Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 103: Chương 103: Chương 88: Không thể tin




“Anh Dịch Lỗi, cũng không còn sớm nữa, em ngủ trước đây!” Băng Ngưng nằm xuống, cô ôm chặt con búp bê theo thói quen, nhưng một giây tiếp theo không biết nghĩ gì lại đẩy ra. Đây là con búp bê anh tặng cô, đã cũ lắm rồi, nhưng cô vẫn luôn ôm theo nó đi ngủ như một thói qen khó bỏ, nhưng bây giờ... Cô không còn cần nó nữa sao!

Băng Ngưng nằm quay lưng về phía anh, Diệp Dịch Lỗi đứng nhìn một lát cũng xoay người rời đi.

“Anh Dịch Lỗi!” Băng Ngưng cúi đầu lên tiếng. “Tại sao anh thà tin tưởng một gã đàn ông mới gặp mặt lần đầu tiên cũng không thèm tin em...”

Cơ thể Diệp Dịch Lỗi cứng đờ bất động. Đúng vậy! Tại sao? Tại sao mình lại tin tưởng một gã đàn ông mới gặp lần đầu mà lại không tin tưởng Băng Ngưng đã sống cùng mình từ bé đến lớn? ... Trái tim chợt nhói lên, đột nhiên tay đang cầm tay nắm cửa nắm chặt lại, bây giờ nghĩ lại đúng thật là có chút kì lạ.

Băng Ngưng cũng không mong chờ vào câu trả lời của anh, cũng không quay đầu lại. Lỗ tai kêu ong ong khiến cho cô cũng không biết Diệp Dịch Lỗi rời đi lúc nào.

Diệp Dịch Lỗi ngồi trong phòng ngủ tối đen như mực, rèm cửa dày che đi toàn bộ ánh sáng bên ngoài, chỉ có đốm lửa giữa hai ngón tay đang cháy lập loè, anh dựa người vào ghế sô pha, liên tục rít thuốc, chuyện này càng nghĩ càng thấy không đúng. Lời gã đàn ông kia nói cơ bản là không đáng tin, chỉ là một cái tên mà thôi, gã ta muốn nói thế nào chả được. Còn chuyện tối hôm qua nữa, bức hình kia nhất định là do người quen biết anh gửi đến, nhưng nếu là người quen mà lại không nói rõ đã xảy ra chuyện gì cho anh biết, vậy tức là muốn anh hiểu lầm sao?

“Văn Tuấn, đã tìm được gã ta chưa?” Giọng nói Diệp Dịch Lỗi trong đêm tối lộ ra vài phần đáng sợ.

“Giám đốc, gã ta... không tìm được.” Hình như Văn Tuấn có vẻ khó khăn khi trả lời, nếu Diệp Dịch Lỗi đã bảo phải điều tra thì nhất định là có vấn đề.

Không tìm được? Hừ! Quả nhiên là vậy. “Tiếp tục tìm cho tôi, nhất định phải tìm được gã ta, có biết không hả?”

“Vâng, vâng! Đã biết rồi ạh!” Văn Tuấn gật đầu như giả tỏi.

“Còn nữa, điều tra giúp tôi một số điện thoại.” Diệp Dịch Lỗi vừa nói xong, đột nhiên bên ngoài có tiếng động , đã khuya thế này rồi, còn ai lên đây làm gì nữa. Anh đứng dậy bước tới, nhưng khi mở cửa ra thì không có ai cả.

Trong lòng Diệp Dịch Lỗi xuất hiện một tia nghi ngờ. Mới vừa nãy rõ ràng là có tiếng động mà...

——— ————

Điền Mộng Phỉ lại đến công ty nhà họ Diệp, trong lòng có hơi mơ hồ lo lắng, không biết Lâm Thanh Âm tìm cô ta làm gì. Bà già tâm tình bất định này, hoàn toàn làm cho người ta không thể đoán được suy nghĩ của bà ta mà.

“Bác gái tìm con ạh!” Điền Mộng Phỉ cười ngọt ngào.

“Ngồi đi.” Lâm Thanh Âm lạnh lùng lên tiếng.

“Bác gái, đã xảy ra chuyện gì vậy ạh?” Điền Mộng Phỉ có hơi lo lắng.

“Chuyện của Ngưng nhi hẵn cô đã nghe nói rồi nhỉ!” Lâm Thanh Âm giương mắt lên nhìn cô ta.

