“Vậy thì sao? Tôi cũng đã từng lên giường với nhiều người rồi!” Băng Ngưng tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, lau đi hai hàng nước mắt rồi nói: “Là anh nói tôi ngủ qua với bao nhiêu người, tôi cũng không biết. Chẳng lẽ với mỗi người, tôi đều phải gả cho họ sao?”
“Cô. . . . . .”
Diệp Dịch Lỗi giơ tay lên, nhưng cuối cùng lại không có sức lực nên hạ xuống. Anh nói ư? Bàn tay dần dần nắm chặt lại, trái tim run rẩy kịch liệt, anh đã nói những lời tàn nhẫn như vậy sao? Nhưng. . . . . . Việc đó không phải là sự thật sao?
“Vậy là ai đã nói yêu thích tôi, hả?” Măc dù cực kỳ tức giận nhưng giọng nói của anh lại trầm thấp: “Là ai nói yêu tôi đây?”
Hiện tại cô muốn buông tay sao? Đừng mơ tưởng.
“Là anh trêu chọc tôi, là anh trêu chọc tôi trước.” Băng Ngưng dùng sức đánh lên vai của anh, dồn nén mọi uất ức trong hai năm qua mà gào lên: “Tôi đã khống chế tình cảm của mình, cho dù có bao nhiêu đau đớn vẫn luôn kiềm chế. Nhưng mà rõ ràng anh có chị ấy rồi, tại sao còn tới trêu chọc tôi?”
“Sau mỗi lần anh ôm tôi, hôn tôi, khi cảm thấy hối hận, có lỗi với chị gái, anh luôn dùng câu thật xin lỗi, anh nhận lầm người để đuổi tôi đi! Anh có biết khi đó tôi có bao nhiêu đau khổ không?” Cô gào thét, dùng sức đẩy anh ra.
“Diệp Dịch Lỗi! Anh thật là không biết xấu hổ.” Băng Ngưng mắng chửi mệt rồi liền ngồi xuống dưới đất, tay ôm lấy ngực nghẹ ngào.
Sau khi nghe thấy lời nói đó, cơ thể Diệp Dịch Lỗi liền cứng đờ. Không biết xấu hổ sao?
“Anh có biết mỗi ngày nhìn anh và chị gái ở chung một chỗ, tôi khổ sở như thế nào không? Khi các người làm những chuyện ấy ở phòng bên cạnh, tôi đau đến mức muốn đi tìm cái chết. Nhưng mà. . . . Ngay cả tức giận tôi cũng không có tư cách, vì tôi biết rõ cái gì tôi cũng không phải, cho nên nơi nào có anh và chị ấy, tôi đều muốn tránh đi thật xa. Anh dựa vào cái gì nói tôi dụ dỗ anh, dựa vào cái gì?
“Chính là cô dụ dỗ tôi!” Diệp Dịch Lỗi liền giật mình, sau đó một mực chắc chắn nói: “Cô hại chết chị gái mình, lại còn dụ dỗ anh rể. . . . . . Là cô quyến rũ tôi lại còn phản bội tôi!”
“Anh im miệng.” Băng Ngưng kích động đẩy Diệp Dịch Lỗi khiến anh không hề phòng bị ngồi xuống nền nhà tắm.
“Rốt cuộc anh muốn hạ thấp tôi đến mức độ gì, dụ dỗ anh rể ư?” Ha ha. . . . . . Băng Ngưng cười lớn rồi nói: “Nhưng anh rể. . . . . . Tôi có cơ hội cút đi sao? Lúc đầu anh muốn tôi cút ra khỏi nhà họ Diệp, cút ra khỏi cuộc sống của các người. Nhưng chính anh là người không cho phép tôi gả cho anh Tử Hạo, ngay cả cơ hội để tránh né các người tôi cũng không có!”
“Cô im miệng!” Diệp Dịch Lỗi bóp chặt bả vai của cô, lúc này mà cô lại vẫn nhắc tới người đàn ông khác.
“Cô dựa vào cái gì mà muốn gả cho Tử Hạo? Cô cũng xứng sao?”
“Đúng vậy! Tôi không xứng.” Băng Ngưng gật đầu.
