Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 104: Chương 104: Chương 89: Tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh




Gần đây Điền Mộng Phỉ thường trở về nhà trọ. Quả nhiên vừa vào cửa đã nhìn thấy Điền Mộng Manh ở trên ghế sôfa, ả đang mặc quần áo của cô ta nằm thoa mặt nạ, trên mặt bàn còn để rượu vang.

“Chị họ! Chị đã về rồi!” Vừa nhìn thấy cô ta, Điền Mộng Manh liền tháo mặt nạ ra, bước tới nhận lấy túi xách, còn ân cần giúp chị mình đổi dép rồi hỏi: “Mệt không?”

“Không mệt.” Mặc dù trong lòng chán ghét nhưng trên mặt của Điền Mộng Phỉ vẫn nở nụ cười dịu dàng như cũ, thoạt nhìn thật giống như là một người chị thân thiết: “Đói bụng sao?”

Điền Mộng Manh lắc đầu một cái nói: “Đúng là chỉ có thể buồn bực ở trong phòng, thật nhàm chán!”

Điền Mộng Phỉ khẽ cười, trong mắt xẹt qua một chút tính toán.

“Đúng vậy . . . .” Cô ta cầm tay Điền Mộng Manh chậm rãi mở miệng: “Nếu không phải là tại nhà họ Diệp thì em cũng không cần phỉa trốn ở chỗ này rồi!”

“Manh Manh! Đều là tại chị vô dụng, không thể giúp gì cho em!” Cô ta nói xong, còn làm ra vẻ áy náy cúi đầu xuống: “Nhưng em cũng biết, ở trước mặt chị Diệp Dịch Lỗi không thèm nói gì. Bây giờ nhà họ Diệp đối xử với chị . . . . Cho nên chị có tâm nhưng vô lực!”

“Chị họ! Chị nói linh tinh cái gì vây!” Điền Mộng Manh nắm lấy tay của cô ta.

“Chuyện này làm sao lại do lỗi của chị chứ! Đều là do con tiện nhân Lạc Băng Ngưng đó làm hại.” Nói xong, trong mắt của ả hiện lên vẻ thủ hận.

“Chị không nên nói những lời đó với em. Nếu không phải tại chị, em cũng sẽ không đi gây sự với cô ta, như vậy em cũng không. . . . . .” Điền Mộng Phỉ càng nói càng tỏ ra áy náy, đến nỗi khóc thút thít.

“Chúng ta là chị em, chị không phải nói với em thì nói với ai.”

“Đúng vậy! Chúng ta là chị em.” Điền Mộng Phỉ cười rộ lên ôm lấy cô ta nói: “Manh Manh! Có em thật là tốt, bằng không có chuyện chị cũng không biết nói với ai.”

“Chị họ! Chị không cần lo lắng!” Điền Mộng Manh vỗ lưng của cô ta, trấn an: “Em sẽ không để kẻ nào bắt nạt chị.”

“Nếu không phải do cô ta, em cũng sẽ không bị hại thê thảm như vậy, chị và anh rể cũng không trở nên thế. Chị! Chị hãy yên tâm đi!” Ả tức giận nói xong, giống như hận không thể giết Băng Ngưng ngay lúc này.

“Manh Manh! Em định làm cái gì?” Điền Mộng Phỉ ra vẻ hoảng sợ nói: “Chị không cho phép em dính bậy!”

“Chị họ! Chị hãy yên tâm đi!” Điền Mộng Manh thấy chị mình lo lắng thì cười.

“Làm chị sợ muốn chết!” Cô ta oán trách, từ trong túi xách lấy ra một hộp nước hoa rồi nói: “À! Cái này là hôm nay đặc biệt mua cho em.”

“Cám ơn chị họ!” Nhận lấy quà tặng, Điền Mộng Manh càng mừng rỡ như điên.

“Còn có cái này!” Điền Mộng Phỉ đua cho ả một tấm thẻ rồi an ủi: “Đây là thẻ riêng của chị, em muốn mua cái gì thì cứ việc mua. Mặc dù nhà họ Điền Gia không thừa nhận chú, nhưng cuối cùng thì em cũng là em gái của chị.”

“Chị họ . . . . .” Điền Mộng Manh cảm động không biết nói gì.

“Được rồi! Nhìn bộ dạng ngây ngốc của em kìa!” Điền Mộng Phỉ cười nói: “Chị đi tắm một chút.”

