Nhìn Diệp Dịch Lỗi một chút rồi nhìn về phía Băng Ngưng, gã đàn ông xông đến ghế sa lon gần nhất, vươn tay rút con dao ở bên dưới ra. Gã nhanh chóng đứng dậy, mặc dù thân thủ không tốt, nhưng đã có kinh nghiệm đánh nhau nên gã liền xông về phía Diệp Dịch Lỗi.
Băng Ngưng ngồi ở trên ghế sa lon nhìn người kia xông về phía Diệp Dịch Lỗi thì bị sợ đến suýt nữa thét chói tai. 1 giây trước khi lên tiếng, cô liền che miệng, hiện tại không muốn anh phải phân tâm, không thể.
Người kia vung dao găm về phía trước hai lần nhưng không thể làm bị thương được Diệp Dịch Lỗi chút nào thì thẹn quá thành giận. Diệp Dịch Lỗi liền bắt lấy cổ tay của gã, dùng sức siết chặt khiến dao găm trong tay gã rơi xuống. Sau đó, anh dùng sức đấm một quyền vào bụng, người kia mềm nhũn ngã xuống, trong miệng phun ra một ngụm máu.
Ánh mắt lạnh lẽo quét qua ba người, anh bước về phía Băng Ngưng. Nhìn cô gái bị dọa sợ làm tim anh đau đớn.
“Sao bây giờ anh mới đến?” Băng Ngưng ủy khuất mím môi nghẹn ngào, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: “Em rất sợ. . . . . . Rất sợ sẽ không còn được gặp lại anh. . . . . .”
“Cô bé ngốc, không sao!” Lời của cô làm trong đầu của anh chấn động, nhưng vẫn khẽ cười an ủi: “ Không phải anh đã tới rồi sao!”
Nhẹ nhàng lau nước mắt cho Băng Ngưng rồi ôm lấy cô vào trong ngực mình. Lúc này tất cả tâm tư của Diệp Dịch Lỗi đều đặt trên người Băng Ngưng, vì vậy anh không chú ý tới ba người sau lưng không tiếng động trao đổi ánh mắt với nhau, trong mắt đều hiện ánh nhìn hung ác.
Băng Ngưng khóc thút thít, có chút không thể tin được anh thật sự đã đến. Có phải đây chỉ là một giấc mộng hay không. . . . . .
“Đừng sợ, Ngưng nhi! Anh dẫn em về nhà!”
Diệp Dịch Lỗi khom lưng chuẩn bị ôm lấy Băng Ngưng, không ngờ cô đột nhiên quát to một tiếng, sau đó anh liền bị đẩy ra. Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Diệp Dịch Lỗi đã nhìn thấy một con dao lướt qua trước mặt mình. Con dao không đâm trúng anh mà ngược lại, người đó đâm về phía Băng Ngưng.
Trong nháy mắt, anh cảm thấy giống như toàn bộ tóc gáy đều dựng ngược. . . . . . Ngưng nhi.
Nhìn con dao kia đâm tới, Băng Ngưng xoay mặt, sợ hãi nhắm mắt lại. Nhưng không có đau đớn như dự đoán, cô từ từ mở mắt thì nhìn thấy lưỡi dao bị Diệp Dịch Lỗi giữ trong lòng bàn tay, một dòng máu đỏ tươi nhanh chóng nhỏ xuống trên đất. Ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm người đàn ông cầm dao, Diệp Dịch Lỗi nhấc chân nặng nề đá một cước vào ngực anh ta, người nọ liền ho ra náu.
Lần này thật sự kết thúc rồi. . . . . . Từ trước tới nay bọn họ chưa bao giờ thấy tuyệt vọng bao trùm mình như vậy. . . . .
Không để ý bọn họ, Diệp Dịch Lỗi bước tới ôm Băng Ngưng ôm lên.
“Chúng ta về nhà!” Anh nói nhỏ ở bên tai Băng Ngưng.
“Anh bị thương. . . . . .” Giọng nói của Băng Ngưng run rẩy bị môi của anh chặn lại, nhẹ nhàng hôn.
“Anh không sao.”
Nhìn anh cười, Băng Ngưng có chút ngẩn người. Thật ra anh rất ít cười, nhưng dáng vẻ khi cười thật sự rất mê người.
Ôm lấy Băng Ngưng, Diệp Dịch Lỗi vững vàng đi về phía cửa.
“Anh rể! Cứu em . . . .” Bị Văn Tuấn kéo đi, đột nhiên Điền Mộng Manh giữ lấy ống quần của anh.
