Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 102: Chương 102: Chương 87: Thiếu chút nữa thì mất đi cô ấy




Tư Đồ Mạch từ trên lầu đi xuống, bầu không khí đang trở nên căng thẳng. Ha ha. . . Bị gây khó dễ mà họ còn có lòng dạ đi đối đấu với nhau.

“Bác sĩ Tư Đồ! Con gái tôi thế nào?” Thấy anh ta xuống, Lâm Thanh Âm vội vã nghênh đón.

“Kiểm tra sơ bộ thì không có gì bất thường. Bây giờ đã sắp vào mùa đông rồi, Lạc tiểu thư nhảy vào trong nước lạnh như vậy vẫn có ảnh hưởng đến thân thể. Hơn nữa, tình hình của cô ấy tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tai của cô ấy là trường hợp đặc biệt, nếu có phát sốt hay gì khác thì nhất định phải chú ý.”

“Tôi biết rồi, tôi biết rồi! Về sau tôi sẽ chú ý, hiện tại anh hãy nói cho tôi biết nó rốt cuộc thế nào?”

“Diệp phu nhân! Nếu như không chết thì cho dù không có việc gì như đã nói thì. . . . . . Tôi nghĩ tình trạng của Lạc tiểu thư cũng không khả quan. . . . . .” Sắc mặt của anh ta âm trầm, rõ ràng là không vừa lòng với nhà họ Diệp.

“Rốt cuộc là nó bị làm sao?” Đứng ở một bên chờ kết quả, Diệp Thiệu Quân nổi giận quát.

“Nếu như lại xảy ra vài lần ngoài ý muốn thì tai phải của cô ấy sẽ hoàn toàn mất thính giác, trường hợp xấu nhất còn có thể ảnh hưởng tai trái. Kết quả kiểm tra lần trước cho thấy, thính lực bên tai trái của cô ấy đã suy yếu rồi!”

Diệp Thiệu Quân chỉ cảm thấy trái tim như nặng trĩu.

“Sao, tại sao có thể như vậy?” Lâm Thanh Âm cũng đồng thời kinh ngạc đến ngây người, rất lâu mới thốt nên lời: “Cậu. . . . . . Không phải nói dựa vào phương pháp điều trị lúc trước, con bé sẽ tốt hơn sao!”

“Nhưng mà hiện tại tình hình không giống như trước. Ngày mai tôi sẽ tới làm kiểm tra cho cô ấy lần nữa, cáo từ!” Anh ta bước ra ngoài, lưu lại bộ dạng dò xét của vài người bên trong phòng khách.

Lúc ngồi vào trong xe, điện thoại của Tư Đồ Mạch liền vang lên. Nghe tiếng chuông, anh ta không để ý khẽ cau mày nhận điện thoại. Không biết bên kia nói cái gì, anh ta đã lạnh lùng mở miệng từ chôi: “Gần đây tôi rất bận, không có thời gian gặp mặt ông ấy! Cô phải hiểu rõ một chút. Đúng vậy, tôi nợ nhà cô, nhưng mà. . . . . . Không phải nợ cô.”

Cúp điện thoại, anh ta nhìn về hướng cửa sổ phòng Băng Ngưng, trong mắt thoáng hiện lên một chút khác thường. . . .

*****************

Lâm Thanh Âm đi qua đi lại trong phòng, trong mắt tràn ngập lo âu.

“Cho nên tôi mới nói. . . . . . Làm người, đừng làm quá nhiều chuyện xấu.” Diệp Thiệu Kỳ đi tới.

“Diệp Thiệu Kỳ! Cô không biết đi vào phải gõ cửa sao?”

“Đây là nhà họ Diệp, chị tính làm gì vậy? Dám ra lệnh cho tôi sao?” Diệp Thiệu Kỳ buồn cười, hỏi: “Chị ở đây lo âu cái gì chứ ? Là sợ những chuyện bẩn thỉu mình đã làm bị phát hiện sao?”

“Tôi không biết cô đang ở đây nói gì!”

“Thật sao? Chị không biết. . . . . . Nhưng mà cuối cùng Điền Mộng Phỉ lại biết!” Diệp Thiệu Kỳ ưỡn ẹo đi tới trước mặt bà nói: “À . . . . Nghe nói, gần đây cô ta thường đến tìm chị, còn hỏi thăm chuyện của Băng Ngưng. . . .”