“Hơ...” Cô ta ngẩn ra. “Vâng ạh!” Cô ta cúi đầu không dám nhìn thẳng vào bà.

“Cô không cảm thấy mọi chuyện là từ cô mà ra sao?” Lâm Thanh Âm hỏi. “Điền tiểu thư, hai nhà chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác, tôi không muốn bởi vì cô mà nhìn thấy con trai và con dâu tôi xảy ra chuyện gì không vui.”

“Bác gái, con, con không có.” Điền Mộng Phỉ tỏ ra oan ức. “Con, chỉ là...”

“Rốt cuộc cô có oan ức hay không trong lòng cô tự biết rõ, Dịch Lỗi đã muốn điều tra cặn kẽ, đến lúc đó cô có làm hay không tự khắc sẽ rõ ràng thôi!”

Điền Mộng Phỉ chột dạ bắt đầu lo lắng. Cái gì? Diệp Dịch Lỗi nghi ngờ rồi ư.

“Ra ngoài đi!” Lâm Thanh Âm không khách khí nói. “Về sau không có việc gì thì đừng xuất hiện ở công ty nhà họ Diệp, tôi cũng không mong muốn cô cứ bám riết lấy Dịch Lỗi. Điền tiểu thư, con dâu của nhà họ Diệp chúng tôi chỉ có thể là Băng Ngưng.”

“Bác gái...”

“Đi ra ngoài.” Lâm Thanh Âm lạnh lùng quát.

Điền Mộng Phỉ nắm chặt tay. Lâm Thanh Âm bà dám đối xử với tôi như vậy. Lúc đầu là ai chạy đến nhà họ Điền nói muốn hợp tác? Là bà! Cũng là bà nói muốn tôi và Dịch Lỗi phải thường xuyên đi lại, phải thân thiết hơn. Là bà bóng gió kể ra những scandal bê bối của Lạc Băng Ngưng. Bây giờ lợi dụng tôi xong rồi, thì một cước đá tôi đi sao? Bà đừng mơ!

Rời khỏi công ty, Điền Mộng Phỉ lấy điện thoại ra.

“Alo!” Cô ta gào lên, giọng điệu trịch thượng đáng ghét. “Chuyện gã đàn ông kia anh đã xử lý ổn thoả chưa? Tôi mặc kệ, chuyện này dù như thế nào cũng không thể để Diệp Dịch Lỗi điều tra ra được.” Cô ta quẩy mông đi về phía xe của mình.

“Tôi không quan tâm quá trình, cái tôi muốn là kết quả. Tôi không muốn chuyện này ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta, những chuyện khác tuỳ anh xử lý.” Cô ta nói xong liền cúp máy.

Lâm Thanh Âm, chúng ta cùng chờ xem! Hừ! Cô ta dậm chân. Hết người này đến người kia đều xem thường cô ta. Được! Đau lòng cho Lạc Băng Ngưng sao? Lần này tôi sẽ cho bà phải đau lòng đến chết mới thôi.

Diệp Dịch Lỗi hẹn gặp Phương Tử Hạo nhưng không ngờ lại gặp được Tư Đồ Mạch. Nhìn thấy người đàn ông này, Diệp Dịch Lỗi liền nhíu mày chán ghét. Lại là anh ta!

“Bác sĩ Tư Đồ.” Diệp Dịch Lỗi lên tiếng, thái độ cợt nhã. “Sao lại rãnh rỗi như vậy.”

“Vẫn còn thua xa Diệp thiếu gia!” Tư Đồ Mạch đáp trả. “Ngưng nhi xảy ra chuyện lớn như vậy, anh vẫn có thể ra ngoài uống rượu được mà.”

“Tư Đồ Mạch, tôi đã cảnh cáo cậu từ trước, chớ quên thân phận của mình, cậu chỉ là bác sĩ của vợ chưa cưới của tôi mà thôi.” Diệp Dịch Lỗi nhắc nhở, rất không thích việc anh ta xưng hô thân mật và quan tâm quá mức tới Băng Ngưng.

“Diệp thiếu gia, tôi cũng đã nói từ trước rồi!” Anh ta cười cười. “Cho dù tôi được nhà của anh thuê, nhưng anh cũng không có quyền dạy tôi nên làm gì và không nên làm gì, anh cũng không ngăn cản được việc tôi muốn làm đâu.”

