Đêm tối tĩnh lặng mà lòng người trăm mối dày vò không yên, Diệp Dịch Lỗi đã đi tìm khắp các con phố mà vẫn không thấy bóng dáng Băng Ngưng đâu, anh bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, trong bóng đêm mịt mờ, anh hoàn toàn không tìm được phương hướng, không biết Băng Ngưng đang ở nơi đâu rồi...
Lúc này anh mới nhận ra mình hoàn toàn xa lạ với thế giới của Băng Ngưng, điều này làm cho anh cảm thấy lo sợ, thì ra... Không phải cứ dùng mọi cách ép buộc để cô ấy phải ngoan ngoãn nghe lời mình là có thể dể dàng nắm cô ấy trong tay, thì ra... Cũng có một ngày mình hoàn toàn có thể đánh mất cô ấy, cảm giác lúc này... Nếu như cô ấy thật sự biến mất khỏi thế giới của mình... Nếu như mình không ngăn cản được....Nếu như...
Bất lực.
Đau...
Đang lúc hoàn toàn mất phương hướng, không rõ mục đích, rối loạn vô cùng thì điện thoại anh đột nhiên nhận được một bức ảnh, đó là bức ảnh chụp Băng Ngưng đang ngồi trong một chiếc xe, ảnh chụp trong bóng tối nên không nhìn rõ được nét mặt cô, nhưng anh biết rõ người ngồi bên cạnh cô, người anh em còn thân hơn cả ruột thịt – Phương Tử Hạo...
Rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ở cùng với Phương Tử Hạo thì tức là cô không có việc gì, không có việc gì thì tốt. Nhưng một giây tiếp theo, lại không khỏi cảm thấy tức giận, cô mới chạy đi chưa được bao lâu thì đã đi tìm Phương Tử Hạo rồi, tại sao nhất định phải là cậu ta chứ! Chẳng lẽ cô ấy không biết Phương Tử Hạo có tình cảm với mình sao?
Ném điện thoại sang ghế bên cạnh, nhanh chóng khởi động xe, anh không thể chấp nhận để cô và người khác ở cùng nhau được, không thể khoan nhượng được...
Phương Tử Hạo bị một hồi chuông cửa dồn dập đánh thức, đã khuya rồi mà, không biết là ai chỉ nghe thấy người giúp việc trả lời ở dưới nhà “Cậu chủ ở trên lầu, Diệp thiếu gia cậu không thể vào đâu! Diệp thiếu gia...”
Tỉnh ngủ mở mắt ra,vẫn đang mơ mơ màng màng, anh mới phát hiện mình đã ngủ quên mất, bênh cạnh giường là Băng Ngưng đang ngủ say, anh có hơi hốt hoảng nhưng dần dần lấy lại được bình tĩnh, cái cảm giác hạnh phúc khi mở mắt ra là được nhìn thấy cô ấy bên cạnh này... Không phải là điều anh vẫn luôn mong ước sao!
Nghe ngoài cửa vang đến một tràn âm thanh, hình như Diệp Dịch Lỗi đang tìm kiếm từng phòng một, vém chăn lại cho Băng Ngưng, anh lưu luyến nhìn cô một hồi rồi mới đứng dậy.
Tiếng đập cửa, mở cửa bên ngoài ầm ĩ như vậy, chắc hẵn Thạch Đầu đang rất tức giận. Nhưng kì lạ là tại sao cậu ấy tìm được đến đây nhỉ. Anh đi ra ngoài, vừa đúng lúc Diệp Dịch Lỗi giơ tay lên chuẩn bị mở cửa.
“Có chuyện gì sao?” Thái độ của Phương Tử Hạo lạnh lùng trước nay chưa từng có lại làm cho Diệp Dịch Lỗi hơi ngạc nhiên. Nhìn dáng vẻ còn ngái ngủ của cậu ấy, Diệp Dịch Lỗi nắm chặt tay. “Ngưng nhi đâu rồi? Mình tới đón cô ấy về.”
“Tin tức của cậu cũng nhanh thật đó.” Phương Tử Hạo giễu cợt. “Tối nay Ngưng nhi nghỉ ngơi ở nhà mình, ngày mai mình sẽ đưa cô ấy về. Cậu về đi!”
“Tử Hạo, cậu đang đùa với mình à?” Diệp Dịch Lỗi tức cười. “Băng Ngưng là vợ chưa cưới của mình, dựa vào cái gì mà cậu muốn cô ấy ngủ lại đây, còn nữa... Cậu đã quên lời hứa lúc trước của mình rồi sao?”