“Cô im miệng cho tôi!” Đột nhiên Lâm Thanh Âm đề cao âm giọng.

“Làm sao vậy? Tôi giẫm phải đuôi của chị rồi à!” Bà ta buồn cười nói tiếp: “Lâm Thanh Âm! Thật ra thì tôi đã sớm biết chị không phải thật lòng thương yêu đứa bé kia, nhưng. . . . . Biểu hiện yêu thương nó của chị như vậy để làm cái gì đây? Khẩu phật tâm xà, quả thật là đáng sợ. Chậc, chậc, chậc. . . . Chẳng qua tôi thật sự rất hiếu kỳ, một người có địa vị như chị mà lại tốn công tốn sức đi bày mưu tính kế một đứa nhỏ, vì cái gì chứ?”

“Nói đủ chưa? Đủ rồi thì cút ra ngoài cho tôi!” Lâm Thanh Âm chỉ về phía cửa, cảnh cáo: “Diệp Thiệu Kỳ! Nếu cô còn dám ăn nói xằng bậy, coi chừng tôi dạy dỗ cô!”

“Đừng để tôi nắm được nhược điểm của chị. Lâm Thanh Âm! Chuyện chị đã làm hại Duệ Hàng, tôi sẽ không bỏ qua cho chị.”

“Một cái tát mà cô đã đánh tôi, tôi cũng sẽ không quên.”

“Vậy. . . . . . Chúng ta cùng chờ xem.” Diệp Thiệu Kỳ ngẩng đầu lên nói: “Chị dâu! Dù sao cũng không được mềm lòng với tôi, bởi vì. . . . . . Tôi cũng sẽ không như vậy đâu. . . . . .”

Nói xong, bà ta liền cười rồi đi ra ngoài.

Lâm Thanh Âm nắm chặt bàn tay. Diệp Thiệu Kỳ, cô đã tìm tôi tới để trừng trị cô, vậy thì tôi cung kính không bằng tuân lệnh. . . . Nhưng về chuyện của Băng Ngưng, bà nghĩ tính nết dịu dàng của nó, vậy mà lần này lại tự sát, thật sự đã nằm ngoài dự liệu của bà. Rốt cuộc Điền Mộng Phỉ đã dùng thủ đoạn gì? Xem ra con bé này còn đáng sợ hơn những gì bà nghĩ. . . . .

Diệp Dịch Lỗi ngồi ở trong phòng làm việc để giải quyết hết tất cả công việc trong một tuần qua. Lúc này tay của anh giống như là không hề di chuyển, suốt cả ngày anh chỉ ngồi để ký tên. Đến lúc gần tối, Hạ Vân Tường gọi điện thoại tới.

“Thạch Đầu! Cậu giở trò quỷ gì vậy?”

“Cái gì? Không đầu không đuôi là sao chứ?” Hiển nhiên vì tâm tình không tốt nên anh cũng không còn lòng dạ nào mà đi cãi nhau với bạn tốt.

“Hôm nay mình đã tới cục cảnh sát!”

“Cậu là kiểm sát trưởng, đi cục cảnh sát thì có gì mà nói, hay là cậu phạm tội, bị cách chức rồi!”

“Cậu nghiêm túc một chút cho mình.” Hạ Vân Tường tức giận hỏi: “Diệp Dịch Lỗi! Cậu đã làm cái gì với Băng Ngưng rồi?”

“Mình có thể làm gì cô ta đây!” Diệp Lịch Lỗi buồn cười hỏi lại: “Thế nào, Phương Tử Hạo nói với cậu là mình hành hạ cô ta sao? Đám người các cậu thật là có lòng, bản thân các cậu không đi tìm bạn gái mà lại đi lo lắng cho người của tớ làm gì? Các cậu không chê nhưng mình thì thay các cậu cảm thấy ghê tởm.”

“Diệp Dịch Lỗi! Làm sao cậu có thể nói cô ấy như vậy? Cô ấy là vợ chưa cưới của cậu đấy!”

“Chỉ bằng cô ta mà đòi xứng ư?” Anh cười lạnh nói: “Vân Tường! Cậu nên hiểu mình. . . . .”

“Tớ cảm thấy chính mình cũng sắp không nhận ra cậu nữa rồi! Xem ra cậu còn chưa biết, Băng Ngưng tự sát!”

“Ừ!” Diệp Dịch Lỗi đáp lại một câu, ngay sau đó liền giật mình hỏi: “Cái gì?”

