“Cô nói cái gì?” Ánh mắt Diệp Dịch Lỗi trầm xuống, lạnh lùng hỏi.
“Tôi ngại bẩn. . . . . .” Băng Ngưng nhìn sang, gằn từng chữ nhắc lại.
“Bẩn ư? Hừ, ha ha. . . . . .” Diệp Dịch Lỗi bật cười.
“Chính mình cũng không biết ngủ qua với bao nhiêu nhiêu người, bây giờ còn có ý kiến chê tôi bẩn sao?” Đột nhiên anh giữ chặt gáy của Băng Ngưng, nói tiêp: “Chê tôi bẩn ư? Hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là bẩn.”
Đôi tay như xiềng xích giữ lấy mặt của Băng Ngưng, môi anh áp xuống mạnh mẽ. Động tác quá mãnh liệt khiến cho răng anh va vào môi cô.
Ưmh. . . . . . Băng Ngưng liều mạng giãy dụa. Người đàn ông này muốn làm gì, dù sao hai người cũng đang trong thang máy.
“Thả. . . . . .” Lúc này cô cảm thấy trong miệng mình giống như toàn bộ đều là mùi vị của Điền Mộng Phỉ khiến dạ dày co bóp dữ dội. Lưỡi của anh chạm vào làm cô muốn nôn, nhưng vì bị ép vào trong góc khiến cô dần dần không thể cử động được. . . . . .
Trong đầu tràn ngập hình ảnh Diệp Dịch Lỗi và Điền Mộng Phỉ ở chung một chỗ khiến cô không chịu nổi, từng giọt nước mắt lăn xuống. . . . . .
Diệp Dịch Lỗi nhắm mắt lại, điên cuồng chà đạp, giày vò lấy môi của Băng Ngưng, mùi máu tươi tràn đầy khoang miệng. Đến lúc nếm phải một mùi vị mặn chát, anh mới chậm rãi mở mắt, thì ra là mùi vị của nước mắt. . . . Mỗi lần anh chạm vào, cô đều không tình nguyện như vậy. . . .
Băng Ngưng run rẩy, cố gắng giơ tay lên chà sát môi mình, không ngờ một chút tia máu và nước miếng dính trên bàn tay trắng như tuyết của Băng Ngưng vẫn làm cô có cảm giác ghê tởm. Phản ứng của cô như vậy không thể nghi ngờ là sự sỉ nhục với Diệp Dịch Lỗi. Sau khi anh hôn mà cô lại tỏ ra ghê tởm như vậy . . . . .
Siết thật chặt nắm tay, anh hỏi: “Chê tôi bẩn sao? Cảm thấy buồn nôn sao?”
“Lạc Băng Ngưng! Hôm nay tôi sẽ làm cô hiểu thế nào là ghê tởm.” Anh nói xong liền vác Băng Ngưng lên vai, sải bước đi ra ngoài.
Băng Ngưng bị mất thăng bằng, bụng lại bị dồn ép khiến cảm giác buồn nôn càng nghiêm trọng hơn.
“Nôn ——”
Tiếng nôn ọe kèm với việc cô bị ném ở trên ghế sofa. Sau một hồi choáng váng, Băng Ngưng che miệng chạy vào trong nhà tắm, không ngừng lấy nước chà lên môi của mình. Đưa ngón tay luồn vào trong miệng, khuấy động, nhưng. . . . . . Làm thế nào, cô cũng không nôn ra được. . . . . .
Đúng lúc Diệp Dịch Lỗi đi tới cửa phòng tắm nhìn cảnh tượng như vậy, Băng Ngưng cố gắng đưa tay vào cổ họng, khổ sở nôn khan. Bàn tay ở bên người từ từ nắm chặt, anh bước tới giữ lấy bả vai của Băng Ngưng, kéo cô vào trong ngực mình.
Cô kịch liệt thở hổn hển, nhìn trong ánh mắt của Diệp Dịch Lỗi sự tàn nhẫn mà cô chưa từng thấy qua, nhưng lúc này cô sợ hãi hình như đã không còn kịp rồi. . . . . .
“Thật sự ghê tởm như vậy sao?” Diệp Dịch Lỗi nhìn khuôn mặt nhỏ bé của Băng Ngưng vì nôn nhiều mà trở nên trắng bệch, anh oán hận mà nghiến răng nói: “Tôi cũng chưa cảm thấy cô buồn nôn, khi nào thì đến lượt cô được phép ghê tớm tôi hả?”
