Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 97: Chương 97: Chương 83.2




Rời khỏi căn hộ của Diệp Dịch Lỗi, Băng Ngưng vẫn luôn chạy. Gió lạnh thổi vù vù bên tai khiến khuôn mặt cô giống như bị đóng băng, lạnh buốt.

Những lời nói tàn nhẫn và chỉ trích đó của Diệp Dịch Lỗi giống như là một con dao chậm chạp từng chút một đâm vào lòng của cô. Anh và người phụ nữ khác khác làm ra chuyện đó, sau đó lại nói với cô những lời như vậy. Diệp Dịch Lỗi! Rốt cuộc anh muốn nhục nhã tôi như thế nào thì anh mới vừa lòng đây? Anh có biết tôi cũng có trái tim, cũng sẽ đau hay không. . . . . .

Không đúng! Là đau muốn chết rồi! Lúc này loại đau đớn đó cô có chút không thể chịu đựng được, có phải anh muốn cô chết hay không? Năm đó anh túm lấy cổ áo của cô hỏi: tại sao người chết không phải là cô, vừa rồi anh lại nói giết cô sẽ dơ bẩn tay của anh.

Anh Dịch Lỗi! Lần này tôi thật sự không làm phiền anh động tay vào, tôi tự mình làm. Nếu như tôi chết rồi sẽ không còn thiếu nợ nhà họ Diệp nữa, không cần vì cam kết với mẹ mà phải chịu đựng sự oán hận của anh, không cần đau khổ sống không bằng chết.

“Diệp Dịch Lỗi! Từ nay về sau, anh sẽ không phải tiếc nuối rồi! Không phải là anh vẫn hi vọng là tôi chết sao, tôi hoàn thành cho anh. . . . . .”

Về đêm, thời tiết đột nhiên trở nên lạnh hơn. Từ chỗ này nhìn ra xa, lúc này thành phố C xinh đẹp khiến người ta say mê. Đứng ở trên cầu, Băng Ngưng nhìn nước sông phía dưới, chợt cười.

“Băng Ngưng! Cuối cùng mày có thể giải thoát rồi. . . . . .”

Cởi chiếc giầy trên chân xuống, cô nhanh chóng bước đến trên cầu. Cô chưa bao giờ biết bản thân yếu đuối thì ra cũng có lúc can đảm như vậy, cũng có lẽ. . . . . . Ông trời đang giúp cô, cảm thấy cô đáng chết. . . . . .

Không do dự chút nào dừng lại, thậm chí ngay cả với bản thân mình cũng không nói cái gì, cô liền nhảy thẳng xuống!

Ùm. . . . Bọt nước văng lên rất cao. Ban đêm, âm thanh này càng trở nên rõ ràng. . .

“Có ai không? Có người nhảy sông tự vẫn rồi!”

Tuy trên cầu người đi đường thưa thớt, nhưng vẫn có người phát hiện ra. Lúc này, Phương Tử Hạo vừa đúng lúc lái xe đi tới, cho dù bóng dáng ấy chỉ vừa mới thoáng qua thì anh ấy cũng nhận ra là Băng Ngưng. Đỗ xe nép vào trên cầu, anh ấy liền đi tới.

Lúc này đã có người gọi điện thoại báo cảnh sát, cũng có người nghĩ biện pháp cứu giúp. Nhìn đôi giày nằm ở mép cầu, đầu Phương Tử Hạo như bị nổ tung. Là Băng Ngưng, là cô ấy. . . . Nghĩ vậy, anh ấy vội vàng cởi áo khoác ra, vươn người nhảy xuống.

Ngưng nhi! Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại ngu ngốc như vậy. . . . . . Mặc dù chỉ nhảy xuống sau có hơn mười giây, nhưng Phương Tử Hạo đã không tìm được cô, dưới nước tối đen như mực, quan trọng hơn là lúc này nước lạnh thấu xương. Anh ấy ở bên trong cũng không chịu được, huống chi là Ngưng nhi. . . . . .

