Nhìn lưỡi dao sáng loáng, bất giác khóe môi cô lộ ra một nụ cười nhạt, sau đó liền xoay người chạy vào phòng khách. Hai người đang chơi đùa ở trên ghế sofa, khi thấy Băng Ngưng cầm dao lao tới đều cả kinh. Điền Mộng Phỉ càng hét to, trốn phía sau lưng Diệp Dịch Lỗi.
Ngược lại Diệp Dịch Lỗi nhìn Băng Ngưng không tỏ ra khẩn trương, nhưng cũng cảm thấy cô thật sự có chút khác thường.
Ánh mắt Băng Ngưng nhìn chằm chằm Diệp Dịch Lỗi, chạy thẳng tới bên cạnh ghế sofa rồi ngồi xuống chỗ lúc trước. Cô vẫn nhìn Diệp Dịch Lỗi như vậy, ánh mắt trong suốt làm trong lòng của anh sợ hãi. Băng Ngưng mặc kệ sự kinh ngạc của anh, cầm con dao nhét thẳng vào trong tay anh.
“Anh giết tôi đi!” Cô như người mất hồn, lên tiếng nỉ non: “Diệp Dịch Lỗi! Anh giết tôi đi!”
“Lạc Băng Ngưng! Cô làm gì vậy?”
Diệp Dịch Lỗi dùng sức đẩy tay của cô ra. Không ngờ Băng Ngưng lại một lần nữa đặt con dao vào tay anh.
“Không phải là anh hận tôi sao, vậy giết tôi đi! Giết tôi thì cả hai sẽ thoải mái rồi!” Băng Ngưng gào thét.
Hai tay của cô siết chặt lấy cổ tay của Diệp Dịch Lỗi, cơ thể dồn sức hướng về phía lưỡi dao sắc bén. Diệp Dịch Lỗi sợ hãi hất tay ra, cơ thể của Băng Ngưng nặng nề đổ trên tay của anh.
Lúc này, trong lòng của Diệp Dịch Lỗi nặng nề trầm xuống, nếu như. . . . . . Nếu như anh không kịp buông dao ra . . . . Không, anh không dám nghĩ tiếp. Nhưng Băng Ngưng cũng không chịu chết tâm, cô đưa tay ra nhặt con dao kia, nói: “Không phải là anh hận tôi ư? Giết chết tôi đi! Giết chết tôi mau đi!”
“Đủ rồi!”
Diệp Dịch Lỗi nổi giận, dùng sức hất Băng Ngưng ra. Cô ấy như vậy . . . . Thật sự có chút hù dọa đến anh rồi! Vừa nãy anh mà không tránh được tay của cô thì….
“Lạc Băng Ngưng! Cô nổi điên cái gì vậy?”
“Không phải là anh hận tôi sao? Giết tôi, giết tôi để báo thù cho Tuyết Nhi của anh đi!” Băng Ngưng gào lên bén nhọn. Giết cô rồi thì bản thân cô cũng được giải thoát.
“Giết cô tôi sợ dơ bẩn tay tôi. Cô cút đi cho tôi!” Diệp Dịch Lỗi gầm lên: “Muốn chết cũng đừng có chết ở chỗ này!”
Hiện giờ, tâm tình của Băng Ngưng đang kích động. Những lời nói vào lúc này ngoại trừ kích thích cô thêm thì không có cách nào làm cô đau lòng được nữa.
“Được!” Cô đứng dậy.
“Anh sợ bẩn, vậy thì tôi không làm phiền anh động tay vào. Tôi cũng không muốn làm dơ chỗ của anh.” Cô nói xong liền xoay người lao ra ngoài . . . .
Ngực Diệp Dịch Lỗi đập mạnh dữ dội. Anh nhìn con dao trên mặt đất, bỗng cảm thấy trái tim kịch liệt co rút lại.
“Anh Dịch!” Điền Mộng Phỉ đứng ở một bên xem náo nhiệt, cô ta dè dặt hỏi: “Anh không sao chứ?”
Trời ạ! Lúc bình thường, nhìn dáng vẻ con nhóc Lạc Băng Ngưng này giống như ngay cả việc thở mạnh cũng không dám. Nhưng mà bộ dạng vừa nãy của nó, thật đúng là rất dọa người.
“Anh mau ngồi xuống, để em nhìn xem anh có chỗ nào bị thương không?” Cô ta làm ra vẻ lo lắng mà lôi kéo Diệp Dịch Lỗi, hiện tại đúng là thời cơ tốt nhất để cho cô ta thể hiện mình.
“Cút!” Diệp Dịch Lỗi phun ra một chữ.
“. . . . . .” Điền Mộng Phỉ ngẩn ra.
“Tôi nói cô cút đi, có nghe thấy không?” Diệp Dịch Lỗi kéo Điền Mộng Phỉ ra.
“Bây giờ cầm lấy quần áo của cô đi! Thay xong thì lập tức cút ra khỏi nhà tôi.” Anh nói xong liền bước đến cầm quần áo rồi ném lên trên mặt cô ta.
Điền Mộng Phỉ không cam lòng. Cô ta cho rằng hôm nay nhất định sẽ thành công, nhưng không ngờ Diệp Dịch Lỗi lại vẫn đuổi cô ta đi.
“Anh Dịch . . . . .”