“Nếu không biết thì tự mình xem đi! Thạch Đầu! Thật sự mình hi vọng cậu không có ngày phải hối hận.”

Anh ta nói xong liền cúp điện thoại, sau đó màn hình máy tính hiện thông báo có email. Diệp Dịch Lỗi cứng đờ một lúc lâu mới nín thở ấn mở ra. Đó là một video, mà nhân vật chính lại đúng là Băng Ngưng. . . . . .

Ba- Điện thoại từ trong tay Diệp Dịch Lỗi rớt xuống, ngực thở dốc càng ngày càng dồn dập khi anh nhìn Băng Ngưng đứng ở trên cầu, sau đó nhảy xuống. . . . . .”Ngưng nhi!” Diệp Dịch Lỗi buột miệng hét lên khi nghe âm thanh cô rơi xuống nước. Anh đưa tay ra cũng không thể kéo Băng Ngưng lại mà chỉ chạm vào trên màn hình. Trong lúc nhất thời, giống như đã quên hô hấp, anh chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính thật lâu, khó trách, khó trách Tử Hạo lại kích động như vậy, khó trách. . . . Ba lại giận dữ đến như vậy! Trong lúc anh không biết, vậy mà suýt chút nữa Băng Ngưng liền rời khỏi anh rồi! Không, là biến mất ở trong thế giới của anh. . . .

Anh không biết bản thân trở lại nhà họ Diệp như thế nào, chẳng qua là hôm nay người giúp việc đều nhìn anh bằng ánh mắt có chút quái dị, nhưng bây giờ anh không có tâm trạng mà để ý tới những thứ này. Diệp Dịch Lỗi chạy đến cửa thì đúng lúc nhìn thấy Lưu Duệ Hàng đi ra.

“Anh làm cái gì ở đây?”

“Đương nhiên là lo lắng, quan tâm tới em gái Ngưng nhi của anh!” Lưu Duệ Hàng cười nói: “Em họ! Thủ đoạn của cậu thật lợi hại đấy! Vậy mà có thể bức người đến mức phải tự sát, ha ha. . . . . Cậu thật sự có bản lĩnh.”

“Tránh ra!” Hiện tại anh chẳng muồn nói nhảm với anh ta.

“Bây giờ mới lo lắng thì có ích lợi gì nữa đây?” Anh ta nhíu mày nói: “Tổn thương đã tạo thành rồi thì có bù đắp lại cũng vô ích thôi.”

“Tự giải quyết cho tốt đi. . . . . .” Anh ta vỗ vai anh.

Diệp Dịch Lỗi siết chặt nắm đấm, mặc dù trong lòng rất tức giận nhưng khi đẩy cửa ra thì sức lực như biến mất, thậm chí lúc này anh không có một chút dũng khí nào để bước vào gian phòng đó. Ngày hôm qua anh nên nhìn ra điều bất thường mới phải, tâm tình của cô kích động như vậy,tại sao anh có thể để mặc cho cô rời đi cơ chứ? Nếu như anh ra ngoài tìm cô sớm một chút thì nhất định sự việc sẽ không như vậy. . . . . .

Băng Ngưng ngồi ở trên giường, sắc mặt trở nên trắng bệch, lúc này cô đang chuyên tâm lau vết thương trên đầu gối. Ngày hôm qua cô quỳ xuống ở trong phòng tắm như vậy nên vết thương có chút nặng, cũng may là không tổn thương tới khớp gối. Băng Ngưng không hề nghe thấy âm thanh tiếng bước chân, đến khi một bóng dáng cao lớn che đi ánh sáng, cô mới quay mặt sang. Vừa nhìn thấy anh, bàn tay của Băng Ngưng bỗng run rẩy, bông y tế rơi ở trên giường. Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô liền quay mặt đi, nhìn chằm chằm đầu gối của mình.

Băng Ngưng không chú ý khiến anh hoảng hốt, cô thật sự tức giận. Những lời đến khóe miệng nhưng trong lúc nhất thời lại giống như trong quên mất phải lên tiếng như thế nào. Mãi đến khi cúi xuống cầm lấy bông y tế trong tay cô, anh tinh tế lau đầu gối bị ứ đọng máu, hóa ra . . . . Anh thật sự đã hại cô bị thương nặng như vậy. Nhẹ nhàng giúp cô xoa thuốc, anh lại khẽ thổi mong có thể giảm bớt đau đớn của cô. Băng Ngưng cảm thấy mũi có chút chua xót, anh đang làm cái gì vậy?