“Em biết mình đã sai rồi, em sai lầm rồi!” Ả không ngừng khom lưng nói xin lỗi: “Cầu xin anh nể mặt chị em, tha cho em. . . . Cầu xin anh. . . .”
Diệp Dịch Lỗi chán ghét hất ả ra.
“Chị của cô là cái khỉ gì.” Từ trên cao, anh nhìn xuống đánh giá Điền Mộng Manh.
“Hôm nay tôi không động tới cô, không phải vì cô là phụ nữ, mà làm vậy sẽ dơ bẩn tay của tôi.” Anh lạnh lùng nói, nhìn người đàn ông đang đau đớn nằm trên đất, bộ dạng của bọn họ có chút kỳ lạ, xem ra là đã dùng thuốc rồi.
“Đi!” Không ngờ anh lại cười.
Vốn đang chờ đúng chờ nghe anh phân phó, Văn Tuấn cho là mình nghe lầm.
“Ném cô ta vào trong.” Nhẹ nhàng nói xong, anh ôm Băng Ngưng bước đi ra ngoài.
Nam Phong theo ở phía sau huýt gió vang dội hỏi: “Diệp Thạch Đầu! Chiêu này của cậu thật ngoan độc!”
“Còn nói nhảm nữa, mình sẽ giữ cậu lại!” Lúc đi ra, Hạ Vân Tường đang tựa vào đầu xe. Thấy bọn họ ra ngoài, anh ta đi tới.
“Không có sao chứ?” Anh ta nhìn Diệp Dịch Lỗi rồi lướt nhìn Băng Ngưng được anh ôm vào trong ngực.
“Cậu nhìn mình giống người có chuyện à!” Diệp Dịch Lỗi cười, sau đó ánh mắt hướng về dáng vẻ sợ hãi của người trong ngực.
Cửa phòng bị thanh gỗ chặn lại, bên trong truyền ra tiếng gõ cửa hòa với tiếng la hét, khóc lóc tê tâm liệt phế của Điền Mộng Manh: “Thả tôi ra ngoài, cầu xin anh, cầu xin các anh . . . . A . . . Không cần. . . .”
Tiếng thét chói tai của ả làm công dụng thuốc trong người mấy gã đàn ông phát tác, tràn đầy dục vọng.
Hạ Vân Tường nhíu mày, quả nhiên là tác phong xử lý chuyện của Diệp Dịch Lỗi. Động đến người phụ nữ của cậu ta, cho dù là phụ nữ cũng không nương tay chút nào.
“Việc này . . . . Mình đi trước, không cần chơi quá mức!” Hạ Vân Tường cười mỉm nói: “Còn nữa, đêm nay mình chưa từng tới.”
“Mẹ nó! Cậu giả vờ gì chứ! Ngày mai tôi liền đến Viện Kiểm Sát. . . . . .” Nam Phong cười giỡn bị Diệp Dịch Lỗi lườm ngăn lại ý định.
“Cái gì mình cũng không nhìn thấy!” Anh ta sờ sờ đầu mũi thì thầm.
“Vân Tường! Hôm nay cám ơn cậu!” Diệp Dịch Lỗi nói.
Bọn họ rõ ràng đều hiểu đằng sau tiếng phá cửa liều mạng ấy là chuyện gì.
“Chuyện nên làm thôi!” Hạ Vân Tường không để ý nhún nhún vai, lên ô tô rời đi. Quả thật, thân phận của anh ta nhạy cảm nên không thích hợp xuất hiện tại nơi này.
Băng Ngưng dựa vào trên vai của Diệp Dịch Lỗi, bám lấy áo anh thật chặt. May mà âm thanh bên trong không làm kinh động đến cô. Gò má anh nhẹ nhàng cọ xát lên trên trán đã thấm một tầng mồ hôi của cô, trấn an: “Không sao!”
“Giám đốc! Bọn họ. . . . . .” Nghe âm thanh quần áo bị xé rách và tiếng kêu khổ sở cúa Điền Mộng Manh ở bên trong, Văn Tuấn cảm thấy lạnh sống lưng.
“Để ý cửa cho kỹ.” Diệp Dịch Lỗi nói qua loa: “Chờ Điền tiểu thư hưởng thụ xong rồi, mang ba người bọn họ đến chỗ an toàn cho tôi.” Chuyện này hiển nhiên vẫn chưa xong.
“Vậy Điền. . . . . .”
“Nếu cô ta muốn chụp việc ấy thì nên thỏa mãn cô ta, giữ lại để chính cô ta thưởng thức thật tốt đi! Sau đó hãy cảnh cáo cô ta từ nay về sau nên ngoan một chút, nếu không. . . . Cô ta sẽ chết rất khó coi.” Nói xong anh ôm Băng Ngưng đi về phía xe.
