“Không yêu tôi?” Diệp Dịch Lỗi bóp mạnh cằm cô. “Cô có bản lĩnh này sao, hả? Àh, quên mất, người đàn ông đó đã trở lại rồi. Nghe nói... Gã ta là người đàn ông đầu tiên của cô.”
Lặp lại lời nói lúc nãy anh vẫn tức giận như cũ nhưng Băng Ngưng đã không còn một chút kích động nào. “Đã có người thoả mãn cô nên không cần đến tôi nữa, đúng không hả...?”
Cho nên... Cô mới thề sống thề chết là phải quên anh, phải rời khỏi anh. Cho nên... Trong thời gian qua cô mới tỏ ra lạnh lùng như vậy, Cho nên... Cô muốn thu hồi lại cái gọi là ‘tình yêu’ của mình?
“Chỉ cần có thể giải toả mối hận trong lòng, anh muốn nói thế nào thì tuỳ!” Cô cầm tay anh đặt lên cổ mình. “Nếu vẫn cảm thấy chưa đủ thì có thể bóp chết tôi, như lần trước ấy...”
Tay Diệp Dịch Lỗi lúc này run rẩy dữ dội. Vậy mà cô lại thản nhiên không phủ nhận cũng không giải thích gì, chẳng lẽ ngay cả loại người lưu manh đốn mạt kia anh cũng không bằng sao?
Không đâu, anh còn nhớ sinh nhật lần đó, cô gái nhỏ đã uống say, cô cầu xin anh đừng quấy nhiễu cuộc sống của cô nữa, cô nói... Mỗi khi nhìn thấy anh thì lại cảm thấy rất đau lòng. Cô nói... Anh Dịch Lỗi, em thật sự rất thích anh.
Ngay lúc này, rõ ràng là đang ôm cô ấy trong lòng ngực, nhưng tại sao lại có cảm giác như ôm một người hoàn toàn xa lạ. Khi đó, anh là cả thế giới của cô, nhưng bây giờ anh như người vô hình, có cũng được không có cũng chẳng sao.
“Ngưng nhi... Ngoan, nói cho anh biết, tại sao?” Anh đột ngột thay đổi thái độ chậm rãi kề sát tai cô nhẹ giọng dụ dỗ.
“Tại sao lại làm vậy?” Băng Ngưng là một cô gái đơn thuần ngây thơ, sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ. “Em không hề làm những chuyện đó, có đúng không?” Anh như đang hỏi, như đang tự nói với bản thân mình. Anh không thể tưởng tượng được Ngưng nhi của mình lại có thể làm những chuyện ghê tởm dơ bẩn đến như vậy.
“Bỏ đi, anh Dịch Lỗi!” Băng Ngưng không giải thích ngược lại còn cười cười. “Cái anh cần không phải là sự thật, mà là một lí do để có thể hành hạ tôi...”
Cơ thể Diệp Dịch Lỗi cứng đờ, Băng Ngưng cố sức lui về dựa vào vách tường phía sau, đầu gối đau đến nỗi đứng không vững, nhưng lúc này dáng vẻ của cô khiến Diệp Dịch Lỗi cảm thấy cô đang rất chán ghét anh. Chỉ cần bị anh chạm vào cũng làm cô ghê tởm.
“Ngưng nhi, cô có tư cách gì mà chán ghét tôi hả?” Diệp Dịch Lỗi tiến tới gần, cơ thể anh đè lên cơ thể của Băng Ngưng.
Chỉ mới mấy tiếng đồng hồ trôi qua mà Băng Ngưng đã phải gặp quá nhiều chuyện, bây giờ cô đã không còn sức lực chống cự nữa rồi.
“Tôi không chê cô bị cả đám đàn ông khác chạm qua đâu.” Diệp Dịch Lỗi mơn trớn tai cô. “Nghe nói cái miệng nhỏ nhắn của Ngưng nhi rất lợi hại...” Anh khàn giọng dụ hoặc. “Anh cũng muốn thử xem, rốt cuộc em lợi hại cỡ nào. Được không...” Anh chậm rãi ngậm lấy vành tai cô, bàn tay đặt lên nơi mềm mại của cô, tuỳ ý vuốt ve...