“Buông tôi ra, buông ra!” Tiếng Băng Ngưng kêu gào bén nhọn. “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Lẽ nào hôm nay anh làm cho tôi nhục nhã còn chưa đủ sao?”
Nhìn Diệp Dịch Lỗi, nước mắt của cô không kiềm chế được rơi xuống. Nỗ lực lâu như vậy cuối cùng vẫn uổng phí hơi sức, cô tự nhủ với mình không cần vì anh mà rơi lệ, không nên vì anh mà làm ảnh hưởng tới cảm xúc của mình, nhưng. . . . . . Có một số việc khi nghĩ đến thì có thể dễ dàng, nhưng tới lúc thức hiện thì quá khó khăn.
Hiện tại, mỗi một chữ, một câu của anh ở chỗ này giống như dao găm đang lăng trì trong lòng của cô. Những lời nói không chịu nổi kia và sự chỉ trích vô căn cứ, tất cả đều khiến cô không còn sức lực để chống đỡ. . . . . .
“Tôi làm cho cô nhục nhã sao?” Diệp Dịch Lỗi khom người tiến lại gần Băng Ngưng.
“Vậy cô coi tôi là gì? Hả?” Anh túm lấy cổ áo Băng Ngưng, gào thét.
Khuôn mặt người đàn ông hôm đó hiện lên trong tâm trí anh, anh ta miêu tả đủ loại hình ảnh không chịu nổi, khiến nó không ngừng hiện ra trong đầu anh. Lúc này anh hận không thể giết chết người đàn ông kia để trút giận.
“Lúc cô và người đàn ông khác lêu lổng, cô có nghĩ tới tôi sao? Khi cô làm ra chuyện không biết xấu hổ, cô có nghĩ tới tôi hay không?” Anh gầm lên giận giữ.
“Anh dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy?” Băng Ngưng hét ngược lại.
“Diệp Dịch Lỗi! Anh có tư cách gì quản tôi, có tư cách gì?” Lời nói của cô bén nhọn như vậy, giống như muốn mang tất cả uất ức của mình nói ra hết.
“Anh luôn miệng nói những lời nhục nhã tôi. Diệp Dịch Lỗi! Rốt cuộc anh tính làm gì? Anh muốn làm gì?”
“Cô hỏi tôi tính làm gì sao?” Diệp Dịch Lỗi buồn cười nói: “Là chính cô dụ dỗ tôi trước, vậy mà cô còn hỏi tôi tính làm gì ư.”
“Anh nói bậy! Tôi không có.” Băng Ngưng bị oan mà kêu to: “Dựa vào cái gì mà anh nói tôi như vạy? Anh có bằng chứng gì nói tôi và người đàn ông khác có quan hệ!”
“Chỉ bằng chính tai tôi. . . . . .”
“Đây chẳng qua là anh đang kiếm cớ để sỉ nhục tôi thôi!” Giọng nói Băng Ngưng khàn khàn vang lên.
“Anh nhìn thấy rồi sao? Anh có chứng cớ gì mà nói như vậy? Cho dù là thật thì thế nào?” Cô dùng hết sức mà giãy giụa, nói: “Diệp Dịch Lỗi! Anh có tư cách gì mà quản tôi.”
“Chỉ bằng việc tôi là chồng chưa cưới của cô.” Anh nghiến răng nói.
“Nhưng tôi hối hận rồi!” Băng Ngưng tức giận thét chói tai.
Tiếng thét của cô khiến Diệp Dịch Lỗi chấn động mà ngẩn ra, hối hận sao? Cô hối hận cái gì? Hối hận vì đã đính hôn sao?
“Tôi không nên đính hôn với anh, càng hối hận đã yêu anh!”
Cô cố gắng nhưng vẫn nghẹn lời, giống như không cón hơi sức chống đỡ bản thân. Thì ra tranh cãi với người mình yêu lại là một chuyện mệt mỏi như vậy. Không, không phải người yêu, không phải cô đã quyết định muốn quên anh rồi sao?
“Hối hận ư?” Diệp Dịch Lỗi cười, sau đó nghiến răng nói từng chữ: “Cô cảm thấy bây giờ hối hận còn kịp sao? Chúng ta đã đính hôn, ngay cả lên giường cũng làm rồi. . . . . .”