“Đừng để tôi nói lần thứ hai, cút!”
Một chữ cuối cùng lạnh lẽo như tới từ địa ngục. Điền Mộng Phỉ không dám lưu lại dù chỉ một chút mà chạy thẳng vào thay quần áo. Sau khi ra ngoài, cô ta đặt áo sơ mi của Diệp Dịch Lỗi ở trên ghế sofa.
“Anh Dịch. . . . . .” Nhìn ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo của Diệp Dịch Lỗi, những lời cô ta muốn nói liền nuốt trở lại, vội vã đi ra ngoài.
Bùm ——
Âm thanh đóng cửa vang lên, cuối cùng thì trong căn hộ chỉ còn lại mình anh. Nhìn chiếc áo trên ghế sofa, trong nháy mắt anh cảm thấy ghê tởm vô cùng. Anh liền cầm lên, ném thẳng vào thùng rác.
“Diệp Dịch Lỗi! Anh giết tôi đi. . . . . .”
Tiếng kêu gào tuyệt vọng của Băng Ngưng như vang lên ở bên tai anh. Đùng! Chán nản dựa vào vách tường, Diệp Dịch Lỗi đau khổ mà nhắm mắt lại . . . . . .
Rời khỏi căn hộ của Diệp Dịch Lỗi, Điền Mộng Phỉ cũng không có về thẳng nhà mà đi tới quán bar dưới lòng đất. Giữa một đám trai gái ăn mặc sành điệu, cô ta liền nhìn thấy mục tiêu của mình. Mà người kia cũng phát hiện ra cô ta, anh ta liền xuyên qua đám người đi tới rất nhanh.
“Của anh!” Điền Mộng Phỉ đưa tới một túi giấy, theo độ dày có thể đoán bên trong ít nhất cũng có mấy vạn.
“Lần này làm rất tốt!”
“Cô thật là một người thoải mái!” Người đàn ông ngửi được mùi tiền liền cười nói: “Nếu như sau này có chuyện nào tốt như thế này thì nhớ lại tìm tôi nhé?” Hôm nay lại được nhận gấp đôi, ha ha. . . . . .
“Nhớ kỹ không được nói ra ngoài. Nếu không thì anh ăn vào bao nhiêu, tôi sẽ bắt anh nôn ra gấp đôi.” Điền Mộng Phỉ cười đến ngọt ngào.
“Yên tâm! Chúng tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp đấy! Lần sau có việc tốt, nhớ chiếu cố đến tôi, được không?”
Nhìn người đàn ông cầm tiền thù lao đi vào trong đám đông, trong lòng Điền Mộng Phỉ liền cảm thấy vui sướng. Không ngờ. . . . . . Chuyện này lại dễ dàng như vậy.
Lúc đầu chỉ là mượn cớ công việc, gần như mỗi ngày Điền Mộng Phỉ đều đến báo danh ở Diệp Thị. Khi Diệp Dịch Lỗi không có ở công ty, cô ta theo bản năng mượn cơ hội đi lấy lòng Lâm Thanh Âm. Từ chuyện của Điền Mộng Manh, cô ta có thể biết được, Lâm Thanh Âm nuông chiều cô con gái này cỡ nào, cho nên. . . . . . Rất nhiều chuyện, khi hiểu rõ ràng sẽ càng thuận lợi hơn nhiều, bởi vì chỉ có hiểu rồi mới có thể đối phó với kẻ địch tốt hơn. Mà điều khiến cô ta không ngờ chính là, thường xuyện qua lại với Lâm Thanh Âm lại biết được một tin tức quan trọng như vậy.
Hai năm trước, bởi vì chuyện tình cảm rối rắm của Lạc Băng Ngưng, hai chị em song sinh cùng lúc bị bắt cóc. Kết quả là người chị vốn được ước hẹn đính hôn với Diệp Dịch Lỗi đã chết, cho nên . . . . Cô ta liền mượn chuyện này để bịa ra ngoài một đoạn tình tiết, tùy tiện tìm một người giả mạo làm người từng có quan hệ với Lạc Băng Ngưng, sau đó thêm mắm dặm muối nói về ‘ chuyện cũ ’của chị em bọn họ. Quan trọng là Diệp Dịch Lỗi biết được thì sẽ chán ghét mà rời xa Lạc Băng Ngưng. Cô ta cũng mượn cơ hội tốt để thể hiện mình một chút. Vì vậy sau khi đợi người kia đi rồi, cô ta làm ra vẻ như vô ý đi ngang qua, gặp rồi đưa anh trở về căn hộ, còn cố ý làm ẩm ướt quần áo của chính mình. Nhưng mà. . . . Mặc dù lần này không dụ dỗ thành công được anh, nhưng cô ta không ngờ cuối cùng ý định của mình lại có thu hoạch. Ha ha. . . . . . Không ngờ sự việc lại có kết quả gây chấn động như vậy. Chỉ có điều. . . . . . Cho dù như vậy thì phản ứng của Diệp Dịch Lỗi có phải là hơi quá rồi không, chẳng lẽ. . . . Anh yêu Lạc Băng Ngưng sao? Không, không thể nào. Điền Mộng Phỉ phủ nhận ý nghĩ của chính mình.
Không ngờ một con cừu non nớt mà lại có tính khí kiên cường như vậy, chỉ có điều. . . . . . Như vậy thật tốt.