Diệp Dịch Lỗi vẫn ôm chặt lấy Băng Ngưng, bây giờ mới cảm thấy lòng bàn tay đau rát, nhưng anh cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc trước nay chưa từng có. Lúc đẩy anh ra, đương nhiên Băng Ngưng hẵn phải biết rõ là mình sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng cô vẫn cứ liều lĩnh như vậy. Sẽ không có người nào khác có thể bất chấp tất cả hi sinh vì anh như cô nữa, không bao giờ...
Nhẹ nhàng bế cô đặt trên giường. Thật sự chưa bao giờ anh phải trải qua nỗi sợ hãi như vậy. Nỗi sợ phải mất đi Băng Ngưng, anh nghĩ mình sẽ không thể chịu đựng được thêm lần nào nữa. Cũng may lúc này Băng Ngưng đang ở trong vòng tay của anh, cúi đầu là có thể nhìn thấy. Nếu như không phải lo lắng cho vết thương của cô, thì anh thật muốn cứ ôm cô mãi như vậy, không bao giờ buông ra.
Anh cởi bỏ quần áo bẩn của cô ra, hành động này của anh làm Băng Ngưng bừng tỉnh, cô giật mình giẫy giụa theo bản năng.
“Là anh!” Diệp Dịch Lỗi dịu dàng ôm cô. “Là anh...”Anh khẽ nói bên tai cô. Nghe thấy giọng nói của anh, Băng Ngưng mới từ từ bình tĩnh lại. “Anh đưa em đi tắm nhé, được không?”
Băng Ngưng lắc lắc đầu. Không cần. Cô nắm chặt lấy quần áo không dám buông ra.
“Ngốc quá. Đã không có việc gì nữa rồi!” Anh nhẹ giọng an ủi, cởi bỏ áo ngoài của cô ném sang một bên. Ánh sáng trong phòng lờ mờ có hơi tối. Nhìn cô gái nhếch nhác trong lòng, tim của anh bỗng mềm xuống, lời nói cũng dịu dàng hơn. “Anh sẽ không làm gì đâu mà.”
Trên người cô chỉ còn mặc đồ lót, cứ thế mà tựa vào trong ngực anh. Băng Ngưng có hơi khó thở. Bởi vì căng thẳng, cũng bởi vì mùi nước hoa của Điền Mộng Phỉ vẫn còn phảng phất trên người anh.
Diệp Dịch Lỗi phải rất cố gắng mới khống chế được bản thân mình không suy nghĩ lung tung. An ủi, vỗ về cô gái bé nhỏ đang kháng cự kia rồi bế cô vào phòng tắm.
Cho đến khi ngâm vào làn nước ấm, Băng Ngưng vẫn chưa dám tin đây lại là sự thật. Bàn tay rắn rỏi của anh khẽ chạm vào lưng cô, Băng Ngưng hơi co người lại, quay mặt sang chỗ khác, bàn tay bé nhỏ nắm chặt thành quả đấm.
“Xấu hổ sao?” Giọng nói của Diệp Dịch Lỗi khàn khàn, dường như đang phải cố sức kiềm chế gì đó.
“Em... Để em tự làm.” Băng Ngưng mím môi. Ánh mắt sáng quắt của anh làm cô cảm thấy lo lắng.
Giơ tay vuốt mái tóc dài của cô. Diệp Dịch Lỗi cũng không cố chấp giúp cô nữa. Bởi vì đối với anh, nhìn thấy cơ thể mê người của cô trong bồn tắm mà không được làm gì thì quả thật như bị tra tấn. Nếu cứ khăng khăng ở lại giúp cô, hậu quả như thế nào suy nghĩ bằng đầu gối cũng biết được.
“Cẩn thật vết thương trên tay.” Anh nhắc nhở. “Ngưng nhi, chúng ta đã về nhà rồi, đừng sợ!” Vươn người hôn lên trán cô. “Anh ở bên ngoài, có chuyện gì thì cứ gọi anh.” Sau đó đứng dậy rời đi.
Anh dịu dàng hết mực như vậy, nhưng thái độ của Băng Ngưng vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, Diệp Dịch Lỗi có hơi không hiểu, đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết sao?...
Băng Ngưng ngâm mình trong bồn tắm, nhìn vết bầm tím trên cánh tay, nhớ lại tình cảnh lúc đó khiến cô cảm thấy kinh tởm phát ói, dùng sức chà xát khắp cơ thể cho đến khi da của cô ửng đỏ lên mới thôi. Đến tận bây giờ, tinh thần của cô vẫn còn lơ lửng trên mây, có cảm giác như đây không phải là sự thật...