“Chậc chậc... Tiếng rên của cô ta, mềm mại đến tận xương tuỷ, ngứa ngái đến tiêu hồn lạc phách, còn có cái miệng nhỏ nhắn làm cho người ta phải điên đảo kia nữa... Chàà...” Lời nói dâm đãng của gã đàn ông kia văng vẳnglên bên tai, đột nhiên Diệp Dịch Lỗi mở bừng mắt.
Hồi lâu ———
“Ngưng nhi... Cô thật sự quá ghê tởm.” Anh đột ngột xoay người, Băng Ngưng mềm nhũn trượt xuống theo vách tường.
Hít một hơi thật sâu, Diệp Dịch Lỗi quay người ra khỏi nhà tắm, mọi thứ cúi cùng cũng yên tĩnh lại, Băng Ngưng mệt mỏi nằm trên sàn nhà. Ha ha... Ghê tởm? Dùng từ thật chuẩn.
Diệp Dịch Lỗi sải bước đi vào phòng ngủ. Đóng sầm cửa phòng lại.
Rầm—!
Tiếng đóng cửa mạnh đến nỗi làm những đồ vật bằng thuỷ tinh bị chấn động phải rung rinh theo. Nhưng không thể nào ngăn cản những lời nói như ma quỷ của gã đàn ông kia được. Cùng với lời chất vấn của Băng Ngưng, cô hỏi anh có tư cách gì? Chứng cớ đâu?...
Tựa vào cửa, anh chăm một điếu thuốc, rít vài hơi thật sâu.
“Cái anh cần không phải là sự thật, mà là một lí do để có thể hành hạ tôi...” Nhớ lại lời nói của cô. Ha ha... Lí do để hành hạ? Lạc Băng Ngưng em cảm thấy khi làm nhục em, anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn sao? Có phải em cho rằng, anh không biết đau...?
“Văn Tuấn!” Diệp Dịch Lỗi lấy điện thoại di động ra, không có chút áy náy nào khi quấy rầy người khác lúc đêm khuya thế này. “Cậu tìm được gã đàn ông đó ở đâu?”
“Hơ...” Quả nhiên trong nháy mắt cơn buồn ngủ của Văn Tuấn hoàn toàn biến mất. “Ở... Quán bar ạh.”
“Tìm lại gã ta giúp tôi.” Diệp Dịch Lỗi phân phó. “Thuận tiện điều tra luôn lai lịch của gã, tôi muốn tự mình xử lí chuyện này...”
——— —————
Trời hửng sáng. Trên bàn xuất hiện thêm hai gói thuốc lá rỗng không, hút xong điếu cuối cùng anh mới đứng dậy. Tay cầm chặt gói thuốc lá trên bàn, vò lại ném vào thùng rác. Thức trắng cả đêm, mắt anh đầy tơ máu, trên cằm còn lún phún râu, cả người mệt mỏi chán chường...
Lúc này ngoài cửa liên tiếp vang lên tiếng phá cửa điên cuồng, Diệp Dịch Lỗi khẽ cau mày đi tới, nhưng vừa mở cửa ra chưa kịp lên tiếng đã nhận ngay một cú đấm thật mạnh vào mặt.
Đau thật! Trong nháy mắt cũng đánh anh tỉnh táo ra.
“Diệp Dịch Lỗi, thằng khốn! Rốt cuộc mày đã làm gì Băng Ngưng hả?” Diệp Thiệu Quân rống lên giận dữ, muốn bước lên đạp anh thêm cái nữa.
“Ây, cậu! Lưu Duệ Hàng tiến lên can ngăn, không biết là thật lòng hay giả ý. “Cậu mà đạp thêm cước nữa thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó!”
“Ngưng nhi đâu? Mày giấu con bé ở đâu rồi?” Diệp Thiệu Quân vẫn hầm hầm tức giận.
Thì ra là chuyện này! Diệp Dịch Lỗi chùi vệt máu ngay khoé miệng đứng dậy, không hiểu sao lại huy động lực lượng tìm người như vậy. “Cô ấy là vợ chưa cưới của con, chúng con cùng nhau qua đêm thì có gì kì lạ đâu!”