Nghe xong, Nam Phong cảm thấy cứng họng, lấy tay xoa cánh tay mình. Đây chính là Diệp Dịch Lỗi, lời uy hiếp cũng có thể nói như là chuyện thường ngày vậy. Về sau mình cũng phải cẩn thận một chút, nếu làm kẻ địch của cậu ta thì hậu quả không cần nói cũng biết là rất thê thảm. . . .
Cách một lớp cánh cửa, bên trong truyền đến âm thanh thân thể va chạm vào nhau hòa với tiếng kêu thảm thiết. Văn Tuấn cách xa hơn một chút, ách. . . . Có lẽ cách xa thêm chút nữa sẽ tốt hơn.
Diệp Dịch Lỗi ngồi ở ghế sau, ôm thật chặt Băng Ngưng vào lòng. Lúc này, nhìn cô gái nhỏ đang ngủ thiếp đi ở trong ngực mình, bỗng nhiên anh cảm thấy thích cô ỷ lại vào anh. . . . Che kín đi quần áo trên người Băng Ngưng, Diệp Dịch Lỗi hôn nhẹ lên trán cô. Ngưng nhi, anh sẽ không bao giờ khiến cho em gặp nguy hiểm nữa. . . .
**************
Nhà họ Diệp.
Việc Băng Ngưng mất tích khiến trên dưới trong nhà loạn thành một đoàn. Lâm Thanh Âm mặc đồ ngủ quanh quẩn ở trong sân, khẩn trương xoa xoa lòng bàn tay. Bà thẩm nhủ không nên gặp chuyện xấu.
“Ơ!” Diệp Thiệu Kỳ nhìn bộ dạng của Lâm Thanh Âm liền cười giễu cợt: “Thật là cảm động!”
Lâm Thanh Âm nhìn người phụ nữ luôn gây phiền phức ở trước mặt, trong mắt hiện lên ánh nhìn chán ghét sâu sắc.
“Con gái bị bắt cóc, ở chỗ này thì mẹ đứng ngồi không yên. . . . Chậc chậc chậc. . . . Thật sự là diễn cảnh mẹ con tình thâm rất tốt đó!”
“Diệp Thiệu Kỳ! Hiện tại tâm tình tôi không tốt, cô ít chọc tới tôi đi!” Lâm Thanh Âm nghiến răng, lạnh lùng nói.
“Tôi chọc giận chị chỗ nào?” Diệp Thiệu Kỳ chê cười: “Chị nghe được Dịch Lỗi muốn hẹn Băng Ngưng ăn cơm liền giả vờ nhức đầu, không cho nó đến nơi hẹn, bây giờ Ngưng nhi lại xảy ra chuyện! Có trời mới biết phía sau có phải là chị giở trò quỷ hay không.”
“Diệp Thiệu Kỳ! Cô ít nói lung tung ở đây đi!” Lâm Thanh Âm cau mày.
“Đừng giả bộ.” Diệp Thiệu Kỳ nói xong liền ưu nhã lấy điện thoại di động ra, bên trong ghi lại hình ảnh Lâm Thanh Âm nghe lén Diệp Dịch Lỗi nói chuyện, sau đó gọi điện thoại cho Điền Tuấn Nam nói Diệp Dịch Lỗi sẽ đi thay bà.
Nhìn cái này, sắc mặt của Lâm Thanh dần dần trở nên trắng bệch. Không thế nào, tại sao có thể như vậy!
“Chị tính toán như vậy, chẳng qua là muốn cho Dịch Lỗi lỡ hẹn để các người dễ dàng bắt cóc, có phải vậy không?” Diệp Thiệu Kỳ ngạo mạn ngẩng đầu lên.
“Cô nói bậy!” Lâm Thanh cao giọng quát.
“Thật ra thì dù tôi không phải nói bậy thì chị cũng không cần gấp gáp, quan trọng chính là anh tôi và ba có tin hay không!” Bà ta nói xong rồi cười: “Bởi vì chị hận Băng Ngưng là con gái của Phương Úc Đình cho nên đã bắt cóc nó . . . . .”
Nghe lời nói này, Lâm Thanh Âm lại càng kinh hãi đến nỗi không nói ra được. Cô ta, cô ta làm sao lại biết?
“Là con gái của tình địch cũ thì làm sao chị có thể thật lòng thương yêu. Lâm Thanh Âm! Lần trước chị mang đến cho nhà họ Điền một sự sỉ nhục lớn như vậy, chỉ có đứa ngốc Lạc Băng Ngưng kia mới có thể nghĩ chị làm là vì nó. Trên thực tế. . . . . . Là chị muốn cho nhà họ Điền càng hận Băng Ngưng hơn!”