“Hừ! Vậy sao?” Diệp Dịch Lỗi cười. “Vậy chúng ta cùng chờ, anh thử chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi xem, xem tôi có thể dạy dỗ anh hay không!”

“Tôi cũng rất muốn biết giới hạn cuối cùng của anh là ở đâu!” Tư Đồ Mạch cười. “Cho dù anh là chồng chưa cưới của Ngưng nhi, cũng không có quyền ngăn cản cô ấy kết bạn mà phải không? Còn nữa... Chồng chưa cưới vẫn chưa phải là chồng. Kết hôn rồi cũng có thể li hôn, huống chi hai người vẫn chưa cưới nhau mà!” Anh ta khiêu khích công khai.

“Hình như cậu đang cố sức chọc giận tôi thì phải!” Diệp Dịch Lỗi bước tới trước. “Bác sĩ Tư Đồ, Diệp Dịch Lỗi tôi tự biết bản thân cũng không phải là người tốt lành gì, nếu thật sự tò mò giới hạn cuối cùng của tôi đến thế thì mời cậu chờ xem vậy!” Anh khinh thường hừ một tiếng rồi sượt qua vai Tư Đồ Mạch đi vào trong.

Tư Đồ Mạch đứng ở chỗ cũ một lúc lâu mới phủi phủi bên vai áo. “Tôi đến rồi...” Anh ta nhận điện thoại rồi đi vào ngay sau đó.

Lúc Diệp Dịch Lỗi đi vào trong thì bọn người Phương Tử Hạo đều đã ở đó. Bọn họ nhìn thấy anh cũng không thèm chào hỏi, Nam Phong thậm chí còn liếc anh một cái. Diệp Dịch Lỗi tự giác biết mình đuối lý, ngượng ngùng ngồi xuống. Thấy khoé môi Phương Tử Hạo vẫn còn vết bầm, bàn tay anh từ từ nắm chặt.

“Cậu không có gì để nói àh?” Nam Phong khinh bỉ nhìn Diệp Dịch Lỗi. “Ây dà, ta nói... Cậu thật có bản lĩnh nhỉ, có thể bức Băng Ngưng đến mức tự sát?” Anh ta châm chọc.

“Còn nói nhảm nữa mình cũng cho cậu tự sát luôn!” Diệp Dịch Lỗi lạnh lùng trừng mắt nhìn Nam Phong, ngay sau đó lại nhìn Phương Tử Hạo. Cậu ta là người tốt tính nhất trong bốn người bọn họ, đối với bạn bè cũng cực kì khoan dung, nhưng càng như vậy thì anh càng cảm thấy áy náy. Anh biết cậu ấy đã hi sinh rất nhiều khi nhượng bộ tình cảm của mình đối với Băng Ngưng, từ bỏ người mình yêu là việc đau khổ đến nhường nào, không trải qua thì sẽ không thể nào hiểu được.

“Tử Hạo...”

“Bỏ đi.” Phương Tử Hạo cắt đứt lời của Diệp Dịch Lỗi. “Chuyện đã qua rồi.”

Diệp Dịch Lỗi thở phào nhẹ nhõm, tự rót cho mình một ly rượu đầy. “Ly này là mình xin lỗi cậu.” Anh không nói gì thêm nhưng trong ánh mắt tràn ngập cảm xúc không thể nói ra bằng lời.

“Thạch Đầu, lần này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hạ Vân Tường hỏi.

“Vài ba lời cũng không thể nói rõ được.” Diệp Dịch Lỗi uống một hớp rượu. Phải nói gì đây? Chẳng lẽ nói là vì tức giận khi nghe người đàn ông khác kể về chuyện ấy giữa gã ta và Ngưng nhi sao? Tay từ từ siết chặt, người đàn ông kia, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua, mặc kệ lời nói của gã là thật hay giả, cũng sẽ không tha...

“Thạch Đầu, mình khuyên cậu không nên quá tuyệt tình khiến mọi chuyện mất kiểm soát, dù là người nhẫn nại đến mấy thì cũng có giới hạn! Mặc dù tính tình Băng Ngưng ôn hoà, nhưng cũng sẽ có lúc không chịu được nữa.” Hạ Vân Tường nhắc nhở. “Cậu đừng nên níu mãi không buông những chuyện đã qua. Băng Ngưng chưa hề thừa nhận bất cứ chuyện gì, cậu không thể dựa vào cảm tính của mình cậu mà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô ấy được!”

“Aaa!” Đột nhiên tiếng hét chói tai cắt đứt lời nói của Hạ Vân Tường.