Ngưng nhi! Em không thể có chuyện gì xảy ra, đồng ý với anh, ngàn vạn lần không thể có chuyện gì. Chờ một chút, anh Tử Hạo tới cứu em rồi. . . . . .

Sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, Diệp Dịch Lỗi vẫn cầm lấy chìa khóa xe rời khỏi căn hộ. Dù tâm trạng của Băng Ngưng kích động như vậy cũng không thể xảy ra chuyện gì không may được. Nhưng mà hết lần này tới lần khác, điện thoại lại không có người nghe máy. Chết tiệt! Anh thầm mắng. Đêm nay rất lạnh, đèn sáng xung quanh làm anh cảm thấy tâm phiền ý loạn, tại sao cuối cùng lại như vậy? Diệp Dịch Lỗi, rõ ràng đã nói sẽ không quan tâm đến cô ấy nữa, vậy bây giờ mày lại đang làm cái gì. . . . . .

Trên bờ đã có một đám người vây quanh. Ở trong nước, Phương Tử Hạo phải mất một thời gian mới tìm được Băng Ngưng. Khi nắm được đôi bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo kia, anh ấy mới cảm thấy tìm lại được nhịp tim của chính mình. Kéo Băng Ngưng tới bên bờ liền có người ở trên giúp đỡ anh ấy đưa cô lên, nhưng. . . . . . Lúc này, một chút phản ứng cô cũng không có.

“Ngưng nhi!”

Nước rơi xuống theo mái tóc của Phương Tử Hạo. Anh ấy vỗ gò má của Băng Ngưng, nhưng lúc này cô gái nhỏ không có phản ứng chút nào.

“Ngưng nhi! Tỉnh lại!” Anh gọi, bàn tay ép xuống ngực của cô, che mũi giúp cô hô hấp nhân tạo.

“Ngưng nhi! Tỉnh!” Phương Tử Hạo lo lắng gọi to:“Em nghe thấy không, tỉnh lại đi . . . . .” Anh ấy gọi từng tiếng từng tiếng, mọi người ở xung quanh cũng im lặng như chờ đợi kết quả.

“Ngưng nhi! Anh cầu xin em, không được xảy ra chuyện gì.” Phương Tử Hạo nói.

Lúc này anh bằng lòng dùng hết tất cả mọi thứ của mình, chỉ cần có thể cứu được cô.

Khụ khụ. . . . . .

Cuối cùng sau khi được Phương Tử Hạo cấp cứu, Băng Ngưng phun nước ra. Thấy cô có phản ứng, người xung quanh cũng đều thở phào nhẹ nhõm.

“Ngưng nhi!” Phương Tử Hạo kích động kéo Băng Ngưng vào trong lòng mình ôm thật chặt. Ngưng nhi. . . . . .

Băng Ngưng dần dần tìm về ý thức của mình, cô chưa chết.

“Ngưng nhi! Tại sao em lại ngu ngốc như vậy?” Phương Tử Hạo giận giữ gầm lên. Trong trí nhớ của Phương Tử Hạo, đây là lần đầu tiên anh ấy lớn tiếng như vậy.

Băng Ngưng tựa vào trong ngực của Phương Tử Hạo mà khóc thành tiếng, giống như là muốn trút hết toàn bộ những uất ức và đau khổ của bản thân một lần.

Phương Tử Hạo ôm cô thật chặt, tiếng khóc tan nát cõi lòng của cô giống như cũng muốn xé nát trái tim của anh ấy. Ngưng nhi! Anh ấy khổ sở nhắm mắt lại, bàn tay siết chặt lấy cô.

Lúc này mọi người cũng nhìn thấy sự bi thảm của cô gái. Tuy không thấy rõ dung mạo của Băng Ngưng nhưng có thể nghe được trong tiếng khóc của cô tràn đầy sự tuyệt vọng. Nỗi bi thương của cô như truyền tới mỗi người, có người lặng lẽ lau đi khóe mắt đã ướt nước mắt của mình.