“Đủ rồi!” Dường như bị nói trúng tâm sự, bà gấp gáp cắt đứt lời nói của Diệp Thiệu Kỳ. Lâm Thanh Âm nhìn chằm chằm vào bà ta, ngay cả hô hấp cũng trở nên cẩn thận.
“Vậy sau này lời nói với tôi phải cẩn thận một chút.” Bà ta cười.
“Chị dâu, chị cần phải nhịn xuống, nếu không. . . . . . Vị trí nữ chủ nhân nhà họ Diệp của chị có thể sẽ không giữ được.” Bà ta lắc lư điện thoại ở trong tay nói: “Quản tốt mình đi! Nếu như ngày nào đó chị chọc tôi mất hứng, chậc chậc chậc. . . . . Trên dưới nhà họ Diệp đều sẽ biết đến thứ này!”
“Diệp Thiệu Kỳ! Cô dám uy hiếp tôi!” Lâm Thanh Âm giận dữ.
“Đúng là tôi đang uy hiếp chị đó, thì thế nào. . . . . .”
Hai người đang ầm ĩ thì có luồng ánh đèn chói mắt từ xa chiếu đến. Chiếc xe đi vào trong sân thì dừng lại, thấy Diệp Dịch Lỗi bước ra ngoài, Lâm Thanh Âm liền vội vàng nghênh đón.
“Dịch Lỗi! Ngưng nhi như thế nào?” Lâm Thanh âm run rẩy hỏi, nhìn quần áo trên người Băng Ngưng thấm máu, bà khẩn trương đến mức không thể hô hấp: “Nó, nó bị thương chỗ nào, bị thương có nặng hay không. . . . . .”
“Mẹ, Ngưng nhi không có việc gì!” Diệp Dịch Lỗi lắc đầu nói: “Yên tâm đi, không phải là máu của cô ấy.”
Nghe xong, Lâm Thanh Âm thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó hỏi: “Vậy có phải con bị thương hay không, con . . . .”
“Con mang Ngưng nhi lên phòng trước!” Trong lòng của Diệp Dịch Lỗi tức giận, không muốn nói quá nhiều.
“Mẹ.” Diệp Dịch Lỗi đi ra mấy bước liền dừng lại.
“Mẹ không cảm thấy chuyện lần này mẹ cũng có trách nhiệm sao? Về sau đừng lấy danh nghĩa là yêu thương cô ấy để làm những chuyện tổn thương đến cô ấy nữa!” Anh nói xong liền ôm Băng Ngưng sải bước đi vào bên trong biệt thự, Ngưng nhi của anh ngoại trừ anh ra thì không ai có thể khi dễ, cho dù là mẹ anh cũng không được.
Lâm Thanh Âm đứng ở chỗ cũ rất lâu. Đây là. . . . . . Chuyện gì xảy ra, bàn tay của bà từ từ nắm chặt. Đây là nó đáng trách bà sao? Vì Băng Ngưng ư? Bà có chút không tin nhìn về phía bóng lưng của con trai, khẽ lắc đầu một cái, không thể nào.
“Tốt lắm chị dâu, tự cầu nhiều phúc đi. Hi vọng chuyện này sẽ không. . . . Ừm, liên lụy đến chị.” Bà ta đi qua bên cạnh Lâm Thanh Âm, còn cô tình đụng vào khiến bà suýt ngã.
“Chị tính toán mọi chuyện nhưng kết quả cuối cùng e rằng chính con trai và chồng chị sẽ bỏ chị mà đi, cầu xin Thượng Đế phù hộ cho chị.”
Cơ thế Lâm Thanh Âm cứng đờ, ánh mắt bỗng trở nên mơ hồ. Làm sao sự tình lại trở thành như vậy? Đứng thật lâu vẫn không cách nào nhúc nhích, bà không muốn như vậy. Chỉ là bà không muốn Dịch Lỗi đi đến nơi hẹn, không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy. Bây giờ con trai trách bà, lại còn bị Diệp Thiệu Kỳ lấy cái này ra uy hiếp. Cô ta sẽ không bỏ qua nhược điểm này, về sau sẽ chính là lợi thế với Diệp Thiệu Kỳ. Không, không thể như vậy. . . . . . Bà uất ức suốt mấy chục năm bảo vệ điều này, không thể cứ như vậy mất đi. Bà sẽ không để cho người khác uy hiếp mình, bất luận kẻ nào cũng không được. . . . . . .