“Ở trong lòng của anh, tôi là loại người gì, bản thân tôi hiểu rất rõ, không cần anh từng lần đến nhắc nhở tôi!” Băng Ngưng gào lên có chút choáng váng, lúc này cô chống tay xuống đất cũng không có sức để đứng dậy.
“Anh rể à! Tôi cầu xin anh, tôi cầu xin anh hãy giết tôi đi!”
Anh rể. Trái tim Diệp Dịch Lỗi run lên. Nghe cái danh xưng này. . . . . . Thật sự rất đau đớn, dường như ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Sau khi gào lên, rốt cuộc cô cũng trút hết những nỗi đau ra ngoài, dường như trái tim cũng nhẹ nhõm hơn một nửa.
“Cám ơn. . . . . .” Một lúc lâu, Băng Ngưng nói nhỏ hai chữ.
“. . . . . .” Cái gì?
“Cám ơn đã cho tôi hoàn toàn nhận ra yêu anh là một chuyện ngu xuẩn như thế nào.” Cô lảo đảo đứng dậy, chống tay lên vách tường mới đứng vững. Cô cố sức lắc đầu, sau đó lau đi nước mắt trên mặt, giống như đã trút hết, cũng giống như đã quyết định một chuyện gì nên thở phào nhẹ nhõm.
“Từ nay về sau tôi sẽ không mơ mộng hão huyền nữa rồi!”
“Cô nói cái gì?” Diệp Dịch Lỗi nhìn Băng Ngưng, anh dường như có chút lo lắng mơ hồ.
“Anh Dịch Lỗi! Cuối cùng anh cũng khiến tôi có dũng khí mà chết tâm.” Chậm rãi ngẩng đầu lên, Băng Ngưng nhìn anh, cuối cùng thì những lời nói tổn thương kia cũng làm cho cô không chịu nổi.
“Chết tâm ư?” Đột nhiên Diệp Dịch Lỗi cười giễu cợt, hỏi: “Cô có bản lĩnh đó sao?”
“Nếu như có thể quên được thì đã sớm quên rồi, cần gì phải cố tình làm ra vẻ như một người bị coi thường . . . . . .” Anh thô lỗ kéo cằm cô lên.
Bị coi thường? Ha ha. . . . . . Băng Ngưng cười nhẹ. Đúng vậy! Bị làm cho nhục nhã như vậy mà vẫn không buông tay, không phải là đáng bị coi thường hay sao.
“Tôi cũng cảm thấy bản thân rất đê tiện đấy!”
Băng Ngưng cười dịu dàng. Bản thân biết rõ ràng không đáng giá nhưng vẫn cố sống cố chết giữ kín bí mật kia, nhận hết những nhục nhã, giày võ cũng không hi vọng nói ra cái gọi là sự ‘thuần khiết như ngọc’ của Tuyết Ngưng chẳng qua chỉ là sự ‘giả tạo’.
“Sở dĩ anh tùy hứng như vậy, chẳng qua là dựa vào tình yêu mà tôi dành cho anh thôi! Diệp Dịch Lỗi! Sau này sẽ không còn nữa, tôi có chết cũng sẽ không yêu anh nữa!” Băng Ngưng bình tĩnh nói.
“Nhưng cho dù cô chết, cũng chỉ có thể là người của tôi.” Giọng của anh quá lớn, khiến bên tai bị thính lực kém của Băng Ngưng cũng nghe thấy được đôi chút.
Băng Ngưng bật cười. Diệp Dịch Lỗi, rốt cuộc là làm sao anh có thể tự tin như vậy chứ.
“Không yêu tôi sao?” Diệp Dịch Lỗi giữ lấy cằm của cô.
“Cô có bản lĩnh này sao? Ồ! Làm sao tôi lại quên, người đàn ông kia trở lại, nghe nói. . . . . . Anh ta là người đàn ông đầu tiên của cô.” Nhắc lại lời đã nói, trong lòng Diệp Dịch Lỗi vẫn cảm thấy tức giận, nhưng đã không còn khiến Băng Ngưng kích động nữa.
“Có người thỏa mãn cô rồi thì có phải không cần đến tôi nữa không. . . . . .”