“Xe cấp cứu đến rồi!” Nghe thấy âm thanh của xe cấp cứu, có người liền hô một tiếng.

“Em không muốn đi bệnh viện. Anh Tử Hạo, em không muốn đi!” Băng Ngưng nép ở trong ngực của anh ấy khóc. Cô không muốn đi, nơi đó lạnh quá. . . . . .

“Được! Chúng ta không đi, chúng ta không đi!” Phương Tử Hạo nói tiếp: “Anh Tử Hạo dẫn em về nhà. Chúng ta về nhà!”

Anh ấy ôm lấy Băng Ngưng rời đi, những người khác cũng dần dần tản ra. . . . . .

Tâm trạng Diệp Dịch Lỗi phiền muộn, anh đang lái xe tìm kiếm thì chợt nhìn thấy một chiếc xe cấp cứu chạy bên kia đường. Anh không có để ý nhiều vì thành phố C trị an kém, nếu như không gặp xe cảnh sát và xe cấp cứu mới làm người ta cảm thấy kỳ quái. Chỉ là. . . . . . Lạc Băng Ngưng, cái cô nhóc này rốt cuộc ở đâu?

“Diệp Dịch Lỗi! Anh giết tôi đi!” Két —— Anh chợt dẫm mạnh phanh lại, xe dừng lại ở ven đường. Sau một hồi kịch liệt dao động, anh mới ngồi vững vàng.

“Anh giết tôi đi. . . . . . Giết tôi đi. . . . . .” Lời nói của Băng Ngưng giống như nguyền rủa ở bên tai anh không ngừng.

“A ——” Diệp Dịch Lỗi ngẩng đầu lên, đau đớn hét lên.

Hôm nay anh không nên gặp cái người kia vì nếu như không thấy anh ta, anh sẽ không phải nghe những chuyện khiến bản thân không thể chịu nổi. Nếu như anh không biết thì sẽ không mất khống chế, bây giờ. . . . . . Cũng không cần đâu khổ như vậy . . . . .

“Lạc Băng Ngưng! Tại sao. . . . . .”

**********************

Nhà họ Phương.

Khi Phương Tử Hạo mang canh gừng tới thì Băng Ngưng đã ngủ. Nhìn cô co người thành một cục, nơi khóe mắt còn vương giọt nước mắt, Phương Tử Hạo đau lòng lau đi cho cô.

“Ngưng nhi! Sao em lại ngốc như vậy? Tại sao có thể không quý trọng mình như thế . . . .” Anh ấy nắm tay của Băng Ngưng nhỏ giọng nói: “Em có biết làm vậy sẽ khiến anh rất đau dớn hay không?”

Đôi môi anh ấy áp lên bàn tay vẫn lạnh lẽo của cô, tựa như lúc mới đưa cô ra khỏi làn nước lạnh thấu xương. Từ từ nằm xuống ở bên giường, anh ấy nhìn Băng Ngưng ngủ thiếp đi nhưng không an ổn.

Đã xảy ra chuyện gì khiến cho em tuyệt vọng như vậy? Có phải . . . . . Anh không nên buông tay em không . . . . . Nếu như chúng ta đính hôn từ ba năm trước, vậy mọi chuyện có phải sẽ khác hay không. . . . .

Tiếng khóc tuyệt vọng của Băng Ngưng luôn quanh quẩn ở bên tai không xua đi được. Trái tim của anh ấy không nhịn được đau đớn. Ngưng nhi, anh nên làm thế nào, làm sao mới có thể bảo vệ được em mà không làm tổn thương đến Thạch Đầu. . . . . .

Một đêm này đối với Diếp Dịch Lỗi giống như không có cách nào bình tĩnh. Sau khi anh tìm khắp các con phố mấy lần đều không thấy Băng Ngưng, cuối cùng anh bắt đầu lo lắng. Nhưng ở trong bóng đêm mịt mờ, anh hoàn toàn không tìm được phương hướng, không biết Băng Ngưng đã đi đâu. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.