“Thật sự mình ước gì mình chưa hề nói ra những lời đó.” Phương Tử Hạo nhìn thẳng vào Diệp Dịch Lỗi, nếu như mình chấp nhận rút lui chỉ để cho Thạch Đầu làm tổn thương Ngưng nhi, vậy thì sự nhượng bộ của mình thật vô nghĩa.
“Phương Tử Hạo bây giờ cậu có tỉnh táo không đấy?” Diệp Dịch Lỗi hỏi. Cậu ấy muốn nuốt lời sao? Cậu ấy muốn tranh giành với mình ư? Chẳng lẽ... Không! Không thể nào, không thể tin đây lại là lời nói thốt ra từ miệng người anh em tốt của mình.
Tỉnh táo? Phương Tử Hạo cũng không biết mình có thực sự tỉnh táo hay không nữa, chỉ biết rằng hôm nay suýt chút nữa là anh đã mất đi Băng Ngưng rồi. Sợ hãi! Đau đớn! Nếu như mình không cứu được cô ấy, vậy thì... Bỗng chốc tay anh nắm chặt thành quyền, anh không dám nghĩ tiếp chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, Ngưng nhi vẫn tốt mà, Ngưng nhi sẽ không có việc gì cả mà...
Phương Tử Hạo không trả lời, Diệp Dịch Lỗi trực tiếp đẩy cửa phòng mở ra.
“Cậu không được vào!”
“Hôm nay mình phải mang cô ấy đi.” Diệp Dịch Lỗi đẩy Phương Tử Hạo ra, bước vào. Trong phòng chỉ có ánh sáng nhè nhẽ của chiếc đèn ngủ, Băng Ngưng đang cuộn mình ngủ ở một góc giường, mà nếp nhăn ở bên cạnh cho anh biết, nơi đó vừa có người nằm qua, mà người đó là Phương Tử Hạo – là anh em tốt nhất của anh...
Nằm cùng giường? Ha ha... Dù biết là chuyện không như mình nghỉ, nhưng ba từ này làm cho anh nghĩ đến sự dơ bẩn, thật ghê tởm. Anh em tốt nhất ngủ cùng một giường với vợ chưa cưới của mình, Diệp Dịch Lỗi hít sâu một hơi, cố gắng nhịn xuống kích động muốn cười to.
“Thạch Đầu...” Phương Tử Hạo cũng cảm thấy áy náy.
“Cậu câm miệng.” Dù đã rất cố gắng kiềm chế, nhưng cuối cùng anh vẫn dần mất bình tĩnh. “Phương Tử Hạo, nếu như cậu không phải là anh em tốt của mình, thì hôm nay mình đã giết chết cậu rồi.” Bộ mặt lạnh lùng của anh khiến Phương Tử Hạo không chút hoài nghi lời nói của anh là thật, Diệp Dịch Lỗi... Vẫn là người tàn nhẫn nhất trong bốn người bọn họ.
Phương Tử Hạo hạ tầm mắt. “Cậu có biết hôm nay Băng Ngưng cô ấy...”
“Chuyện của cô ấy để chúng tôi tự giải quyết.” Anh lạnh lùng cắt ngang lời nói của Phương Tử Hạo. “Chúng ta là anh em tốt, Tử Hạo, mình thật sự không muốn vì một người phụ nữ mà chúng ta đánh mất tình nghĩa bao nhiêu năm nay.”
Anh nói xong lạnh lùng liếc mắt nhìn Băng Ngưng, tay từ từ nắm chặt, Lạc Băng Ngưng tại sao mỗi lần tôi cảm thấy có chút không đành lòng với cô thì rất nhanh sau đó cô đều dùng hành động cho tôi biết là cô không xứng, tại sao?
Băng Ngưng bị tiếng cãi vả của bọn họ đánh thức mà tỉnh lại. Cô từ từ mở mắt thì bị ánh mắt như muốn giết người của Diệp Dịch Lỗi nhìn xuyên thấu.