Khi anh giúp Băng Ngưng bôi thuốc, cô nhìn thấy vết thương trên tay anh, trong lòng cảm thấy đau nhói. Cô vươn tay ra nhưng một giây trước khi chạm tới thì thu tay lại, động tác trên tay của Diệp Dịch Lỗi liền dừng một chút! Ngưng nhi. . . . . .

Anh xoay mặt nhìn Băng Ngưng. Thấy anh nhìn mình, Băng Ngưng cúi đầu, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt áo ngủ.

“Ngưng nhi, nói một câu được không?” Diệp Dịch Lỗi hỏi.

Lỗ tai của Băng Ngưng cả ngày đã kêu ong ong, có lẽ là do đã quen dựa vào máy trợ thính nên khi bỏ ra cũng không nghe rõ cái gì nữa rồi, ngay cả những lúc bình thường thì lỗ tai giống như cũng trở nên không bình thường, nhưng mà. . . . . . Tại sao cô có thể nghe thấy lời của anh.

“Cám ơn.”

Khóe môi Băng Ngưng khẽ nhếch lộ ra nụ cười nhẹ, là nụ cưới mà anh quen thuộc, giống như mọi chuyện không vui đều không có xảy ra, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra giữa bọn họ, nụ cười khách khí của cô. . . . . .

“Ngưng nhi. . . . . .”

“Thật ra thì chuyện ngày hôm qua không liên quan tới anh.” Băng Ngưng bình tĩnh nói.

“Là bản thân em trong lúc kích động, coi như. . . . Là em trả lại anh một lần. Còn một lần. . . . .” Khóe môi cô mang theo nụ cười thoải mái

Anh không biết cô đang nói cái gì, chỉ biết lúc này anh rất khẩn trương.

“Em làm sao vậy?”

Băng Ngưng lắc đầu, ánh mắt nhìn xuống chiếc nhẫn trên ngón tay mình rồi nói: “Chính là cảm thấy thứ không thuộc về mình thì nên sớm trả lại!”

Cô thở phào nhẹ nhõm, đưa tay kéo ra chiếc hộp ở bên cạnh, bên trong có đủ có loại thuốc bôi ngoài da.

“Cái này hiệu quả rất tốt với vết thương ngoài da.”

Diệp Dịch Lỗi không nhận hộp thuốc mà là trực tiếp bắt lấy tay cô hỏi: “Em có ý gì?”

“Anh bị thương.” Băng Ngưng dịu dàng giải thích.

“Tôi hỏi thái độ này của em là có ý gì?” Âm thanh Diệp Dịch Lỗi cao mấy phần.

Thà rằng cô không để ý tới anh hoặc đuổi anh đi ra ngoài còn hơn nhìn thấy bộ dạng hờ hững của cô.

“Em đừng như vây được không? Em có thể trách tôi.” Anh nói nhỏ, thậm chí trong giọng nói còn có vài phần cầu xin.

Băng Ngưng lắc đầu một cái. Thật ra thì khi bình tĩnh suy nghĩ, bản thân có tư cách gì để trách anh chứ! Là cô tự chuốc lấy phiền nhiễu thôi! Lúc Tuyết Ngưng nói dối anh, cô không giải thích, lúc sự việc trở nên nghiêm trọng thì cô vẫn như cũ giấu giếm tất cả. Tới khi ý nghĩ kia đã ăn sâu bén rễ ở trong lòng của anh thì chỉ cần có một chút tin đồn cũng sẽ khiến anh nghi ngờ. Bắt đầu từ quyết định ngày đó thì cô đã không có đường nào để quay đầu lại rồi.

“Em có tư cách nổi giận với anh sao?” Băng Ngưng cười.

“Cõ lẽ gần đây ăn nhầm đồ nên tính khí có chút nóng thôi!” Cô hoàn toàn thất vọng nói: “Những lời châm chọc kia mà em nói vói anh . . . . Anh Dịch Lỗi sẽ không để ý chứ?”

Trong lúc nhất thời Diệp Dịch Lỗi không biết nên nói gì, chẳng qua là cảm thấy lo lắng. Khi một người mà ngay cả hận cũng không muốn, có phải chính là lúc đã chết tâm rồi không. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.