Cô ta đứng dậy vào nhà tắm. Lúc đóng cửa, cô ta quay đầu lại nhìn thấy Điền Mộng Manh cầm chai nước hoa và thẻ tín dụng yêu thích không buông tay thì hừ nhẹ một tiếng, dùng sức lau tay lên chiếc váy, giống như vừa mới chạm vào thứ gì đó rất bẩn. . . . . .

****************

Nhà họ Diệp.

Đêm khuya, biệt thự nhà họ Diệp vô cùng u ám. Ở đây vắng lặng, tiếng lá rụng trong gió lại càng thêm đáng sợ.

Trong căn phòng ngủ yên lặng, ánh sáng từ ngọn đèn nhỏ màu cam bao phủ lấy chiếc giường lớn mà xanh dương. Trên giường, hai người ôm chặt lẫn nhau, người đàn ông thâm tình ôm lấy cô gái ở bên dưới, dịu dàng hôn cô, giống như lo sợ sẽ làm tổn thương tói cô, ngay cả bàn tay cũng chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy khuôn mặt của cô.

“Ngưng nhi. . . . . .” Anh dịu dàng gọi nhỏ.

“Anh Dịch. . . . Em là Tuyết Nhi.” Cô gái đột nhiên buồn bã gọi anh: “Anh trách Băng Ngưng phản bội anh, nhưng mà anh cũng như vậy, vì sao lại phản bội em. . . . . .”

Bỗng nhiên Diệp Dịch Lỗi giật mình tỉnh giấc, lúc này mới biết chính mình lại ngủ thiếp đi ở trong xe. Bởi vì vừa mới nằm mơ nên mồ hôi làm ẩm chiếc áo của anh. Hóa ra chỉ là một giấc mơ. Anh nuốt nước miếng: “Lại nằm mơ rồi . . . .” Anh gượng dậy trên tay lái, khi sờ đến môi của mình thì có chút ảo não, rốt cục thì mày đang nhớ đến cái gì đây! Dựa vào lưng ghế, Diệp Dịch Lỗi, mày làm sao vậy? Xuyên qua cửa sổ xe, anh nhìn lên cửa sổ lầu hai, nhất định là cô nhóc đã ngủ rồi! Không biết kết quả kiểm tra ở bệnh viện như thế nào. . . . . .

Mặc dù Phương Tử Hạo tha thứ cho anh, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy hổ thẹn, còn có Băng Ngưng. Là chính anh đã tạo tổn thương tới cô, cuối cùng thì không còn cách nào có thể bồi thường. . . . . .

Cửa sổ trong phòng ngủ của Băng Ngưng đã kéo ra, ánh trăng mùa đông chiếu lên mặt thảm trải sàn khiên không gian càng thêm tĩnh mịch lạnh lẽo. Anh cẩn thận đi vào, còn cởi giầy để ở cửa ra vào, giống như sợ đánh thức Băng Ngưng đang ngủ say.

Diệp Dịch Lỗi không biết bản thân phải dùng bao nhiêu sức lực mới đi được đến bên giường, nhìn Băng Ngưng ngủ rất say, có lẽ. . . . . . Là bởi vì cô đã quá mệt. Chậm rãi ngồi xuống bên giường, anh nhìn chăm chú khuôn mặt đang ngủ say của cô. Rõ ràng cô đang ở trước mắt, nhưng tại sao anh có cảm giác giống như không giữ được cô. . . . . .

“Tại sao em lại ngốc như vậy?” Am thanh Diệp Dịch Lỗi có một chút run rẩy.

“Ngưng nhi! Không phải anh cố ý muốn nói như vậy!” Anh thì thầm bên cạnh cô.

Nghe tiếng hít thở bên tai, anh cúi đầu chạm nhẹ vào môi của Băng Ngưng, không dám dùng sức, giống như. . . . . . Chỉ cần có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô là đủ rồi.

“Diệp Dịch Lỗi! Anh thật là vô sỉ . . . .”

Lời mắng chửi tức giận của Băng Ngưng vang lên ở bên tai, anh chợt mở mắt, có chút bối rối mà lùi lại. Rất lâu, anh mới tìm lại được giọng nói của mình sau nỗi đau đớn trong lòng.