“Mày còn không im miệng!”Diệp Thiệu Quân rống giận. “Sao tao lại sinh ra cái đồ khốn kiếp như mày chứ!”
“Con cũng muốn biết tại sao mình lại có người cha như ông đấy, cha vì cô ấy mà đánh con không chỉ một lần đâu.” Diệp Dịch Lỗi buồn cười.
“Nếu Ngưng nhi có chuyện gì thì mày liệu hồn!” Diệp Thiệu Quân cảnh cáo xong bước nhanh vào.
Không để ý gì tới cha mình, mà anh đặt sự chú ý vào Lưu Duệ Hàng – người đi cùng đang đứng xem náo nhiệt kia. “Anh đến đây làm gì?”
“Đến để xem xem cậu từng bước tự đào hố chôn mình!” Lưu Duệ Hàng không hề che giấu sự vui sướng hả hê của mình. “Cậu đừng vội đắc ý, chỉ là nhất thời thôi. Em họ àh! Tôi đảm bảo, sẽ có ngày cậu phải khóc ròng!”
Trong lúc đang nói chuyện thì Diệp Thiệu Quân đã ôm Băng Ngưng nhanh chân đi ra. Hai người vội vã ra ngoài. Băng Ngưng không nhìn anh, chỉ nép vào trong ngực ba mình, yếu đuối như không còn một chút hơi sức nào...
Nhà họ Diệp.
Trong phòng khách, Lâm Thanh Âm sốt ruột đến mức cứ đi qua đi lại, thấy Diệp Thiệu Quân lái xe vào sân, bà vội vàng chạy ra đón, nhưng lại thấy Băng Ngưng được bế từ trong xe ra.
“Ngưng nhi bị sao vậy?” Lâm Thanh Âm kinh hãi.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, gọi bác sĩ đến đây!” Diệp Thiệu Quân giận dữ ôm chặt con gái trong ngực sải bước đi vào nhà.
Lâm Thanh Âm có hơi tủi thân, nhưng cũng không dám dây dưa chậm chạp, chuyện lần này thật sự quá nghiêm trọng, nếu như không phải nhờ Phương Tử Hạo báo tin, vậy... Có phải hôm nay bà sẽ nhìn thấy Băng Ngưng chỉ là một cái xác lạnh lẽo vô hồn rồi không...?
Diệp Thiệu Kỳ ngồi một bên uống cà phê hứng thú quan sát anh mình. “Ây dà! Anh cũng chưa từng quan tâm đến con trai của mình đến như vậy đâu. Anh àh! Con bé không phải là con gái riêng của anh đấy chứ!”
Bà ta nói xong còn giả vờ giật mình bịt miệng lại, giống như là đã nói lỡ lời. “Ồh! Không đúng, nếu như lời em nói là đúng, vậy không thể trơ mắt nhìn hai đứa nó loạn luân được. Thật là bi kịch mà.”
“Cô im miệng cho tôi!” Lâm Thanh Âm lớn tiếng chen ngang. Xong quay sang an ủi chồng mình. “Thiệu Quân, ông đừng quá lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.” Nhưng không ngờ chỉ nhận lại được ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thiệu Quân. “Sao, sao vậy...?”
“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Diệp Thiệu Quân nhìn chằm chằm Lâm Thanh Âm, mặc dù biết con trai mình thường ngày đối xử với Băng Ngưng không được tốt cho lắm, nhưng cũng không biến thành nghiêm trọng như vậy chứ.
“Tôi... Tôi làm sao biết được!” Lâm Thanh Âm run giọng nói. “Mới sáng sớm hôm nay tôi cũng mới biết chuyện thôi, tôi...” Bà cố giải thích, nhưng dường như bởi vì quá căng thẳng mà nói không được rõ ràng.
“Ông nhìn tôi như vậy làm gì? Chẳng lẽ là do tôi làm nó thành ra như vậy sao?” Lâm Thanh Âm hỏi lại. “Con bé là do một tay tôi nuôi nấng, nó gặp chuyện không may như thế, ông cho rằng tôi không đau lòng sao?” Giọng nói của bà run run giống như là chạm đúng vào chuyện đau lòng. Không ngờ lời nói cảm động đó chỉ đổi lấy được một tiếng cười châm chọc.