Từ trước đến nay, anh chưa từng dịu dàng, liều mạng bảo vệ cô như vậy, tại sao chứ? Vì áy náy ư? Vì trước đó anh vả Điền Mộng Manh ở cùng nhau... Giơ tay xoa xoa chỗ anh hôn trên trán. Không biết phải hình dung cảm giác của cô lúc này như như thế nào nữa. Lúc cô ngồi trong xe nhìn ra thấy anh đang hôn Điền Mộng Phỉ, Băng Ngưng chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như thế. Sau khi áy náy xong thì sao? Anh sẽ trở lại là con người lạnh lùng tàn nhẫn, vẫn hận cô đến thấu xương đúng không?
Cô đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm, nhìn mình trong gương, nhìn thấy rõ được những dấu tay còn hằn trên da.
Chát—!
Băng Ngưng nhắm chặt mắt lại, dường như đang trôi về khoảnh khắc lúc đó.
“Lạc Băng Ngưng, cô đừng có mơ mộng nữa. Anh rể chắc chắn sẽ không yêu cô đâu...”
“Ngưng nhi!” Đợi đã lâu mà cũng không thấy cô ra ngoài, Diệp Dịch Lỗi có hơi lo lắng. “Sao vậy?” Nhìn Băng Ngưng đang nhắm chặt hai mắt im lặng đứng trước gương, anh nhẹ giọng hỏi. “Cảm thấy khó chịu ở đâu sao?”
Mở mắt ra nhìn Diệp Dịch Lỗi, Băng Ngưng nhẹ lắc đầu rồi nhàn nhạt xoay mặt sang chỗ khác, để chân trần lướt qua người anh đi ra ngoài.
“Ngưng nhi!” Diệp Dịch Lỗi đưa tay kéo cô lại, vô tình chạm vào vất bầm tím trên cổ tay cô. Băng Ngưng bị đau nên hơi rụt lại, anh vội vàng buông tay.
Thái độ im lặng trầm mặc của Băng Ngưng làm cho không khí giữa hai người có chút ngại ngùng. Diệp Dịch Lỗi đành xuống nước trước. “Em đang giận anh sao? Ngưng nhi, anh không cố ý đến muộn đâu.” Anh khó khăn lên tiếng giải thích.
“Không sao.” Băng Ngưng lắc đầu. “Thật ra... Em cũng không đợi lâu lắm. Cám ơn anh đã cứu em.” Cô vừa nói vừa ngẩng đầu lên. Băng Ngưng đã bình tĩnh lại nên cũng không còn sợ hãi nữa, thậm chí có thể che giấu đi cảm xúc của mình.
“Đừng như vậy mà!” Diệp Dịch Lỗi lo lắng ôm chầm lấy Băng Ngưng. “Ngưng nhi, anh thật sự không cố ý đến trễ đâu, thật đó.” Anh cố gắng giải thích. Sao lại phải cảm ơn anh, anh đâu phải là người xa lạ đâu chứ.
“Anh... Không cần phải giải thích đâu.” Băng Ngưng cười. “Anh Dịch Lỗi, anh như vậy, em thấy không quen.” Cô cười khẽ đẩy anh ra, làm như hôm nay không có xảy ra chuyện gì hết.
Không quen? Trong lúc nhất thời Diệp Dịch Lỗi vậy mà lại không biết nên nói gì. Có phải anh đã làm tổn thương cô quá nhiều? Anh nhìn Băng Ngưng xoay người đi về phía giường, chui vào trong chăn. Chỉ có thể đứng im tại chỗ không biết làm gì. Sao lại có thể như vậy! Ngưng nhi không thèm để ý đến anh nữa! Đột nhiên trong lòng trở nên thật trống trải.
“Có phải em vẫn đang trách anh không?” Anh bước tới bên giường. “Ngưng nhi...”
“Chuyện này thì liên quan gì đến anh?” Đột nhiên Băng Ngưng quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Diệp Dịch Lỗi như muốn nhìn xuyên thấu cả con người anh.
Trong lòng Diệp Dịch Lỗi cảm thấy hoang mang. Đừng nói Băng Ngưng nghĩ rằng anh hẹn cô ấy ra ngoài ăn cơm là để bày ra vụ bắt cóc này đấy nhé! “Ngưng nhi, không phải đâu, anh...” Đột nhiên anh cực kì sợ bị cô hiểu lầm, nhưng dù trong lòng có hốt hoảng đến thế nào cũng khó mà lên tiếng giải thích được.