“Có phải là . . . . Cả hai chị em đều khinh thường anh không? Cũng hận anh nữa!” Anh cười khổ.”Thật ra thì. . . . Bản thân anh cũng hận chính mình . . . .” Hận mình vô dụng, hận mình nhấc lên được nhưng không bỏ xuống được. Càng hận bản thân không biết tình cảm thay đổi . . . .

Nhẹ nhàng giữ tay cô ở trong lòng bàn tay, lúc cham vào đồ vật trên ngón tay cô, tim của anh nặng nề trầm xuống. Rõ ràng chỉ là một chiếc nhẫn, rõ ràng cái gì cũng không chứng minh được, không hiểu vì sao bản thân muốn để ý như vậy.

Thật ra thì. . . . . . Tư Đồ Mạch nói rất đúng! Chồng chưa cưới thì tính là cái gì chứ. Nhưng mà Ngưng nhi, anh sẽ không để cho em rời đi, lại càng không cho phép em không yêu anh, em. . . . . Chỉ có thể là của anh. . . . . .”

****************

Diệp Thị.

Điều tra mấy ngày cũng không tìm được người, Văn Tuấn có cảm giác không có mặt mũi nào đi gặp người khác. Mỗi ngày khi nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi, bản thân anh đều tràn đầy hổ thện và lo lắng.

“Giám đốc!” Giọng nói của Văn Tuấn có chút run rẩy, giống như bộ dạng rất chột dạ.

Diệp Dịch Lỗi liếc hắn một cái: “Nói!”

“ Giám đốc! Anh hãy sa thải tôi đi!” Không trả lời vấn đề của anh, ngược lại Văn Tuấn xin từ chức.

“Tôi muốn cậu trả lời vấn đề của tôi trước!” Vẻ mặt Diệp Dịch Lỗi lạnh lẽo, thật ra thì nhìn phản ứng của Văn Tuán cũng ra đáp án, đó chính là. . . . . . Anh ta đã bị chơi xỏ, mà tới giờ còn chưa tìm được người.

“Số điện thoại tìm được là sim rác mua trên đường. Nhưng mà trong nhật ký cuộc gọi, người dùng số này có gọi đến số của Điền Mộng Manh.”

Lại là cô ta! Vẻ mặt của Diệp Dịch Lỗi tối sầm lại, lẽ nào lần trước dạy dỗ cô ta còn chưa đủ.

“Tư liệu về người kia đã tra được.” Văn Tuấn cúi đầu càng thấp hơn, nói: “Anh ta họ Hứa, từng là một tên côn đồ, về sau bởi vì cướp giật nên phải ngồi tù.”

“Nói trọng điểm đi!” Gương mặt của Diệp Dịch Lỗi tỏ rõ sự lạnh lùng.

“Thời gian thi hành án là 5 năm trước!”

Văn Tuấn nói xong liền im lặng, trong lòng áy náy chỉ thiếu mỗi việc quỳ xuống nhận lỗi. Anh ta không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà có thể xác định chuyện Băng Ngưng tự sát và người đã đưa tới có quan hệ với nhau. Mà người đó lại cố tình là do anh ta tìm đến.

“Giám đốc! Rất xin lỗi!”

5 năm! Trong nháy mắt, tâm trạng căng thẳng của Diệp Dịch Lỗi được thả lỏng, thì ra lời nói của anh ta là giả. Ngưng nhi căn bản không biết anh ta, cũng không có xảy ra quan hệ với anh ta. Nhưng chỉ sau mấy giây, trên khóe môi đang nở nụ cười của anh liền thay đổi trở nên lạnh lẽo. Chính anh ta đã đánh lừa anh, vậy mà có gan dám tính kế trên đầu của anh như vậy. A. . . . . . Nếu anh ta có dũng khí tính toán anh thì sẽ phải trả cái giá rất đắt. . . . .

“Tôi đang dốc toàn lực tìm anh ta thưa giám đốc! Đây đều là lỗi của tôi, nhất định tôi sẽ tìm được anh ta!”

“Bất luận phải bỏ ra giá cao bao nhiêu cũng phải tìm được!” Am thanh Diệp Dịch Lỗi nhẹ nhàng chậm rãi nhưng lại khiến người khác cảm thấy cực kỳ kinh khủng.

“Tìm được anh ta thì trước hết không được làm gì hết. Nhớ chưa?” Người này anh vốn đang tính tự mình xử lý, bởi vì anh ta đã đụng vào người không nên đụng. Hiện tại. . . . . . Thì càng không bỏ qua, bởi vì bản thân anh ta đã vấy bẩn rồi thì đừng mong có thể đứng dậy được nữa.