Băng Ngưng nhìn người đàn ông đang đứng đối diện. Lời nói lạnh lùng tàn nhẫn của anh, hình ảnh anh đang dây dưa vui vẻ bên cạnh Điền Mộng Phỉ giống như là một sợi dây đầy gai nhọn quấn chặt lấy cơ thể cô, từ từ siết chặt, như muốn khắc sâu vào từng tấc da tấc thịt, toé máu, đau đớn.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, sự bình tĩnh trong ánh mắt cô một lần nữa đốt cháy lửa giận trong lòng Diệp Dịch Lỗi. Anh bước tới, giật phắt cái chăn ra khỏi người cô, quần áo cô đang mặc rất vừa vặn, nhưng không phải là đồ mới, tay nắm chăn càng siết chặt hơn.
“Thạch Đầu, bình tĩnh một chút, Ngưng nhi...”
“Cậu im đi.” Diệp Dịch Lỗi rống lên giận dữ, xoay người lại đấm một quyền vào Phương Tử Hạo.
Không có phòng bị, không né tránh, Phương Tử Hạo lãnh trọn cú đấm của anh, lảo đảo lui về sau vài bước, đau đến không cách nào nói tiếp được chuyện Băng Ngưng tự tử.
“Tử Hạo, có nhiều chuyện mình không muốn nói thẳng ra, cũng không muốn tình nghĩa anh em bị rạn nứt.” Tay anh nắm chặt, có thể nhìn ra được là anh đang cố sức kiềm chế tâm trạng của mình, nhưng ai mà không có nhược điểm, làm sao có thể chấp nhận được chuyện này.
“Lạc Băng Ngưng, đứng lên!” Anh nghiến răng ra lệnh, cắn răng kiềm chế cơn giận của mình.
Băng Ngưng kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt này, đến tột cùng anh còn có thể lạnh lùng tàn nhẫn đến mức nào nữa.
“Không nghe thấy tôi nói gì sao, đứng lên!” Thấy Băng Ngưng ngồi bất động, Diệp Dịch Lỗi càng thêm tức giận, bước lên thô lỗ kéo Băng Ngưng từ trên giường xuống.
“Diệp Dịch Lỗi cậu điên rồi sao!” Thấy Băng Ngưng bị kéo đến suýt nữa là ngã trên sàn nhà, Phương Tử Hạo nổi giận vọt lên, kéo Băng Ngưng về phía mình. Sự quan tâm Băng Ngưng không hề che giấu của anh đối với Diệp Dịch Lỗi không nghi ngờ gì lại càng đổ thêm dầu vào lửa.
“Phương Tử Hạo, mình chỉ hỏi cậu một câu thôi!” Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Tử Hạo. “Chỉ vì người đàn bà này mà cậu không cần đến người anh em là mình nữa, đúng không?” Lời nói của Diệp Dịch Lỗi từng chữ từng chữ một như giáng thẳng vào lòng Phương Tử Hạo. Sao anh lại không để tâm đến tình nghĩa bao nhiêu năm của bọn họ chứ, nhưng anh cũng không thể trơ mắt đứng nhìn Băng Ngưng bị tổn thương mà không quan tâm được.
Không khí ngày càng căng thẳng, dù đang ngồi cách một khoảng xa nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng thở dốc đầy giận dữ của Diệp Dịch Lỗi. Băng Ngưng cúi nhìn chóp mũi mình, một lúc lâu mới chậm rãi đẩy tay Phương Tử Hạo ra.
“Thấy chưa Lạc Băng Ngưng! Rốt cuộc mày vẫn gây phiền phức cho anh Tử Hạo. Anh ấy rất xem trọng bạn bè của mình, Diệp Dịch Lỗi cũng vậy, cho nên... Mày không nên khiến cho giữa bọn họ có mâu thuẫn gì nữa.”
Bỗng nhiên lòng bàn tay trống không, trái tim của Phương Tử Hạo trong nháy mắt cũng trống rỗng theo. “Ngưng nhi...”
“Anh Tử Hạo, cám ơn anh.” Thái độ của Băng Ngưng không nhìn ra được cảm xúc gì, Phương Tử Hạo thật lo lắng Băng Ngưng vẫn còn để ý chuyện lần trước, nhưng lời nói đến miệng vẫn không sao thốt lên lời giải thích được.
Băng Ngưng chầm chậm xoay người đi ra, lúc bước đến gần Diệp Dịch Lỗi cô có hơi ngưng lại, cúi cùng vẫn không nói gi, tiếp tục sải bước đi ra ngoài...
Phương Tử Hạo đứng ở cửa sổ thất thần nhìn xe của Diệp Dịch Lỗi đi xa dần đến khi biến mất hẵn, cho dù Băng Ngưng thật sự rời khỏi Diệp Dịch Lỗi thì anh cũng không có tư cách giữ cô lại bên mình.