“Em đùa thôi!” Cô cười cười. “Nếu không phải vì xin lỗi, thì... Em nghĩ chắc anh cũng sẽ không đến.” Vậy mà mình còn ngốc nghếch đợi đến tận khi nhà hàng đóng cửa. “Chuyện ngày hôm nay cũng không phải là lỗi của anh, cho nên anh không cần phải như thế.” Thái độ của cô lạnh nhạt như thể không sao, không có chuyện gì to tát làm anh thấy thật đau lòng. Cô không nghĩ là anh sẽ đến, vậy phải chăng cho tới bây giờ cô cũng không hi vọng là anh sẽ xuất hiện đúng không? Trong lòng cô sớm đã cho rằng như vậy rồi...
“Anh thật sự là không muốn thất hẹn đâu.” Diệp Dịch Lỗi khổ não phát hiện rằng mình vẫn giải thích chưa được rõ ràng lắm, chẳng lẽ phải nói là anh vì bận ở cùng với Điền Mộng Phỉ nên mới đến muộn sao?
“Em nào có tư cách yêu cầu anh phải giải thích. Anh cũng không cần phải giải thích với em làm gì đâu!” Vẫn là thái độ nhàn nhạt đó.
“Đừng nói nữa.” Đột nhiên Diệp Dịch Lỗi ngắt lời cô. Vươn cánh tay ôm cô vào lồng ngực. “Ngưng nhi, không phải em đã nói sẽ tin tưởng anh sao!”
“Tin chứ. Anh nói gì, em cũng tin hết.” Băng Ngưng gật đầu.
Rõ ràng là một câu trả lời khẳng định, nhưng tại sao tim lại nhói lên khi nghe vậy. Thái độ thờ ơ qua quýt của cô làm anh cảm thấy anh không hề có trọng lượng nào đối với cô hết, cho dù anh có nói gì làm gì đi nữa, thì cô cũng không thèm quan tâm.
“Em đừng như vậy nữa được không?” Diệp Dịch Lỗi nhẹ giọng nói. “Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi em...” Anh thở dốc nặng nề, nhìn đôi môi mộng nước của cô một lúc, anh không kìm được định cúi xuống hôn, nhưng không ngờ là Băng Ngưng lại quay mặt đi lảng tránh. Sự cự tuyệt của cô khiến anh càng khẳng định sự lo lắng mơ hồ trong lòng mình là đúng.
Xin lỗi? Băng Ngưng khó tin nhìn anh. Diệp Dịch Lỗi mà lại nói lời xin lỗi sao?
“Ngưng nhi...!” Anh nâng mặt cô lên, động tác của anh vừa dịu dàng vừa nhẹ nhàng, nhưng Băng Ngưng lại cau mày lại như là bị chạm vào vết đau. Diệp Dịch Lỗi giật mình buông tay ra. “Em sao vậy? Anh là anh Dịch Lỗi đây mà.”
“Anh Dịch Lỗi, chúng ta cứ giống như trước đây thì tốt hơn.” Cô khẽ nói, sau đó lại nằm xuống giường.
Cơ thể Diệp Dịch Lỗi cứng đờ, hồi lâu cũng không động đậy được. Thái độ lạnh nhạt của cô ví như một bàn tay to lớn thô ráp đang mạnh bạo nhào nặn bóp nát trái tim của anh. Thì ra trong lúc anh không hay biết, Băng Ngưng đã bị tổn thương sâu sắc đến vậy.
“Ngưng nhi...Em không cần anh nữa sao?” Diệp Dịch Lỗi thì thào hỏi.
Bờ vai cô khẽ run run. Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống từ khoé mắt. Không phải là em không cần anh nữa, mà vốn dĩ anh chưa bao giờ thuộc về em. Anh Dịch Lỗi, em đã khổ sở biết bao nhiêu mới có thể khoá chặt tim mình lại, xin anh đừng làm em dao động thêm nữa. Để cho em ích kỷ một lần này thôi, có được không? Thật sự Ngưng nhi đã đau đến cực hạn rồi.
Băng Ngưng thật lâu cũng không có động tĩnh gì. Dường như là đã ngủ mất rồi.
Diệp Dịch Lỗi nhẹ nhàng tắt đèn, nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ không rời đi. Nương theo ánh sáng bên ngoài, anh im lặng ngắm nhìn cô gái bé nhỏ đang nằm cuộn tròn trên giường. Rõ ràng là rất sợ, nhưng sao còn phải cố tỏ vẻ kiên cường làm gì chứ. Anh dè dặt cần thận nằm xuống bên cạnh, ôm cô từ phía sau.