“Ra ngoài đi! Trợ lý Văn! Tôi muốn cậu mau chóng tìm được người kia, hiểu không?”

“Vâng! Vâng!” Văn Tuấn nghe lời của anh liền vội vàng rời đi, nuốt nước bọt ừng ực, lại lau mồ hôi trên trán, Vừa rồi thật sự là hù chết anh ta mà! Nếu như không tìm được người kia thì không biết mình có thể bị làm thịt hay không? Văn Tuấn cảm thấy ảo não, nhưng cũng không dám có chút làm việc chậm trễ. Theo như tác phong của Diệp Dịch Lỗi, không giáo huấn người kia thì anh sẽ không bỏ qua. . . . Chẳng qua là dạy dỗ đến mức độ nào, thì. . . . Không biết rồi. . . .

Trong lòng của Diệp Dịch Lỗi rối loạn không ngừng. Lời của người kia là giả, dường như anh thấy thở phào nhẹ nhõm, sau đó sự vui mừng này dần dần biến thành mất mác.Nếu như không phải là anh ta thì không có nghĩa là không có người khác. Anh mở ngăn tủ cuối cùng lấy ra một tấm hình, tựa như giống hệt khung ảnh để trên bàn làm việc. Nếu như không nhìn kỹ, nhất định sẽ cho đó là cùng một người. Nhưng nếu tỉ mỉ nhìn lại mới có thể phát hiện, cô gái trong tấm ảnh cầm trên tay dịa dàng, nho nhã hơn một chút. Ngón tay chậm rãi vuốt ve ở trên tấm ảnh. Trong mắt của anh tràn đầy đau đớn.

“Ngưng nhi! Có phải thật sự giống như Nam Phong nói hay không, em và mẹ có chuyện gạt anh. . . . Có phải là em có nỗi khổ tâm. . . . . .”

Cả ngày lòng dạ anh đều rối bời, Văn Tuấn làm việc càng thêm thận trọng. Nhưng trước lúc tan việc, đột nhiên Diệp Dịch Lỗi xuất hiện ở trước mặt anh ta.

“Ách. . . . . Giám đốc.” Văn Tuấn nuốt nước miếng.

“Cậu có bạn gái chưa?”

“À? Không có.” Văn Tuấn lí nhí nói, ngay sau đó lại khẳng định: “Không phải! Đã từng có.” Anh ta đã hai mươi lăm tuổi rồi, chưa kết giao với bạn gái không phải rất kỳ quái sao!

Nghe được câu trả lời khẳng định của anh ta, ngược lại Diệp Dịch Lỗi không biết nên mở miệng ra sao. Trong lòng bàn tay của anh cũng toát ra mồ hôi nhưng vẫn không biết hỏi thăm như thế nào!

“À! Bạn gái tôi ấy à! Tính tình thì rất không tốt. Nhưng mỗi lần làm cho cô ấy nổi giận, chỉ cần đưa cô ấy ra ngoài ăn một bữa cơm, sau đó tặng một món quà thì cô ấy liền tha thứ cho tôi thôi!” Anh ta nói xong, ý là Băng Ngưng dịu dàng như vậy, nhất định sẽ dễ dụ dỗ hơn.

Diệp Dịch Lỗi nhìn về phía anh ta, chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

Đi theo bên cạnh Diệp Dịch Lỗi đã lâu, làm sao anh ta lại không hiểu tâm tư của anh. Anh cũng có vẻ dịu dàng, chỉ là bị bề ngoài lạnh lùng và ‘thù hận’ đè nén trong lòng đã lâu che giấu đi! Đến ngay cả thanh của mình cũng sẽ không cần, dùng tất cả phương thức của mình đi bảo vệ Băng Ngưng, được rồi! Mặc dù những scandal kia cũng là một loại tổn thương với Băng Ngưng. Nhưng giống như anh đã nói, trừ anh ra, không có ai có thể bắt nạt Lạc Băng Ngưng.

“Việc đó. . . . . .”

“Tôi lập tức giúp anh đặt nhà hàng.” Văn Tuấn nói.

Diệp Dịch Lỗi gật đầu, đúng lúc này truyền đến một giọng nói.”Dịch lỗi. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.