“Có đau lòng thật hay không thì chỉ trong lòng chị mới biết rõ thôi.” Diệp Thiệu Kỳ mỉa mai.
“Diệp Thiệu Kỳ cô có ý gì?” Lửa giận của Lâm Thanh Âm trong nháy mắt bị đốt lên.
“Ai biết được đây có phải là trò quỷ của chị không chứ!” Diệp Thiệu Kỳ trợn mắt lên nói. “Đừng có đứng đây giả bộ mèo khóc chuột, thật là quá ghê tởm mà.”
“Cô im miệng!” Lâm Thanh Âm gào lên. “Diệp Thiệu Kỳ tôi đã nhịn cô lâu lắm rồi.”
“Không nhịn được thì đừng có nhịn!” Bà ta nhíu mày. “Chị như thế nào thì dạy dỗ ra con bé y như thế ấy, chỉ biết một khóc, hai nháo, ba tự tử mà thôi...”
“Cô...” Lâm Thanh Âm giận dữ giơ tay lên, nhưng cái tát kia chưa kịp giáng xuống thì đã bị Lưu Duệ Hàng bắt được.
“Mợ à, có gì từ từ nói, sao phải động tay động chân chứ!” Anh ta siết chặt cổ tay bà. “Mợ bình tĩnh một chút, em họ Ngưng nhi không có việc gì đâu, chỉ là kiểm tra sức khoẻ bình thường thôi mà.” Anh ta nói xong từ từ buông tay ra. “Bây giờ việc nên làm là dạy dỗ lại con trai của mợ ấy, không biết... Cậu ấy đã làm gì Ngưng nhi mà cô ấy phải tự tử như vậy.”
Lâm Thanh Âm đang trong thế bất lợi không thể làm gì khác, chỉ có thể nhìn chằm chằm hai mẹ con họ. Tay càng nắm chặt, trong mắt loé lên một tia nhìn lạnh lùng tàn nhẫn...
Trong phòng ngủ.
Tư Đồ Mạch tháo ống nghe y tế xuống. “Tiểu thư, cô quyết tâm muốn bị viêm phổi mới vừa lòng đúng không, hả?” Anh ta cau mày.
Băng Ngưng không lên tiếng chỉ nhìn chằm chằm anh ta hồi lâu. “Hình như trước đây chúng ta có gặp nhau rồi thì phải?”
“Cô bị ấm đầu sao! Tôi là bác sĩ riêng của gia đình cô, đương nhiên là chúng ta đã gặp nhau rồi!” Tư Đồ Mạch không chút khách khí gõ nhẹ lên trán cô.
“Ý tôi nói là trước đó nữa cơ.” Băng Ngưng ho nhẹ, cô đã nghi ngờ từ lâu rồi, thật ra thì lúc mới gặp anh ta, cô có một cảm giác rất kì lạ. Cho đến khi nãy lúc anh ta tới gần trong khi cô đang nhắm mắt thì cô mới đột nhiên nhớ ra. Loại cảm giác này gọi là ‘đã từng quen biết’
“Chúng ta có quen biết nhau sao?”
Trong mắt Tư Đồ Mạch xoẹt qua một tia bối rối, nhưng chỉ là thoáng qua. “Đương nhiên là không biết rồi, mấy năm trước tôi vẫn luôn ở nước ngoài mà.”
Băng Ngưng gật gật đầu, không truy hỏi nữa. Đúng vậy! Sao mình lại có thể quen biết anh ta chứ, nhất định chỉ là ảo giác thôi...
Tư Đồ Mạch xoay người đi, thấy Băng Ngưng không hỏi han gì nữa thì bàn tay đang nắm chặt mới từ từ thả lỏng, thoáng thở phào nhẹ nhỏm. “Cô không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là cơ thể có hơi suy nhược thôi. Những ngày này cô nên ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi. Nhớ uống thuốc đúng giờ. Tôi về đây!”
Băng Ngưng không lên tiếng trả lời, nhưng vẫn luôn nhìn theo bóng lưng của anh ta, đúng thật là loại cảm giác này mà, chỉ là... Rốt cuộc đã gặp ở đâu nhỉ... Tại sao trong lòng luôn có cảm giác là lạ...
Rốt cuộc anh ta là ai?