tiến gần thêm, một tay chống vào vách tường, vây Băng Ngưng ở trong góc tường. “Nói cho tôi biết, tôi sẽ thả cô đi, được không?” Âm thanh của anh rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, thậm chí còn mang theo ý muốn thương lượng.
“Nói cho anh biết chuyện gì?” Băng Ngưng mở to mắt nhìn anh, nghẹn ngào không thành tiếng.
“Nói cho tôi biết, lúc ở trên giường, tư thế nào là sung sướng nhất, hữm?” Anh nhẹ giọng hỏi, thái độ cợt nhã giống như đang hỏi trên bàn món nào ăn ngon nhất vậy.
“Không muốn nói àh?” Anh cười. “Vậy chắc là cô không biết rồi. Hay là... Chúng ta thử qua một lần đã, rồi cô nói lại cho tôi biết, nhỉ?” Nụ cười của anh hoàn toàn lạnh băng, không có một chút ý cười nào, nói xong thì bắt đầu xé rách quần áo của Băng Ngưng.
“Đừng chạm vào tôi! Cút đi!” Phản ứng của Băng Ngưng kích động trước nay chưa từng có, tiếng gào bén nhọn của cô cứ vang vọng trong phòng tắm.
“Không cho tôi chạm vào, vậy cho ai chạm vào, Dương Tư Thần sao, hả?” Một tay kéo tóc cô kéo lại gần.
“Rõ ràng cũng chỉ là một con điếm, giả bộ trong trắng tinh khiết làm gì chứ.” Hơi thở lạnh lùng của anh phả vào mặt cô. Băng Ngưng thậm chí quên cả giãy giụa, nhưng nếu như cảm thấy những lời này đã quá sức tàn nhẫn, thì một câu nói sau đó tựa như tự tay đẩy cô vào địa ngục tàn khốc không lối thoát...
Nhìn mặt cô không chút huyết sắc, Diệp Dịch Lỗi cười lắc đầu. “Không đúng, gái điếm ngoài đường còn sạch sẽ hơn cô gấp vạn lần...”
Ầm——! Đầu óc Băng Ngưng hoàn toàn trống rỗng. Cơ thể không ngửng run rẩy, run kịch liệt...
“Trừng mắt với tôi làm gì? Oan ức lắm sao?” Anh cười vỗ vỗ vào gương mặt đã trắng bệch tê dại Băng Ngưng. “Yên tâm, tôi không muốn chạm vào cô. Thứ đê tiện như cô, mới nhìn thôi đã thấy ghê tởm muốn ói rồi.” Anh nói xong đột nhiên buông tay xoay người rời đi. Cơ thể Băng Ngưng mềm nhũn, quỳ sụp xuống dưới sàn nhà lạnh lẽo.
Tiếng đầu gối cô va chạm với sàn nhà tạo nên âm thanh quá mức nặng nề, nhưng Diệp Dịch Lỗi chỉ chau mày đi thẳng, làm như chuyện không liên quan gì tới anh hết.
“Anh Dịch, sao mà lâu quá vậy?” Tiếng của Điền Mộng Phỉ từ bên ngoài vang lên, tiếp đó cô ta mở cửa phòng tắm ló đầu vào. “Đã xảy ra chuyện gì sao?” Cô ta ngây thơ hỏi Diệp Dịch Lỗi.
“Không có gì!” Anh khoác tay lên vai Điền Mộng Phỉ, thích thú khi nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác thảm hại của Băng Ngưng.
“Anh Dịch, người ta đói quá hà.” Cô ta vẽ vòng tròn lên ngực của Diệp Dịch Lỗi. “Đều tại anh hết đó!”
“Được được được, đều tại anh! Đều tại anh hết!” Anh gật gật đầu nhận tội.
Băng Ngưng không ngẩng đầu lên, cũng không đứng dậy, nhưng... Ý trong lời nói của cô ta, đã quá mức rõ ràng, hai người họ ở chung một chỗ, ăn mặc như vậy...., bàn tay đang chống sàn nhà từ từ nắm chặt, nước mắt từng giọt rơi xuống, vỡ tan...
“Chúng ta ra ngoài ăn đi!” Điền Mộng Phỉ nũng nịu.
“Được thôi.” Anh gật đầu yêu chiều.
“Diệp Dịch Lỗi!” Mặc dù hơi thở của cô yếu ớt, giọng nói cũng không lớn, nhưng Diệp Dịch Lỗi vẫn nghe thấy được. Anh xoay người lại thì thấy Băng Ngưng đã cố sức gắng gượng chống người đứng lên, đầu gối bị va chạm mạnh nên bị thương không nhẹ, nhất thời ngay cả đi đứng cũng có chút khó khăn.
“Tại sao?” Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt cô tràn đầy nước mắt và nỗi bi thương nồng đậm không che giấu được.