Cơ thể Băng Ngưng cứng đờ nhưng cũng không giẫy giụa phản kháng. “Ngưng nhi, để anh ở bên cạnh em, được không?” Anh khẽ hôn lên vành tai cô, thầm thì. “Xin lỗi em, xin lỗi!” Dường như chỉ có trong bóng đêm, anh mới có thể thổ lộ lòng mình. “Anh đi tìm em không phải vì áy náy, mà là thật sự lo lắng, sợ em sẽ xảy ra chuyện gì không may...” Anh nói xong càng siết chặt vòng tay.
“Anh Dịch Lỗi.” Cô gọi tên anh. “Nếu lần này em thật sự chết đi, anh có đau lòng chút nào không?” Không nghe thấy anh nói gì, cô cũng không quá chờ mong câu trả lời của anh. Băng Ngưng co người, nhắm mắt lại. Có lẽ khi tỉnh dậy, đây cũng sẽ là một giấc mộng mà thôi.
Diệp Dịch Lỗi bất động một lúc lâu. Cô ấy nói... Nếu như cô ấy chết đi... Sẽ không đâu, anh sẽ không để chuyện đó xảy ra, tuyệt đối không thể...
“Ngưng nhi, sao em có thể có suy nghĩ đó chứ, sao có thể...” Anh nghiêng người ôm chặt lấy Băng Ngưng, lòng ngực áp sát vào lưng cô, giống như chỉ cần lơi lỏng ra một chút thì cô sẽ đột nhiên tan biến đi vậy.
——— —————
Trời dần hửng sáng, trong khu nhà cũ kho nát, rốt cuộc những âm thanh gào thét ghê tai cũng dần lắng lại. Lúc Văn Tuấn dẫn theo vài người tới đó, đập vào mắt là hình ảnh thê thảm đến không nỡ nhìn, mấy người bọn họ khi chứng kiến cảnh đó cũng phải hít vào một hơi lạnh.
Điền Mộng Manh lúc này đã hôn mê bất tỉnh, khắp nơi trên cơ thể là chi chít những dấu vết bị làm nhục, cực kì man rợ tàn nhẫn. Từ trên mặt, ngực, hạ thân, thậm chí là trong miệng đều nhầy nhụa đầy tinh dịch màu trắng. Văn Tuấn quay mặt sang hướng khác, không đành lòng nhìn tiếp.
“Được rồi. Dẫn bọn họ đi!” Văn Tuấn phân phó với những người đi cùng. Cũng may ngày hôm qua bọn họ đến kịp lúc, nếu không bộ dạng thê thảm của Điền Mộng Manh bây giờ sẽ là thảm cảnh mà Băng Ngưng phải trải qua. Nếu Băng Ngưng bị làm nhục như vậy, Diệp Dịch Lỗi nhất định sẽ không từ thủ đoạn mà băm dầm bọn họ thành trăm ngàn vạn mảnh mất.
“Cô gái này thì sao ạh?”
“Mặc kệ cô ta. Đi thôi!” Văn Tuấn nhặt chiếc áo từ sàn đất lên chán ghét vứt xuống cơ thể trần như nhộng Điền Mộng Manh. “Đã có gan hại người thì phải có bản lĩnh tự cứu mình!” Ba gã đàn ông bị xách lên, lôi ra ngoài như ba con gà. Bỏ lại một mình Điền Mộng Manh nằm giữa một đống hỗn độn.
Cô ta bất tỉnh nằm đó, không một ai thèm để ý đến. Có lẽ... Cô ta như vậy vẫn chưa phải là thảm nhất, mà thê thảm nhất lại chính là ba gã vừa mới bị lôi đi kia...
Diệp Dịch Lỗi bị tiếng chuông cuộc gọi đánh thức, anh nhanh chóng cầm lấy điện thoại bấm im lặng, xác định cô gái nhỏ bên cạnh không bị đánh thức mới nhận cuộc gọi.
“Được! Tôi biết rồi!” Anh cúp máy, trong đôi mắt vẫn còn đang buồn ngủ giờ đã loé lên một tia lạnh lùng tàn nhẫn.
Đêm hôm qua, trong lúc cô ngủ, anh đã lén kiểm tra những vết thương của cô. Cũng may chỉ là bị thương ngoài da, anh cảm thấy nhẹ nhỏm không ít. Nhẹ nhàng hôn lên môi cô rồi anh mới đứng dậy đi ra ngoài. Băng Ngưng vẫn còn đang ngủ, nên không phát hiện Diệp Dịch Lỗi đã rời đi, càng không biết khi anh vừa đi, thì có một bóng người chợt bước vào...