Anh chậm rãi đi đến trước tủ quần áo, mở ra, bên trong toàn là quần áo của phụ nữ, có đủ mọi kiểu dáng, thật ra... Tất cả những thứ này đều là do anh tích luỹ trong một khoảng thời gian dài, nhưng ngoài anh ra thì không có ai biết đến sự tồn tại của những thứ này, bởi anh mua chúng để dành riêng cho Băng Ngưng, nhưng vĩnh viễn cũng không có cơ hội tặng được cho cô...
Tay khẽ chạm vào những bộ quần áo mà tim thắt lại, những thứ này thật giống như mình, không kịp để cô ấy nhìn thấy, cũng như mình không kịp nói lời yêu với cô ấy, muộn thì cũng đã muộn rồi. Nhưng mà... Thạch Đầu tức giận như vậy làm gì chứ! Anh sẽ không tranh giành với cậu ấy, cho dù có tranh giành thì đã sao... Trong lòng Ngưng nhi vẫn luôn chỉ có một mình Thạch Đầu, chỉ duy nhất cậu ấy mà thôi... Chỉ cần là nơi nào có Diệp Dịch Lỗi thì trong mắt Băng Ngưng tuyệt đối không nhìn thấy ai khác ngoài cậu ấy...
Trên đường đi, Diệp Dịch Lỗi lái xe rất nhanh, Băng Ngưng sợ hãi nhắm chặt hai mắt nhưng không hề lên tiếng nói gì, cuối cùng khi xe thắng két lại dừng hẵn, Băng Ngưng mới chậm rãi bước xuống xe.
“Lạc Băng Ngưng cô đứng lại đó.” Diệp Dịch Lỗi ra lệnh, nhưng lúc này Băng Ngưng tuyệt nhiên không hề nghe thấy. Cô chỉ biết là mình rất đau, lòng bàn chân trần của cô giẫm lên mặt đất, lạnh thấu xương. Sao lại quên mất chứ! Đã vào đầu đông rồi, từ từ ngước đầu nhìn lên, khó trách sao lại lạnh như thế.
Diệp Dịch Lỗi sải bước dài đuổi theo Băng Ngưng, một tay kéo lấy cô, thô lỗ lôi cô vào thang máy.
“Tôi gọi mà cô không nghe sao?” Kéo Băng Ngưng vào một góc camera không quan sát được, anh bực tức đến muốn cắn răng cắn lợi.
“Nói cô đó!” Thái độ Băng Ngưng trầm mặc không nói làm anh càng thêm tức giận.
“Trả lời tôi!” Nắm chặt lấy bả vai cô anh mất khống chế gào lên.
Băng Ngưng mệt mỏi ngước mắt lên nhìn anh, người ta nói kiên trì là một chuyện vô cùng khó khăn, hôm nay cô cũng đã hiểu được rồi, mặc cho cô có cố gắng thế nào cũng không thể nhận được sự tin tưởng của anh. Dù cho cô đã hết sức cẩn thận, chỉ cần anh muốn làm tổn thương cô, cũng sẽ dể dàng tìm được trăm ngàn cái cớ.
“Cô nhìn tôi như vậy là có ý gì?” Diệp Dịch Lỗi gầm lên. “Lạc Băng Ngưng, tại sao cô luôn quên đi lời nói tôi? Vết thương thành sẹo rồi nên không còn đau đớn nữa chứ gì. Đúng không?”
“Vết thương?” Băng Ngưng nở nụ cười nhợt nhạt. “Anh Dịch Lỗi, anh nhìn thấy được vết thương của tôi sao?” Giọng điệu hời hợt không nhìn ra được cảm xúc nào.
Anh nhìn thấy được vết thương của tôi sao? Lời nói của cô rất nhẹ, rất khẽ, nhưng cực kì nặng nề, xuyên thấu tim anh. Cô ấy nói mình không nhìn thấy được vết thương của cô ấy, vậy mình thì sao? Vết thương của mình cô ấy có nhìn thấy được không? Diệp Dịch Lỗi nhìn chầm chầm Băng Ngưng, đôi môi trực tiếp áp xuống, không ngờ Băng Ngưng lại quay mặt đi làm môi của anh sượt qua gương mặt vô cảm của cô.
“Đừng chạm vào tôi! Tôi sợ bẩn....”