“Nam Phong, cậu muốn chết àh!” Hạ Vân Tường tức giận đá bạn mình một cước.

“Không phải, mình... Đột nhiên mình vừa mới nhớ ra một chuyện gì đó.” Nam Phong nghiêm túc nói. “Chính là lần cậu đi Pháp công tác đó. Mẹ cậu... Bởi vì tin tức trên báo lá cải mà đến bệnh viện trách mắng Băng Ngưng một trận.”

Anh ta nói xong cẩn thận quan sát từng biểu cảm sắc mặt của Diệp Dịch Lỗi và Phương Tử Hạo. “Còn nói gì mà chuyện gây ra ở tiệc đính hôn còn chưa đủ, lại gây ra thêm chuyện như vậy nữa. Lúc đó dường như Băng Ngưng có nói gì đó, àh, nói là vụ việc trong lễ đính hôn không phải mẹ cậu biết rất rõ hay sao mà lại đổ tội cho cô ấy.” Nam Phong nhớ lại. “Hơn nữa, khi đó... Sắc mặt của bác gái rất khó coi.”

Vụ việc ở lễ đính hôn? Sắc mặt Diệp Dịch Lỗi trầm xuống, đó là chuyện phá thai, làm sao mẹ biết chuyện này được.

“Từ đầu đến cuối mình đều cảm thấy hình như bọn họ đang giấu giếm bí mật gì đó.” Nam Phong gật đầu khẳng định.

“Vậy sao cậu không chịu nói sớm.” Diệp Dịch Lỗi hét toáng lên. “Chuyện lần trước cậu quên Ngưng nhi trong căn hộ, mình còn chưa tính sổ với cậu đâu, cái đồ...”

“Rõ ràng cậu là đã cho mình một trận rồi còn gì!” Nam Phong trốn về phía sau né tránh. “Diệp Thạch Đầu, mình đã nói với cậu mọi chuyện rồi, nếu cậu động tay động chân nữa thì mình không khách khí đâu đó!”

“Vậy thì phải xem bản lĩnh của cậu có đủ để không khách khí với mình hay không!” Diệp Dịch Lỗi trừng mắt nhưng cũng không có tiến lên. Mẹ biết chuyện này ư? Sao bà ấy lại không nói, bà ấy thương yêu Ngưng nhi như vậy sao lại nhẫn tâm nhìn cô ấy bị hiểu lầm chứ. Trong chuyện này rốt cuộc có bí mật gì mà mình chưa biết?...

Bọn họ cũng không ngồi lâu. Thật ra lần này hẹn gặp mặt là vì Diệp Dịch Lỗi muốn nói lời xin lỗi với Phương Tử Hạo, cũng để... Cảm ơn nữa. Thế nên hai người kia cũng tự hiểu chuyện mà rời đi trước.

“Tử Hạo!” Đợi hai người kia đi rồi Diệp Dịch Lỗi mới mở miệng gọi Phương Tử Hạo.

“Cậu muốn nói gì mình đều biết rồi.” Phương Tử Hạo cười. “Là do mình không kịp giải thích rõ ràng với cậu. Về thôi!” Anh ta vỗ vỗ cánh tay Diệp Dịch Lỗi.

“Cám ơn!” Diệp Dịch Lỗi nói nghiêm túc. “Tử Hạo, cám ơn cậu đã cứu Ngưng nhi.” Nói đến đây tim của anh đập dồn dập, có cảm giác kinh hoảng, nhiều hơn chính là sợ! Nếu như không nhờ Phương Tử Hạo, không chừng Ngưng nhi đã không còn trên đời này nữa rồi. Lúc nhìn thấy đoạn clip đó, chỉ mấy mươi giây ngắn ngủi thôi nhưng cũng khiến anh nhận ra, thì ra... Trong cuộc sống của bọn họ, cũng có một thứ đáng sợ gọi là ‘chết’.

“Cảm ơn!” Anh bước lên ôm lấy Phương Tử Hạo.

“Được rồi!” Vỗ vỗ lưng anh. “Lải nhải không phải là phong cách của cậu đâu, về thôi! Đừng hiểu lầm cô ấy nữa, Thạch Đầu... Mình rất quý trọng các cậu!” Anh ta lại vỗ vỗ vai Diệp Dịch Lỗi rồi ngồi vào trong xe. Mọi thứ đều đáng để trân trọng....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.