“Cô hỏi tôi?” Diệp Dịch Lỗi chỉ vào mũi mình. “Chính cô đã làm những chuyện đó thì sao giờ lại hỏi tôi?”
“Tại sao?” Mặc kệ Diệp Dịch Lỗi nói gì, Băng Ngưng đều chỉ tiếp tục vấn đề của mình. “Anh gọi tôi tới chỉ để làm nhục tôi thôi sao?”
“Làm nhục cô? Có sao?” Diệp Dịch Lỗi làm ra vẻ oan ức. “Lạc Băng Ngưng, cô đã làm ra những chuyện bẩn thỉu gì, còn chờ tôi nói rõ ra ư?”
“Tôi đã làm gì?” Băng Ngưng hỏi, cô đã làm gì mà phải chịu sự sỉ nhục như vậy.
“Ha ha... Làm cái gì?” Diệp Dịch Lỗi bật cười. Đột nhiên anh giơ tay bóp hai má cô. “Nếu không nói rõ ra, thì cô sẽ cứ trưng ra vẻ oan ức đó, còn làm cho người ta tưởng rằng là tôi oan uổng cô!” Tràn ngập trong mắt anh là sự căm hận.
“Cô đã làm những chuyện gì, muốn tôi liệt kê từng chuyện từng chuyện rõ ràng ra hay sao! Lạc Băng Ngưng, đồ không biết xấu hổ, cô dám làm mà không dám nhận! Những chuyện bẩn thỉu đó, tôi không muốn nói ra.” Anh lạnh lùng nói, hất mặt cô ra.
“Không muốn nói ra?” Băng Ngưng bật cười. “Anh Dịch Lỗi, coi như là muốn sỉ nhục tôi, thì cũng nên bịa ra một cái cớ hợp lí một chút, cho tôi tâm phục khẩu phục chứ!”
“Viện cớ?” Diệp Dịch Lỗi cười lạnh. “Ý của cô là tôi vu oan cho cô?” Anh nắm tóc cô kéo lại gần. “Mười lăm tuổi đã biết trèo lên giường với người khác, là tôi vu oan cô sao?” Diệp Dịch Lỗi lạnh lùng hỏi. “Bất cứ người đàn ông nào cũng có thể ngủ với cô, là do tôi bịa đặt sao? Cô và người đàn ông khác ra vào những nơi đồi truỵ đó cũng là do tôi bịa đặt ra, phải không?”
“Lạc Băng Ngưng, đến hôm nay tôi mới biết được thì ra người đàn ông đầu tiên của cô chính là hạng người đó, tôi vừa nhìn thấy đã ghê tởm, không ngờ khẩu vị của cô lại tệ hại đến như thế!” Anh nói xong thì mạnh tay hất cô ra, cô lui về sau hai bước lảo đảo va vào vách tường.
Băng Ngưng giật mình, thậm chí quên cả khóc, sao anh lại có thể nói ra những lời đó, tại sao có thể nói những lời làm tổn thương cô như vậy chứ. Không thể chịu nổi. Bàn tay nhỏ nhắn siết chặt quần áo, cô trừng mắt nhìn chằm chằm Diệp Dịch Lỗi. Đúng! Trừng mắt. Từ trước đến nay Diệp Dịch Lỗi chưa từng nhìn thấy ánh mắt cô mang nhiều oán giận và căn hận đến như vậy.
“Hừ!” Nhìn thấy đáng vẻ đó của cô, Diệp Dịch Lỗi chỉ cảm thấy khinh thường hừ một tiếng, vươn tay ôm Điền Mộng Phỉ đi ra ngoài.
Trong lòng tràn đầy căm hận và oan ức, bởi anh đột nhiên quay người đi nên cô không kịp giải thích cho rõ ràng, cũng không thể phát tiết được. Tức giận đến phát điên lên, cô dựa vào vách tường từ từ trượt xuống, cơ thể bé nhỏ đơn độc không ngừng run rẩy. Cô há to miệng muốn kêu gào thật lớn, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, chỉ túm chặt tóc mình, giật mạnh, thật lâu cũng không buông ra, dường như có một nỗi căm phẫn tích tụ trong lồng ngực, bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra máu vậy.
“Aaa~ Anh Dịch Lỗi, đừng nhìn mà!” Trong phòng khách vang lên tiếng cười của Điền Mộng Phỉ. “Đừng mà, không được mà... Đáng ghét....”
Nghe thấy âm thanh đùa giỡn vui vẻ của bọn họ, đột nhiên Băng Ngưng gượng đứng dậy chạy đi, không quan tâm để ý gì đến âm thanh chói tai trên ghế salon của hai người bọn họ, cô giống như bị điên rồi, cái gì cũng không nghe, không thấy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chạy vọt vào nhà bếp, nhìn trên kệ để dao, cô bước đến rút ra một con dao sắc lẹm...